Thiên Hạ Vô Song
Chương 1037
Bản thân chiến sĩ thú nhân cũng bị lực lượng cường hãn của Mạnh Hàn trực tiếp va chạm bay ngược trở lại, chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó nằm im trên mặt đất, nửa ngày vẫn không bò dậy nổi.
Ai cũng không ngờ được, Mạnh Hàn thậm chí có lực lượng cường đại như vậy. Ngay cả lão Roger cũng không hiểu nhìn về phía Mạnh Hàn. Cho dù cây sinh mệnh thần kỳ hơn nữa, cũng không thể nào biến một ma pháp sư thành một đại lực sĩ có thể sánh ngang với chiến sĩ thú nhân chứ?
Louisa Louise và Angelina lại chăm chú nhìn Mạnh Hàn. Đặc biệt là Louisa và Louise. Hai người các nàng đều có thiên phú về ma pháp khiến các nàng rất dễ dàng có thể phát hiện nguyên tố ma pháp vận chuyển trên người Mạnh Hàn. Các nàng phát hiện, thời điểm Mạnh Hàn phát lực, nguyên tố ma pháp cũng đang tiến hành động tác giống như Mạnh Hàn. Nói cách khác, áo giáp nguyên tố thổ trên người Mạnh Hàn rõ ràng chính là một con rối nham thạch loại nhỏ. Chiến sĩ thú nhân kia đã đồng thời phải đấu sức với Mạnh Hàn và cả con rối nham thạch do Mạnh Hàn khống chế. Hắn có thể thắng được mới là lạ.
Tuy rằng Angelina chưa nhìn ra được rốt cuộc Mạnh Hàn khống chế nguyên tố ma pháp thế nào. Nhưng loại con rối nham thạch bị ép lại thành cỡ nhỏ kia, trước đó Mạnh Hàn đã từng biểu hiện ra một lần. Lần đó, hai người Angelina và Fanny các nàng hợp lực cũng không làm gì được. Lần này con rối nham thạch của Mạnh Hàn lại càng nhỏ hơn, càng nén chặt hơn. Đó quả thực chính là con rối nham thạch thăng cấp tới mức Kiếm Thánh. Trong nháy mắt Angelina đã nghĩ hiểu rõ thủ pháp của Mạnh Hàn, trong lòng nàng lại càng thêm khâm phục đối với cảnh giới ma pháp của Mạnh Hàn.
Có thể khiến con rối nham thạch và bản thân kết hợp chặt chữ không kẽ hở như vậy, đây cũng không phải là thủ pháp khống chế bình thường. Thậm chí Angelina không nghĩ ra được có bao nhiêu ma pháp sẵn có, có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Điều duy nhất có thể nói rõ, chính là trong lúc Mạnh Hàn giơ tay nhấc chân, lại sáng tạo ra một ma pháp có uy lực vô cùng.
Các thú nhân giống như vẫn không thể nào tiếp nhận được kết quả như thế, một xem ra rất ma pháp sư bình thường, không ngờ về mặt lực lượng lại vượt qua chiến sĩ của bọn họ. Một đám thú nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạnh Hàn, thậm chí quên cả chuyện nâng gia hỏa đã ngã trên mặt đất kia dậy.
Mạnh Hàn cũng nhất thời hưng phấn. Hắn lại không thể tưởng tượng được, cảnh giới bây giờ của mình chỉ cần đứng trên mặt đất, dựa vào mặt đất đúng là có thể có được lực lượng vô cùng vô tận.
Một kiếm vừa rồi, hắn căn bản cũng không dùng lực, hoàn toàn là mượn lực lượng của nguyên tố ma pháp. Nhìn biểu tình của một đám thú nhân đối diện trợn mắt há hốc mồm như vậy, trong lòng Mạnh Hàn đột nhiên cảm thấy vui sướng nói không ra lời.
Lực lượng của ma pháp thật sự khiến người ta trầm mê. Rất nhanh Mạnh Hàn liền phát hiện ra, không còn thú nhân nào đi ra đối mặt với hắn nữa.
Tuy nhiên, vừa phát hiện ra loại lực lượng này, khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất hưng phấn. Hắn liếc mắt nhìn một núi đá lớn ở phía sau kiến trúc nào đó của bộ lạc cách đó không xa. Hắn nhanh chóng tiến lên, đưa tay nắm lấy núi đá lớn này, tâm niệm một hồi, núi đá còn lớn hơn tất cả các nhà ở xung quanh, đã bị Mạnh Hàn nâng lên quá đỉnh đầu.
Chỉ cần nguyên tố ma pháp có thể phân bố đều ra, cho dù là con rối nham thạch cao mấy chục mét cũng có thể thoải mái hành động, không cần phải nói tới một núi đá lớn nhỏ hơn so với con rối nham thạch rất nhiều. Mạnh Hàn cầm lấy căn bản không phí sức. Chỉ vì núi đá lớn này đã trở thành một phần thân thể của con rối nham mà thôi, chẳng cần tới quy tắc nào cả.
Nhưng những điều này ở trong mắt của các thú nhân lại hoàn toàn là một chuyện khác. Núi đá lớn kia được Mạnh Hàn thoải mái nâng lên đỉnh đầu. Hắn thậm chí còn có thể hành động thoải mái như thường. Phần lực lượng như vậy thậm chí đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải của bọn họ. Ánh mắt mỗi người bọn họ nhìn Mạnh Hàn, gióng như nhìn thấy ma quỷ.Ầm.
Đi tới trước bãi đất trống, Mạnh Hàn cầm núi đá trong tay thả xuống. Lực lượng to lớn như vậy, khiến bên trên mặt đất trực tiếp đập ra thành một hố sâu. Cả quảng trường bằng phẳng lúc trước bỗng dưng có thêm một khối nham thạch cực lớn, đã thu hút ánh mắt của tất cả đám người thú nhân.
- Hiện tại, tù trưởng tiên sinh, các ngươi còn có lời gì để nói nữa không?
Giọng nói của Mạnh Hàn lại truyền đến tai của tù trưởng lúc này đã ngây người như phỗng, đồng thời cũng truyền đến trong tai tất cả chiến sĩ thú nhân.
- Chủ nhân tôn kính, ngài cần chúng ta làm cái gì?
Tù trưởng quay đầu về phía mấy vị trưởng lão giao lưu ánh mắt một chút. Ngay sau đó hắn cũng không nói gì nữa, lập tức xoay người quỳ gối trên mặt đất hướng về phía Mạnh Hàn, làm đại lễ cúi chào. Tù trưởng và các trưởng lão đều như vậy. Những chiến sĩ thú nhân và xa hơn là những người giả phụ nữ và trẻ em trong bộ lạc thú nhân đều hướng về phía Mạnh Hàn quỳ xuống cúi lạy.
Các thú nhân chính là những người có suy nghĩ rất trực tiếp. Nếu như bọn họ không có cách nào khiêu chiến vượt qua được Mạnh Hàn, như vậy bọn họ liền thừa nhận Mạnh Hàn là chủ nhân của bọn họ.
Đương nhiên, đây là xây dựng ở trên cơ sở bọn họ đã bị chủ nhân trước giao cho Mạnh Hàn. Nếu không, lấy tính cách và sự coi trọng vinh dự của thú nhân, nói không chừng bọn họ sẽ chiến đấu đến chết cũng không đầu hàng. Cũng không biết lúc đó nghị trưởng các hạ làm sao hàng phục được những thú nhân này. Tuy nhiên nghĩ đến chuyện hắn làm nghị trưởng các hạ đế quốc Hắc Ám, chút nhân cách mị lực và thủ đoạn ấy hẳn là vẫn phải có.
- Điều ta muốn các ngươi làm rất đơn giản!
Thái độ của Mạnh Hàn đối với các thú nhân chính là rất hài lòng. Trong giọng nói cũng lộ ra sự hài lòng:
- Các ngươi tiếp nhận số vũ khí và lương thực này. Sau đó trong thời gian ngắn trở thành một bộ lạc mạnh mẽ nhất trong khu vực này.
Chỉ những điều này thôi sao?
Trưởng lão và tù trưởng thú nhân rõ ràng không thể tin được vào những lời mình vừa nghe thấy. Trở thành bộ lạc mạnh mẽ nhất. Điều này gần như là giấc mộng của mỗi thành viên trong bộ lạc. Tuy nhiên, hoàn cảnh của cao nguyên thú nhân quá khắc liệt.
Cạnh tranh cũng quá mức ác liệt. Bộ lạc lớn như bọn họ có hơn 10 ngàn người, mặc dù được sự ủng hộ của nghị trưởng các hạ cũng chỉ có thể duy trì một trạng thái tự vệ mà thôi. Muốn trở thành bộ lạc cường đại nhất, cho dù nghị trưởng các hạ ở đây, khả năng cũng không cao.
Dù sao tình hình của đế quốc Hắc Ám cũng rất phức tạp. Hắn muốn cung cấp trợ giúp cho những thú nhân này cũng không thể làm được.
Nhưng Mạnh Hàn lại không giống như nghị trưởng các hạ. Hắn vừa tới liền mang đến rất nhiều vũ khí chất lượng tốt và đầy đủ lương thực cho bộ lạc thú nhân sinh hoạt trong mấy tháng. Có những thứ này, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ có thể không cần lo lắng tới vấn đề thức ăn, chuyên tâm huấn luyện cường hóa chính mình.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
43 chương
501 chương
1112 chương
18 chương
163 chương
35 chương
78 chương