Vừa sáng sớm, Tề vương Dương Giản liền tự nhốt mình trong phòng, không gặp ai. Y đã nghe được tin Tấn vương được phong làm Ung Vương, khiến y vô cùng thất vọng. Ước mơ của y cũng bắt đầu sụp đổ, y cảm thấy con đường phía trước của mình từ bây giờ đã không còn ánh sáng nữa, một mình y phải đơn độc trong bóng tối mờ mịt đó. - Điện hạ! Giữa trưa, ngoài của truyền đến giọng nói cung phụng của Trương Trọng Kiên, - Ty chức có lời quan trọng muốn nói với Điện hạ. Dương Giản không thèm chú ý đến gã, y làm như không nghe thấy gì, nhìn chằm chằm vào bức tường, trong lòng y là sự giãy dụa trong bóng tối. - Điện hạ, xin cho ty chức vào đi! - Điện hạ, sự việc không tệ như người nghĩ đâu. Dương Giản bỗng bừng tỉnh từ trong u sầu, - Vào đi! Giọng y khàn khàn. Cửa mở, Trương Trọng Kiên đứng trước cửa, - Điện hạ! Gã cúi người bước vào, - Đóng cửa lại, ta không thích ánh sáng. Trương Trọng Kiên đóng cửa lại, bước lên trước, quỳ trước mặt Dương Giản, nhỏ giọng nói, - Điện hạ, vẫn còn cơ hội! Dương Giản chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trương Trọng Kiên với vẻ nghi ngờ, - Ta còn cơ hội gì? Trương Trọng Kiên cười khẽ: - Điện hạ thử nghĩ xem, Thánh thượng năm nay bao nhiêu tuổi, Tấn vương lại có thể sống được bao nhiêu năm? Lông mày Dương Giản dãn ra, ánh mắt cũng sáng lên, dường như đã nhìn thấy ánh sáng trên con đường tối tăm. - Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ đến? Dương Giản bỗng dưng nhảy dựng lên, đầu óc bỗng nhiên thoáng đãng, sự vui mừng đột ngột khiến lòng y như nổ tung, - Tại sao ta lại không nghĩ đến chứ? Y cười ha hả, tiếng cười vang dội trong phòng, ngay cả thị vệ ở bên ngoài cũng bội phục sát đất. Vẫn là Trương Trọng Kiên lợi hại, vừa vào chỉ nói một câu, Tề vương Điện hạ đã vui mừng như vậy. Dương Giản cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y cảm thấy Trương Trọng Kiên thật đúng là có trí tuệ, từ trước đến nay y chưa từng xem trọng người này, chỉ vì võ công gã cao cường mà bội phục gã, không ngờ gã lại có tầm nhìn hơn người như thế. - Trương Trọng Kiên, ngươi cho rằng y còn sống được bao nhiêu năm? - Ta đã từng gặp y, y mập quá, có lẽ Thánh thượng cho rằng để y làm Thái tử, rồi ăn uống hợp lý hơn, thì y có thể gầy đi được. Nhưng Thánh thượng nghĩ quá dễ dàng rồi, Tấn vương mập như vậy thật ra là một loại bệnh, bệnh mập này ở bên Túc Đặc thường xuất hiện, ta đã từng thấy, thông thường chỉ sống không quá hai mươi lăm tuổi. - Ý của ngươi là, người Túc Đặc có thể chữa được loại bệnh này? Dương Giản chau mày. - Không! Không có thuốc trị. Trương Trọng Kiên kiên quyết lắc đầu. Dương Giản thở phào nhẹ nhõm, gật đầu khen ngợi Trương Trọng Kiên, - Ngươi thật không tồi, sau này ta phải thường nghe ý kiến của ngươi. Tuy ngươi nói không nhiều, nhưng có thể nói được trọng tâm, không giống Tiết Cử, hữu dũng vô mưu, khiến ta thất vọng. - Ty chức không dám, trước đây ty chức quá lười nhác, không thực sự nỗ lực vì Điện hạ, ty chức cảm thấy rất hổ thẹn. - Chuyện trước kia không cần nhắc đến nữa, ta chỉ cần nhìn những việc sau này. Dương Giản cười vỗ vỗ vai gã. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ, - Điện hạ, Dương Nguyên Khánh ở ngoài Vương phủ, hắn nói đã hẹn Trương Trọng Kiên đấu cung. Dương Giản ngẩn người, y nhìn Trương Trọng Kiên, nghi ngờ hỏi: - Ngươi và Dương Nguyên Khánh đã hẹn với nhau rồi? Trương Trọng Kiên cười khổ một tiếng, hôm đó gã chỉ nói đùa một câu, Dương Nguyên Khánh lại đến đây thật, gã vội vàng nói: - Hai ngày trước ty chức gặp hắn ở trên đường, cũng là sau ngày thọ yến của công chúa Nhạc Bình, ta nói có thời gian thì muốn thỉnh giáo hắn về tài bắn cung. Chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, không ngờ hắn lại cho là thật. Trương Trọng Kiên vừa nói xong, trong đầu y liền nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ hắn đã phát hiện manh mối về việc ám sát Tấn vương ngày hôm đó rồi sao? Dương Giản trầm mặc một lát, trong mắt hắn là một luồng sát khí lạnh thấu xương, - Làm thịt Dương Nguyên Khánh cho ta! Trước cổng phủ Tề vương, mười mấy thị vệ cầm tấm khiên và đao, vô cùng căng thẳng nhìn Dương Nguyên Khánh đứng ở phía xa, cách đó khoảng hai mươi mấy bước chân. Dương Nguyên Khánh dựa vào một thân cây, ánh mắt thản nhiên, miệng ngậm một nhánh cây, giống như một thiếu niên đang chờ đợi thiếu nữ trong nhà ra gặp mặt, dường như hoàn toàn không quan tâm đến nhóm thị vệ đó. Tấn vương ra lệnh cho hắn điều tra về vụ ám sát, không nghi ngờ gì nữa, Trương Trọng Kiên chính là người nghi ngờ lớn nhất. Đương nhiên, Dương Nguyên Khánh không phải vì Tấn vương mà đến đây điều tra, hắn đã không còn có hứng thú với vụ ám sát của Tấn vương. Người mà hắn quan tâm nhất là Nữu Nữu, bóng dáng yêu kiều tối hôm đó liệu có phải là Nữu Nữu không? Lúc này từ xa có tiếng vó ngựa vang lên, Trương Trọng Kiên cưỡi ngựa xuất hiện bên cạnh, gã chạy vội vàng, từ xa đã hét lớn: - Dương Nguyên Khánh, đứng trước cửa Tề vương mà khiêu khích, ngươi không muốn sống nữa rồi sao? - Ta chỉ là đến tìm ngươi, không liên quan đến người khác! Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi lên phía đường cái, chăm chú nhìn Trương Trọng Kiên đang gấp gáp chạy đến. Trương Trọng Kiên đã võ trang toàn bộ, thân mang áo giáp, hông mang trường đao, một trường đao dài khoảng một trượng. Cung tên của gã đeo ở phía trên, nhưng Dương Nguyên Khánh chú ý đến mũi tên của gã hơn. Dương Nguyên Khánh hơi bất ngờ là, mũi tên của Trương Trọng Kiên đã không còn là mũi tên lông vịt nữa, mà đã đổi thành khẩu linh tiễn! Dương Nguyên Khánh cười lạnh, nếu không phải là chột dạ, thì sao phải đổi mũi tên? Khi tiễn thủ đã quen dùng một loại mũi tên, y sẽ không dễ dàng đổi mũi tên khác, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ở tay, từ đó ảnh hưởng đến sự chuẩn xác. Đặc biệt khi đã làm đến thích khách, càng không dễ dàng đổi mũi tên, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả ám sát. Nếu Trương Trọng Kiên không đổi mũi tên, vẫn dùng mũi tên lông vịt cũ của y, Dương Nguyên Khánh sẽ không tiện khẳng định rồi. Nhưng vừa đổi mũi tên, thì đã chắc chắn được sáu phần, người này có thể là gã thích khách kia. Nhưng Dương Nguyên Khánh làm việc, ít nhất phải chắc chắn được tám phần mới có thể xác định. Trương Trọng Kiên dừng ngựa ở cách năm bước, y lạnh lùng nhìn Dương Nguyên Khánh, - Ngươi muốn cùng ta so tài bắn cung sao? - Không được coi là so tài bắn cung, chỉ là đọ sức một chút thôi, Trương huynh, đến sân đấu phường Sùng Nhân! Trương Trọng Kiên chăm chú nhìn hắn một cái, thúc ngựa, chạy ra bên ngoài phường. Dương Nguyên Khánh cũng xoay người lên ngựa, thúc ngựa, chạy nhanh về phía phường Sùng Nhân. Trong sân đấu phường Sùng Nhân, một đội quân vệ sĩ khoảng hơn ba trăm người đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói có cuộc đấu cung, các binh lính liền nhường sâp tập, đứng vây thành hai bên, rất hứng thú chờ đợi xem cuộc đấu. Thời gian này trong Kinh thành quân nhân tập hợp, phong trào đấu võ đấu cung, tràn ngập trong những sân đấu lớn nhỏ ở Kinh thành, nơi nào cũng có thể gặp quân nhân đấu võ… Hoặc là tụm năm tụm ba, hoặc hai người quyết đấu. Lúc mới bắt đầu, loại thi đấu này hấp dẫn rất nhiều người đứng xem, nhưng lâu rồi, cùng với những cuộc tỷ thí càng ngày càng nhiều, dân chúng ở Kinh thành cũng không còn thấy lạ lẫm nữa, rất ít có người còn đứng xem. Cho nên, khi xe ngựa của Dương Nguyên Khánh tiến vào sân tập, bên cạnh sân tập cũng có mấy người ngồi rảnh rỗi, không còn có cảnh tượng người xem tấp nập như cuộc tỷ thí giữa hắn và Hạ Nhược Bật nữa. Tuy nhiên hơn ba trăm vệ sĩ võ binh lại rất hăng hái, bọn họ nhận ra Dương Nguyên Khánh, quả nhiên là Thiên hạ đệ nhất tiễn do Thánh thượng phong danh hiệu. Bọn họ lần lượt cưỡi ngựa lên sân tập, chỉ sợ sẽ bỏ qua mất cảnh tượng hiếm có này. - Dương Nguyên Khánh, ngươi muốn thi đấu như thế nào? Trương Trọng Kiên lớn tiếng quát hỏi. - Theo phương pháp ở thảo nguyên, chúng ta mỗi người bắn ba phát, bất luận thắng thua, việc này coi như chấm dứt. - Được, ngươi trước đi! Trương Trọng Kiên quay đầu ngựa, chạy ra một khoảng xa hơn mười bước. Dương Nguyên Khánh chậm rãi thúc ngựa, rút ra một mũi tên sắt. Bình thường hắn cũng không dễ dàng sử dụng mũi tên sắt, chủ yếu là dùng một lực mạnh hơn thôi, nhưng hôm nay vì kích thích Trương Trọng Kiên phải dốc toàn lực ứng phó, hắn quyết định mũi tên đầu tiên sẽ dùng mũi tên sắt. Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên tăng tốc độ ngựa, giương cung tên lên, mũi tên bắn ra, lực mạnh mẽ, trực tiếp bắn thẳng về hướng Trương Trọng Kiên đang ở cách đó sáu mươi bước. Trương Trọng Kiên cũng đã từng thấy mũi tên sắt của Dương Nguyên Khánh ở phủ Tề vương, trong lòng y vô cùng cảnh giác, tốc độ mũi tên quá nhanh, không đợi mũi tên lao đến, y nghiêng người, rút đao bên hông ra… ‘Đinh’ một tiếng, mũi tên sắt bị lưỡi đao chém bật ra, nhưng cánh tay Trương Trọng Kiên cũng bị chấn động đến mức rung lên, đao gần như rơi ra khỏi tay. Trương Trọng Kiên âm thầm kinh hãi, y lưu lạc trong thiên hạ mười năm, giao đấu với vô số cung thủ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một người sử dụng mũi tên sắt. Tốc độ mũi tên của Dương Nguyên Khánh tuy nhanh, nhưng những người có tốc độ tên nhanh hơn Dương Nguyên Khánh y cũng đã từng gặp. Trong trí nhớ của y, tốc độ tên của Dương Nguyên Khánh cũng chỉ có thể xếp khoảng thứ năm thứ sáu mà thôi. Nhưng lực của mũi tên thì lại không ai có thể sánh bằng Dương Nguyên Khánh, khiến cho mũi đao của y suýt chút nữa cũng bị đánh bay, đây là điều chưa từng có. Trương Trọng Kiên đột nhiên ý thức được bản thân mình hơi khinh địch rồi. Lúc này Dương Nguyên Khánh đã đứng cách khoảng bảy mươi bước, hắn cười lạnh, lần này lại rút ra hai mũi tên bằng trúc chứ không phải mũi tên bằng thép nữa. Hắn giương cung, kéo thành hình bán nguyệt, bắn cùng lúc hai mũi tên, hai mũi tên lao như chớp về phía Trương Trọng Kiên, một mũi tên nhắm vào người, một mũi tên nhắm vào ngựa. Lúc này Trương Trọng Kiên lại mắc một cái bẫy nhỏ, mặc dù y đã đề cao cảnh giác, không dám khinh địch, nhưng kinh nghiệm mà mũi tên thứ nhất của Dương Nguyên Khánh để lại cho y gần như đã lấy mất mạng của y. Nếu nói uy lực của mũi tên thép nằm ở chỗ lực đạo mạnh mẽ, vậy uy lực của mũi tên bằng trúc nằm ở tốc độ nhanh. Phòng bị của Trương Trọng Kiên nằm ở lực đạo, lúc y nhìn thấy chấm đen trong khoảng không, bản năng của y là nghiêng đao qua một bên, dùng một phương pháp giảm bớt lực, nhưng y lại chậm hơn nửa nhịp, trong lúc mũi tên đã bay đến trước mặt y, một trên một dưới, mũi tên dưới nhắm vào cổ con ngựa, mũi tên trên nhắm vào cổ y. Trương Trọng Kiên bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đây là tốc độ tên mà y chưa từng thấy, hơn nữa lại là hai mũi tên, tốc độ mũi tên, nhanh, chuẩn, độc, khiến y chỉ có thể cảm thán. Y đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, chỉ có thể dùng bản năng để phòng bị, con chiến mã bị mũi tên của Dương Nguyên Khánh dọa đến mức hí lên một tiếng, móng vuốt đưa về phía trước, nên biến thành mũi tên hướng về bụng ngựa. Ngay lúc mũi tên sắp bay thẳng vào bụng ngựa, Trương Trọng Kiên đá chân phải ra, tốc độ rất nhanh, đá vào đuôi mũi tên, mũi tên sượt qua chân ngựa. Nhưng mũi tên hướng vào người, Trương Trọng Kiên lại không tránh được. Mũi tên đã đến trước mặt, y gần như không suy nghĩ, há miệng cắn chặt mũi tên. ‘Rắc’ một tiếng, răng cửa tan tành, mũi tên bay vào khoang miệng, trong phút giây sinh tử này, đầu nhọn của mũi tên dừng lại ở khoang miệng của y. Những binh lính đứng xem đều kinh hô, đều nghĩ rằng Trương Trọng Kiên chắc chết rồi. Trương Trọng Kiên chậm rãi rút mũi tên từ trong miệng ra, phun ra hai cái răng cửa, lúc này toàn thân y đầy mồ hôi lạnh, gần như sắp mất mạng rồi. Y cảm thấy dường như mình đã đi một vòng trước cửa điện của Diêm vương. Y lưu lạc bên ngoài mười năm, những cuộc đấu cung như thế này y tham gia không dưới hai mươi trận, nhưng lại chưa từng nguy hiểm như ngày hôm nay, khiến tính mạng nằm giữa hai đường sống chết. Không những bởi vì cung pháp của Dương Nguyên Khánh cao cường, quan trọng hơn là Trương Trọng Kiên đã mắc mưu. Mũi tên thứ nhất của Dương Nguyên Khánh đã để lại cho y ấn tượng sâu sắc là lực đạo mũi tên rất mạnh, mà lại quên mất tốc độ mũi tên, còn mũi tên sau lại đổi thành tốc độ nhanh, trực tiếp đánh vào nhược điểm tốc độ của y, gần như khiến Trương Trọng Kiên mất mạng tại chỗ. Trương Trọng Kiên nhổ ra hai cái răng cửa, đây chính là một thất bại nặng nề mà y chưa từng gặp phải. Y bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, rút ra một mũi tên, tiếp theo nên đến lượt y rồi!