Trong một tiểu viện cách đó không xa, Dương Nguyên Khánh cũng quỳ hai đầu gối xuống, cung kính dập đầu lạy Thẩm Vụ Hoa ba cái, - Nguyên Khánh khấu kiến cô tổ mẫu! Lúc Dương Nguyên Khánh vừa bước vào, Thẩm Vụ Hoa đã thích đứa bé này, uy phong cao lớn, mặt mày anh tuấn oai hùng, nhưng mỗi một cử động lại không đánh mất đi sự tao nhã. Dáng người này, loại khí chất này ở phương Nam còn rất hiếm gặp. - Con à, mau đứng lên! Thẩm Vụ Hoa vội vàng đỡ Nguyên Khánh dậy, rồi lại cười gật đầu với Nữu Nữu, có ý bảo nàng, bản thân bà rất vừa lòng. Nữu Nữu liền đỏ mặt, vốn dĩ nàng cũng có chút lo lắng, Nguyên Khánh ca ca là một người bướng bỉnh, từ trước đến nay chưa hề quỳ xuống trước mặt người khác. Lúc nàng nhìn thấy Nguyên Khánh lại quỳ khấu đầu ba cái trước mặt cô tổ mẫu, đã đủ nể mặt nàng, trong lòng nàng lập tức vô cùng vui vẻ. - Ta cũng gọi cháu là Nguyên Khánh nhé! Thẩm Vụ Hoa tủm tỉm cười: - Ta cứ nghe Thu Nương nói mãi, nàng nói có một đứa con nuôi hiếu thuận thế nào, giỏi giang thế nào. Trên đường đi lại nghe Nữu Nữu nhắc đến cháu mãi, ca ca Nguyên Khánh của nó anh tuấn cao lớn như thế nào, trong lòng ta đã nghĩ, ta nhất định phải tận mặt gặp cháu một lần, hôm nay gặp được, quả nhiên không tồi. Nữu Nữu xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, nàng nhẹ lắc lắc tay Thẩm Vụ Hoa, - Cô tổ mẫu, cháu nói huynh ấy anh tuấn cao lớn lúc nào? Bà đừng nói lung tung! - Ha ha, là ai nói với ta, Nguyên Khánh ca ca tuấn tú lịch sự, tất cả thiếu niên trong thiên hạ không ai bằng được huynh ấy, những điều này là ai nói? Mặt Nữu Nữu lại càng đỏ hơn, nàng trộm nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, thấy hắn cười hì hì nhìn mình, trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận. Cái con người này, cũng không biết khiêm tốn một chút hay sao? Còn cố ý cười đen tối như vậy, khiến nàng càng ngượng ngùng hơn. - Cô tổ mẫu, lần đầu gặp mặt, bà dù sao cũng phải cho Nguyên Khánh ca ca một chút lễ gặp mặt đi! Nữu Nữu nóng nảy, vội vàng chuyển đề tài. Thẩm Vụ Hoa cười gõ đầu Nữu Nữu: - Nha đầu đáng chết này, nhanh như vậy đã báo thù bà sao? Cô tổ mẫu cháu hai tay trống trơn, đâu có lễ vật gì? Tuy nói vậy, nhưng Thẩm Vụ Hoa lại ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Nữu Nữu: - Đi lấy cái hộp nhỏ màu đen trong rương ra đây! Nữu Nữu mừng rỡ, cô tổ mẫu muốn tặng bảo bối kia cho Nguyên Khánh sao? Nàng sợ cô tổ mẫu lại đổi ý, liền vội vàng chạy đi. Thẩm Vụ Hoa thấy vậy thì lắc đầu, nha đầu này bất công như vậy hay sao? - Đa tạ ý tốt của cô tổ mẫu, Nguyên Khánh thực sự không dám nhận! Dương Nguyên Khánh thấy Thẩm Vụ Hoa ăn mặc rất đơn giản, quần áo vừa nhìn qua là biết bằng vải thô tự may, mang một đôi giày vải cũ, trên người cũng không có trang sức gì, hắn không đành lòng. Thẩm Vụ Hoa hiểu được suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, nàng mỉm cười lắc đầu. Lúc này, Nữu Nữu cầm một chiếc hộp đen đi ra, cười khanh khách nói: - Nguyên Khánh ca ca, đây là bảo bối được cất kỹ của cô tổ mẫu, từ trước đến nay bà không nỡ cho người khác. Thẩm Vụ Hoa nhận lấy hộp gỗ, cười nói với Dương Nguyên Khánh: - Năm đó rời khỏi Hoàng cung, ít nhiều cũng mang theo một vài thứ, sau đó vì nuôi sống mấy đứa trẻ mà phải bán dần đi, chỉ còn lại vật này, vẫn không nỡ bán. Dương Nguyên Khánh cũng hơi tò mò, bảo bối mà Thẩm Vụ Hoa mang từ trong Hoàng cung ra, lại không nỡ bán là cái gì? Thẩm Vụ Hoa mở hộp gỗ ra, bên trong là một miếng ngọc, là một miếng ngọc bích, hình trứng, trong suốt, màu xanh biếc, không hề có một chút tỳ vết nào. Mặt chính khắc hình phượng hoàng rất sinh động. Dương Nguyên Khánh ngây ngẩn cả người, hắn vội vàng lấy từ trong túi ra một túi lụa nhỏ, rồi lấy ra một miếng ngọc, đây là Long phượng ngọc bội mà năm đó Dương Kiên đã đưa cho hắn. Hắn bỏ miếng ngọc lên lòng bàn tay, đối chiếu với miếng ngọc trong hộp. Nữu Nữu kinh ngạc, - Nguyên Khánh ca ca, thật sự rất giống nhau. Thẩm Vụ Hoa đón lấy miếng ngọc của Dương Nguyên Khánh, nhìn một lúc lâu, rồi nhẹ thở dài: - Thật ra chúng vốn là một đôi! - Cô tổ mẫu, tại sao có thể? Nữu Nữu vô cùng kinh ngạc. Thẩm Vụ Hoa không đáp, nàng lại hỏi Nguyên Khánh: - Nguyên Khánh, miếng ngọc này là ai đưa cho cháu? - Là Tiên đế đưa cho cháu, lẽ nào miếng ngọc này của cháu vốn dĩ thuộc triều Trần? Thẩm Vụ Hoa nhẹ nhàng gật đầu, - Đây là một đôi ngọc Long phượng, một miếng là ngọc phượng, một miếng là ngọc long, miếng ngọc long do Hoàng đế đeo, còn miếng ngọc phượng là của Hoàng hậu. Miếng ngọc kia của cháu chính là sau khi triều Trần diệt vong, bị Hàn Cầm Hổ lấy được, nghe nói tặng cho Hoàng đế triều Tùy, còn miếng ngọc phượng trên người ta, vẫn luôn đi theo ta. - Nhưng trên miếng ngọc này của cháu cũng có phượng. Dương Nguyên Khánh lật miếng ngọc bội lại, phía sau là phượng hoàng được chạm khắc rất sống động. Thẩm Thu Hoa cười cười, - Đó là sau này mới được thêm lên, vốn dĩ không có. Nguyên Khánh, cháu có biết miếng ngọc này có ý nghĩa gì ở triều Trần không? - Nguyên Khánh không biết, mong cô tổ mẫu chỉ giáo! Thẩm Vụ Hoa liếc nhìn Nữu Nữu một cái đầy thâm ý, nhưng không nói gì, đem ngọc bội cho nàng, - Cái này cho cháu! - Cho cháu? Nữu Nữu ngây người, liên tục xua tay, - Đây là lễ vật gặp mặt tặng cho Nguyên Khánh ca ca, cháu không thể lấy. Thẩm Vụ Hoa quay đầu nhìn Dương Nguyên Khánh, cười tủm tỉm nói: - Vốn dĩ muốn xem nó như lễ gặp mặt, nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi. Miếng ngọc này ta tặng cho Nữu Nữu, Nguyên Khánh, cháu không tức giận chứ? - Sao cháu có thể tức giận được, tất cả mọi thứ của cháu đều là của Nữu Nữu. Chỉ cần nàng thích, cháu không sao cả. - Nguyên Khánh ca ca, đây là huynh nói nhé! Nữu Nữu cầm miếng ngọc trong tay, đôi mắt như bảo thạch của nàng chớp chớp, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, - Muội rất thích con ngựa Đại Uyển của huynh, huynh đồng ý cho muội sao? Dương Nguyên Khánh sờ sờ mũi, cười khổ. Nữu Nữu rất sắc bén, không ngờ nhìn trúng chiến mã của hắn, nếu hắn chỉ ở một mình với Nữu Nữu, chắc chắn hắn sẽ gõ đầu nàng, cười mắng một tiếng ‘Đừng có nằm mơ!’. Nhưng trước mặt cô tổ mẫu của nàng, không thể làm được như vậy. Nhưng Thẩm Vụ Hoa lại làm được, bà gõ đầu Nữu Nữu một cái, cười nói: - Nha đầu đáng chết này, chiến mã là sinh mạng của chiến sĩ, cháu có thể đòi được sao? Nữu Nữu le lưỡi, cười hì hì nói: - Nguyên Khánh ca ca, muội đùa huynh thôi, tuy nhiên miếng ngọc này muội rất thích, cảm ơn huynh. Nàng lật đi lật lại miếng ngọc trong tay, càng nhìn càng thích, cười rất vui vẻ. Thẩm Vụ Hoa rất thương đứa cháu gái này, nàng kéo tay Nữu Nữu, cười nói với Dương Nguyên Khánh: - Ta muốn đi thăm một cố nhân, Nguyên Khánh cùng đi với ta chứ? Nguyên Khánh lập tức cúi người nói: - Nguyên Khánh đồng ý đi cùng cô tổ mẫu! Trong phường Hưng Hóa ở Kinh thành, có một tòa nhà rộng khoảng bốn mươi mẫu, tòa nhà lớn như vậy thông thường đều là nơi ở của quan, trước cổng còn treo một tấm biển ‘công phủ xx’. Nhưng tòa phủ này lại không có biển hiệu, cũng không hề có bất cứ một dấu hiệu nào, ngay cả một tên họ mà nhà bình thường thường treo trước cổng cũng không có. Một tòa phủ trống trơn, nhưng rất nhiều người sống ở phòng Hưng Hóa đều biết, chủ nhân của tòa phủ này họ Trần, cũng chính là nơi ở của Trần Thúc Bảo – Trần Hậu Chủ triều Trần ở phương Nam trước đây. Từ năm Khai Hoàng thứ chín, Trần Thúc Bảo bị áp giải về kinh đến nay, đã được mười lăm năm, Tùy đế Dương Kiên vẫn luôn phái người giám sát nhất cử nhất động của y. Trần Thúc Bảo trong lòng rất đau khổ, uống rượu qua ngày, luôn chìm đắm trong cơn say. Bởi vì uống rượu quá nhiều, sức khỏe y dần suy nhược, cuối cùng cũng đến lúc hấp hối. Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ, một vị quản gia lập tức đứng đón ở cửa. Nữu Nữu mở cửa xe, đỡ Thẩm Vụ Hoa xuống. Thẩm Vụ Hoa nhìn trước cổng phủ, nhẹ thở dài. Mười ba năm trước bà đã từng đến đây một lần, lúc đó Trần Thúc Bảo lại không cho bà vào. Mười ba năm nhanh chóng trôi qua, bà cũng không đến đây nhiều, lần gặp mặt cuối cùng đó, cũng là chấm dứt cho đoạn đường trần tục này. - Chủ nhân của ngươi biết ta đến sao? Vị quản gia này sau này mới đến Trần phủ, gã không biết Thẩm Vụ Hoa, chỉ là Thẩm Vụ Hoa là vị khách duy nhất đến thăm chủ nhân, quản gia cũng vô cùng khách sáo. - Chủ nhân của ta đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, ta bẩm báo cho y, y cũng không nói gì, nữ cư sĩ là cố nhân của y sao? - Cho là như vậy đi! Thẩm Vụ Hoa khẽ thở dài. - Nữ cư sĩ, mời! Thẩm Vụ Hoa gật gật đầu, cùng đi vào với một thị nữ. Bà thấy Dương Nguyên Khánh hơi do dự, liền cười nói: - Nguyên Khánh, cháu cũng cùng vào đi! Dương Nguyên Khánh lặng lẽ gật đầu, hắn không muốn giao ngựa cho quản gia, hắn phát hiện trước cửa có mấy người đứng nhìn dáo dác, liền dắt ngựa cùng Thẩm Vụ Hoa đi vào Trần phủ. Tuy Trần phủ chiếm diện tích đất lớn, nhưng lại rất hoang vắng, nơi nào cũng thấy cỏ dại mọc hoang cao bằng thắt lưng, lá cây rơi đầy mặt đất, bị gió thổi tán loạn. Rất nhiều phòng ở đã cũ kỹ, cửa sổ mục nát, khi bị gió thổi tới liền phát ra những tiếng răng rắc. Qua cánh cửa sổ mục nát, có thể thấy được trong phòng trống trơn, ngay cả đồ gia dụng cũng không hề có. - Đều bị bán hết, không thì cũng bị trộm hết. Haizz, phá gia chi tử! Lão quản gia thấy Dương Nguyên Khánh chau mày, liền thở dài cười khổ, - Đám người ngoài cổng, ta cũng không biết từ đâu đến, cả ngày cùng chủ nhân uống rượu mua vui, luôn tiện trộm gà trộm chó. Bây giờ thấy chủ nhân không ổn nữa, liền trộm mất những món đồ cuối cùng. Tòa phủ rách nát hoang vắng khiến trong lòng Nữu Nữu thật sự không thoải mái, nàng bước chầm chậm, sóng vai cùng Dương Nguyên Khánh, lặng lẽ cầm tay hắn, nhỏ giọng nói: - Nguyên Khánh ca ca, muội thật sự không thích nơi này. - Ta cũng không thích! Dương Nguyên Khánh ôm vai nàng, nhẹ đẩy nàng về phía trước, - Đi đỡ cô tổ mẫu đi, trong lòng bà chắc chắn cũng rất khổ sở. - Vâng! Nữu Nữu gật đầu, bước nhanh lên đỡ Thẩm Vụ Hoa, cười nói: - Cô tổ mẫu, ngày mai chúng ta cùng đi du ngoạn hồ Khúc Giang nhé! - Nha đầu ngốc, ngày mai cô tổ mẫu còn có việc phải làm, cháu đi cùng Nguyên Khánh đi! - Cô tổ mẫu, đi đi! Mùa thu lá đỏ ở Khúc Giang đẹp lắm, bà chắc chắn chưa từng thấy. Trong một gian phòng bệnh cũng rất trống trải, Thẩm Vụ Hoa đứng trước giường im lặng không nói gì. Một Trần Hậu Chủ đã từng anh tuấn phong lưu, đam mê thơ phú, giờ chỉ còn là một người già nua như một ông cụ bảy mươi tuổi, râu tóc đều đã bạc, gầy trơ cả xương, sắc mặt vàng như giấy, không hề có một tia máu nào, cứ nằm nhắm mắt như vậy, đợi tử thần đến. Dương Nguyên Khánh cũng đứng bên cạnh, hắn không thể tin được một Trần Hậu Chủ sủng ái Trương Lệ Hoa, thích ca xướng ngắm hoa, cuối cùng đem theo Trương Lệ Hoa, trốn ở trong nhà như vậy. Y có lẽ mới chỉ năm mươi hai tuổi, nhưng lại già nua như vậy. Lúc này, trong lòng Dương Nguyên Khánh bất chợt rung động, đây là kết cục của một vị vua mất nước, không biết ông làm thế nào để trải qua mười sáu năm sau của cuộc đời. Sự thê lương trước khi chết của Trần Hậu Chủ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Dương Nguyên Khánh, một Hoàng đế sa vào rượu sắc, ham mê vô độ, tất nhiên phải có kết cục này. Lúc này, Dương Nguyên Khánh cũng không hề có chút thương hại gì đối với y, cũng không hề có hứng thú gì. Gian phòng này khiến hắn cảm thấy áp lực, liền xoay người bước nhanh ra ngoài. Trong phòng, vang lên tiếng ngâm thơ nhẹ nhàng của Thẩm Vụ Hoa. Rừng thơm, nhà ngọc, lầu quỳnh, Điểm trang sắc đẹp khuynh thành là đây; Ngại ngùng dừng bước phút giây, Vén rèm, dáng đọng nét cười đón nhau. Trẻ trung hoa thắm tươi màu, Nàng như cây ngọc chiếu sau hậu đình; (1) Hoa nở lại tàn, không mãi được, Sắc hồng rụng đầy đất, trở về cõi hư không! 1. Ngọc Thụ Hậu Đình Hoa (Nguyên tác: Trần Thúc Bảo) Lệ vũ phương lâm đối cao các, Tân trang diễm chất bản khuynh thành. Ánh hộ ngưng kiều sạ bất tiến, Xuất duy hàm thái tiếu tương nghênh. Yêu cơ kiểm thị hoa hàm lộ, Ngọc thụ lưu quang chiếu hậu đình. Dịch Nghĩa: Cây Ngọc Ở Hậu Đình Nhà ngọc, rừng thơm đối diện với lầu cao, Mới trang điểm, sắc đẹp vốn khuynh thành. Cánh cửa lóe lên, dáng kiều ngập ngừng bỗng dừng lại, Vén rèm bước ra, mặt đọng nét cười đón nhau. Người cung nữ trẻ mặt tươi như hoa ngậm sương, (Ấy là) cây ngọc phát sáng, chiếu rực rỡ cả hậu đình. Dịch Thơ (Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải) Rừng thơm, nhà ngọc, lầu quỳnh, Điểm trang sắc đẹp khuynh thành là đây. Ngại ngùng dừng bước phút giây, Vén rèm, dáng đọng nét cười đón nhau. Trẻ trung hoa thắm tươi màu, Nàng như cây ngọc chiếu sau hậu đình. (Nguồn: vietlyso.com)