Hôm nay ta kiếm được tấm hình khá giống với Hiên ca và Hy ca! Các nàng tự đoán ai là HIên ca, ai là Hy ca nha!!! Một năm sau… Tại một cái đình nằm bên cạnh hồ sen, một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc được búi cao lên để lộ ra cái cổ trắng noãn của nàng, đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài như một bức rèm phủ lấy đôi mắt nàng. Nàng chống tay lên cằm và nhìn xa xăm về một nơi nào đó. Ai, nàng đã ở thế giới này được một năm rồi! Thế là dập tắt hết hy vọng có thể trở về! Trong vòng một năm nay danh tiếng của nàng đã nổi khắp kinh thành trên danh nghĩa là Điệp Y cô nương thần bí, nàng cũng kiếm đủ số ngân lượng để ra ngoài sinh sống. Vì vậy mà từ bây giờ Điệp Y cô nương sẽ ko bao giờ xuất hiện nữa. “Muội đang nghĩ cái gì mà thẫn thờ vậy?” Phi Yến ngước đầu lên thì thấy nam tử tựa như tiên nhân dịu dàng nhìn nàng. “Ko có gì, muội chỉ suy nghĩ vớ vẩn thôi! Tử Ly, huynh tìm muội có việc gì ko?” nàng mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt nàng. Suốt một năm qua, Tử Ly đã đối xử với nàng rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà nàng cảm thấy mình đã nợ Tử Ly quá nhiều! “Ta muốn nói với muội ta sắp phải đi rồi! Lần này có lẽ sẽ rất lâu ta mới có thể trở về!” Trong giọng nói của Tử Ly ẩn chứa sự buồn bã và luyến tiếc. Nàng biết thân phận của Tử Ly ko tầm thường nhưng nàng cũng ko hỏi đó là thân phận gì! Dù sao thì nàng ko phải là người tò mò, nếu huynh ấy muốn nói thì sẽ tự nói thôi! “Uhm, muội cũng đã đến lúc rời khỏi đây!” Tử Ly hơi chấn động khi nghe câu nói của Phi Yến: “Ta đi mà muội ko hề luyến tiếc một chút nào sao? Lần này ta ko biết bao giờ mới có thể gặp lại muội” Phi Yến thở dài, huynh muốn ta phải phản ứng như thế nào đây? Chẳng lẽ khóc lóc níu kéo sao? “Đời người ko có bữa tiệc nào là ko tàn, với lại muội tin chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi! Huynh có việc quan trọng cần phải làm mà!” Hắn thật sự ko còn lời nào nói với nàng nữa! Bề ngoài Phi Yến là một cô nương hoạt bát, dễ thương nhưng cũng có lúc dịu dàng và điềm đạm nhưng cũng có lúc hắn cảm thấy nàng rất lạnh lùng với mọi thế sự trên đời này, tưởng như ko thể có bất kì thứ gì tác động được nàng. “Muội định khi nào rời khỏi đây?” “Có lẽ là ngày mai” Nàng cũng đã định từ trước rồi nhưng chưa kịp nói với Tử Ly thôi! Tử Ly bất ngờ khi nghe câu nói của nàng. Hắn đã biết nàng sẽ đi nhưng ko ngờ lại nhanh như vậy! Hắn chỉ cố gắng ko để lộ ra sự đau thương trong ánh mắt: “Ta tặng muội con Hắc Phong. Muội nhớ phải cẩn thận khi ở bên ngoài! Nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì bảo Thanh La gửi bồ câu đưa thư cho ta liền!” “Tối nay huynh có muốn vào thành đi dạo cùng muội ko?” Phi Yến nhìn hắn vui vẻ nói. Nàng cũng muốn vào thành mua một tửu lâu mà nàng đã nhắm tới mấy tháng trước. Tử Ly nhìn nàng mà lòng đau nhói, có thể rất lâu sau hắn mới có thể đi dạo cùng nàng nữa “Hảo, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo” Phi Yến dành cả buổi chiều để thu xếp đồ đạc, nàng phát hiện ra rằng mình có rất nhiều thứ phải đem theo. “Tiểu thư, ngày mai chúng ta bắt đầu cuộc sống bên ngoài rồi! Em cảm thấy rất hào hứng a!” Thanh Phi đang bỏ mấy bức tranh nàng vẽ vào rương hào hứng nói “Ta cũng rất mong chờ! Tối nay ta sẽ đưa trả hết số tiền để mua tửu lâu và kêu người dọn dẹp lại để ngày mai chúng ta dọn đến sẽ dễ dàng hơn!” Phi Yến cuối cùng cũng ngồi xuống ghế sau khi thu dọn hết đống đồ của nàng xong. “Tiểu thư, tối nay để Thanh La đi với người!” Tuy biết tiểu thư có võ công nhưng nàng vẫn ko yên tâm lắm khi tiểu thư ra ngoài Phi Yến lắc đầu từ chối: “Ko cần đâu, tối nay ta cùng Tử Ly ra ngoài!” “Tiểu thư, người và Tử Ly công tử có tình ý với nhau sao?” Thanh Phi giở giọng chọc ghẹo Phi Yến “Nha đầu, em càng ngày càng to gan đấy! Ta và Tử Ly chỉ như huynh muội với nhau thôi!” Nha đầu này, làm sao mà nàng ta lại nghĩ ta và Tử Ly có quan hệ chứ? Phải hạn chế nàng ta đọc mấy cuốn tiểu thuyết trăng gió mới được! “Thanh Phi, muội đừng nói bậy nữa!” Thanh La thấy Phi Yến sắp tức giận thì la Thanh Phi vài câu. Ai, tiểu thư nhà nàng rất thông minh nhưng lại đặc biệt ngốc trong chuyện tình cảm nam nữ với lại nàng thấy tiểu thư ko có hứng thú lắm với mấy chuyện này thì phải? Bằng chứng là xung quanh tiểu thư có biết bao nam tử mà các cô nương phải thèm muốn như Tử Ly công tử, Lạc Hy và Chính Hiên công tử vậy mà tiểu thư chả có tí gì là động lòng. Tình ý của Tử Ly công tử đối với tiểu thư rõ đến nỗi tất cả mọi người trong cốc đều nhìn thấy duy chỉ có một người ko thấy, mà người đó thì lại đang vui vẻ nói chuyện trước mặt nàng. Buổi tối Phi Yến tắm rửa, thay xong y phục thì đi ra ngoài gặp Tử Ly. Đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài mà ko cải nam trang hay đeo khăn che mặt bởi vì nàng nghĩ sau này mình sẽ sống ở kinh thành hơn nữa lại là chủ của một tửu lâu, chẳng lẽ lúc nào nàng ra ngoài cũng phải cải trang hay sao? Tử Ly vừa nhìn thấy nàng thì lập tức bảo nàng vào thay đồ: “Muội định để như vậy mà ra ngoài sao? Mau quay về thay nam trang đi!” Phi Yến bỉu môi nói: “Muội ko thích! Sau này muội sẽ sống ở kinh thành, chẳng lẽ lúc nào muội cũng phải mặc nam trang sao? Với lại muội đi cùng huynh mà, ko sao đâu! Chúng ta nhanh đi thôi!” Phi Yến ko đợi Tử Ly phản ứng thì đã leo lên lưng Hắc Phong rồi chạy đi mất. Tử Ly thấy vậy đành thở dài rồi leo lên Bạch Phong. Hắn chỉ là ko muốn người khác thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng thôi! Tử Ly và Phi Yến sau khi vào thành thì liền đi đến tửu lâu mà Phi Yến mua để trả hết số ngân lượng còn lại. Ông chủ cũ của tửu lâu này muốn về quê nên mới nhượng nó lại cho nàng. Vị trí của tửu lâu này rất thuận lợi, nó nằm ngay trên một con phố đông đúc với lại những người muốn đi đến những con phố khác thì đều phải đi ngang tửu lâu này. Bên trong thì rộng rãi và thoáng mát, còn có hai lầu và một dãy phòng phía sau dùng để ở. Nàng rất hài lòng về nó, nàng tin chắc rằng chỗ này sau khi qua bàn tay của nàng sẽ thay đổi rất lớn. Suốt đường đi có rất nhiều người nhìn và xầm xì to nhỏ với nhau về hai người bọn họ. Người qua đường A nói: “Này, vị cô nương và công tử kia thật xứng đôi nha!” Người qua đường B nói: “Phải! Họ đi cạnh nhau như một đôi tiên đồng ngọc nữ vậy! Ta chưa bao giờ thấy một cô nương nào xinh đẹp như vậy! Nàng ấy còn đẹp hơn cả Mẫu Đơn cô nương nữa!” Cô nương A ghanh tị nói: “Ôi, công tử kia thật tuấn mĩ quá đi! Ta thật ghanh tị với cô nương đi bên cạnh!” Cô nương B nói: “Cũng may cô nương kia là hoa đã có chủ nếu ko nam tử trong kinh thành này sẽ điên lên vì cô ta mất!” Những điều này đương nhiên lọt hết vào tai Phi Yến, nàng nhìn qua Tử LY thì thấy hắn thần tình vẫn rất bình thường, tựa như ko nghe thấy những lời nói kia!” Hai người bước vào một tửu lâu khá đông đúc. Khi bọn họ vừa đi vào thì có rất nhiều nam nhân nhìn Phi Yến chằm chằm. Tử Ly thật ko thích như vậy nên đã nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh đến âm độ. Bọn người kia thấy ánh mắt đáng sợ của Tử Ly nên ko dám nhìn nữa. Tiểu nhị thất thần nhìn Phi Yến mấy phút rồi mới ấp a ấp úng nói: “Nhị vị….Hai….vị….” “Ta muốn một gian phòng yên tĩnh!” Tử Ly bực mình nhìn tiểu nhị nói. Tiểu nhị chỉ biết gật đầu rồi dẫn hai người bọn họ lên lầu. Phi Yến vừa lên lầu thì chạm mặt phải hai huynh đệ Chính Hiên và Thần Hy. Ko biết hai tên này có gắn camera theo dõi nàng hay ko mà cứ mỗi lần nàng vào thành thì đều gặp bọn họ. Chính Hiên đầu tiên là ngạc nhiên khi thấy nàng ra ngoài mà ko cải trang hay đeo khăn che mặt. Đây là lần thứ hai sau lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà hắn được nhìn nàng trực diện như vậy! Mấy lần trước hắn thấy nàng cũng là nàng mặc nam trang vào thành. “Phi Yến cô nương, thật là tình cờ! Chúng ta đã có duyên như thế này thì chi bằng cùng nhau ngồi ăn cơm! Vị công tử này là?” Chính Hiên nhìn sau lưng Phi Yến thì mới phát hiện ra Tử Ly Tử Ly ko đợi nàng trả lời mà đã nho nhã trả lời Chính Hiên: “Tại hạ là bằng hữu của Phi Yến, Tử Ly” “Hân hạnh, ta tên Chính Hiên, cũng là bằng hữu của Phi Yến cô nương!” Hắn tin chắc khi nói tên mình ra thì nam nhân tuấn tú trước mặt này có thể đoán ra được phần nào thân phận của hắn. “Ta tên Thần Hy!” Thần Hy nãy giờ đã phát hiện ra sự có mặt của Tử Ly nên ngầm đánh giá hắn nãy giờ. Tên này quả thật rất tuấn mĩ, khí chất thì đặc biệt cao quý, chắc chắn là người có thân phận ko tầm thường. Nếu đặt bên cạnh hoàng huynh hắn thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ko ngờ nha đầu này lại quen được loại người như vậy! Phi Yến nhìn Tử Ly dò xét thì thấy y nhẹ gật đầu với nàng “Hảo, vậy chúng ta cùng ăn!” Hắn thật ko ngờ vừa mới ra ngoài thì đã gặp được hai nhân vật rất quan trọng ở Thanh Long quốc, đó là Tứ vương gia anh tuấn siêu phàm Âu Dương Thần Hy và hoàng đế vừa mới đăng cơ cách đây ko lâu Âu Dương Chính Hiên. Tục danh của hoàng thượng và Tứ vương gia thì cả Thanh Long quốc này đều biết chỉ trừ người ko màng đến thế sự đang ngồi cạnh hắn là ko biết thôi! Chuyện Phi Yến chính là Điệp Y cô nương đang nổi tiếng và việc nàng quen hai người này hắn đã biết rất lâu rồi! Chẳng qua hắn ko nói cho nàng biết thôi, hắn hiểu rất rõ con người của Phi Yến, nàng ko thích bị người khác theo dõi nàng. “Nha đầu, sao hôm nay ngươi có nhã hứng để đi dạo vậy?” Thần Hy hơi tò mò một chút về chuyện hôm nay nha đầu này dám đường đường chính chính xuất đầu lộ diện bên ngoài Phi Yến hiểu được ý nghĩ của tên này nhưng nàng ko thích bị gọi là nha đầu! Nàng đứng bật dậy và hét lên “Ta nói cho ngươi biết, ngươi ko được gọi ta là nha đầu này nha đầu nọ nữa! Ta 16 tuổi rồi!” Tử Ly lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phi Yến nên hơi kinh ngạc một chút! Hắn nhìn qua Thần Hy, người này đúng là có khả năng chọc Phi Yến tức giận. “Phi Yến, bánh quế hoa muội thích nhất đây! Muội mau ăn đi!” Tử Ly nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống. Phi Yến nhìn thấy đĩa bánh quế hoa ngon mắt nên tâm tình dịu bớt một chút! “Sẵn dịp này thì ta thông báo cho hai người biết, ta sắp mở một tửu lâu cách chỗ này một con phố! Hai người rảnh rỗi thì tới chỗ ta rồi sẵn tiện thì giới thiệu cho người khác giùm ta luôn!” “Phi Yến đã là chủ thì ta nhất định sẽ đến!” Chính Hiên thoáng ngạc nhiên khi nghe nàng nói đến muốn mở tửu lâu. “Nha… Phi Yến, ngươi rốt cục có làm được ko đây?” Thần Hy vừa định nói chữ “nha đầu” thì đã bắt gặp ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn của Phi Yến nên mới sửa lại. Hừ, ngươi dám coi thường ta sao? Tên đáng ghét này! “Đương nhiên là được! Tửu lâu do ta mở chắc chắn sẽ đặc biệt nhất trong thiên hạ này, ngươi cứ chờ mà xem!” Thần Hy thấy bộ dạng tự tin của Phi Yến nên mỉm cười: “Hảo, ta sẽ chờ xem tửu lâu của ngươi!” “Tử Ly công tử, ko biết huynh từ đâu tới?” Chính Hiên hớp một ngụm trà rồi hỏi Tử Ly. Hắn cảm thấy nam nhân này ko tầm thường chút nào! Hắn phải cho người đi điều tra thân phận người này mới được. Tử Ly mỉm cười, muốn thăm dò hắn sao? “Tại hạ chẳng qua chỉ là một thương nhân từ Bạch Hổ quốc tới Thanh Long để buôn bán!” Thương nhân? Có ngốc mới tin lời hắn “Chẳng hay công tử buôn bán cái gì?” Thần Hy nhìn thẳng vào mắt của Tử Ly hỏi Phi Yến nãy giờ nghe cuộc đối đáp của bọn họ thì biết hai người kia nghi ngờ Tử Ly, như vậy cũng đúng, nàng cũng ko tin Tử Ly chỉ là một thương nhân bình thường nhưng nàng ko quan tâm thân phận của Tử Ly là gì “Tử Ly, muội mệt rồi! Chúng ta về thôi!” Phi Yến làm ra bộ dạng mệt mỏi rồi nhìn Chính Hiên và Thần Hy “Hai vị công tử, Phi Yến cảm thấy mệt mỏi nên xin phép cáo từ trước vậy!” Chính Hiên mỉm cười thâm ý nhìn Phi Yến. Nàng là cố tình giúp hắn ta sao? “Phi Yến cô nương, khi nào nàng khai trương tửu lâu thì nhớ mời ta!” Phi Yến gật đầu nhẹ với Chính Hiên rồi đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa nàng còn nghe Thần Hy nói “Nha đầu, nhớ gửi thiệp mời đến phủ Tứ vương gia!” Tứ vương gia? Sau khi quen biết nhau một năm trời thì hắn cũng nói cho nàng biết thân phận hắn nhưng dù sao thì nàng cũng ko cần hắn nói nàng cũng đoán được phần nào! Trên đường về Tử Ly ko hề nói với nàng tiếng nào, nàng nhìn thấy Tử Ly đang chìm trong suy nghĩ của mình nên cũng ko quấy rầy. Vừa về đến Tiêu Dao cốc, Tử Ly liền giữ nàng lại và nói: “Ngày mai muội đi thì ta cũng đi nên ko tiễn muội được! Muội nhớ phải cẩn thận khi ở bên ngoài!” Phi Yến gật đầu rồi mỉm cười “Huynh lên đường cẩn thận! Khi nào xong việc thì nhớ ghé tửu lâu của muội, lúc đó muội sẽ đãi huynh ăn! Muội về phòng trước đây!” Nàng ở chung với Tử Ly lâu như vậy nên cảm thấy như mất mát một cái gì đó khi ko có Tử Ly bên cạnh nữa! Tử Ly nhìn theo bóng Phi Yến mà thầm nói: “Phi Yến, hy vọng khi chúng ta gặp lại nhau muội vẫn sẽ nhớ đến ta!”