Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 239 : Hồ Hổ giằng co

Khanh Ngũ nhớ rõ mình không làm gì Lam hồ cả, sau khi Lam hồ lấy máu từ trên người hắn thì đem hắn chuyển đến tẩm cung thoải mái để tiện cho việc chữa thương, sau còn tiễn mình rời đi, cẩn thận ngẫm lại. Vào thời điểm đó, dường như vẻ mặt Lam hồ có chút khác thường, lúc hắn nói chuyện với mình, trong ánh mắt có chút thê thảm. Hay là hắn gặp chuyện gì bất trắc? “Ta thấy, chúng ta tạm thời không cần trở về.” Vì thế Khanh Ngũ hạ lệnh những người khác trở lại đường cũ, mà hắn cùng Tiểu Thất thì ở lại ngọn núi, tránh né Hồ vương vài ngày —— dù sao Hồ vương cũng là tiên nhân đồng cấp với kỳ lân, nếu chống chọi với hắn tóm lại là không nên. Tả hộ pháp vô cùng kinh dị với việc Khanh Ngũ không xảy ra chuyện gì, vì thế hắn dụng tâm kín đáo chủ động xin đi giết giặc, làm tùy tùng bên cạnh Tiểu Thất. Ba người liền dùng những đồ đạc mà người hầu để lại, qua đêm ở trong núi. Tiểu Thất từ chỗ Khanh Ngũ đại khái đã biết xảy ra chuyện gì —— mà Tả hộ pháp đối với tiếng hô đột nhiên từ trên trời truyền đến lúc ban ngày trong kia vẫn còn cảm thấy khó hiểu, cả đêm đều đang lấy vấn đề này làm đề tài. “Giáo chủ, ngươi nói có kỳ quái hay không, tiếng rống lúc ban ngày lớn như vậy, trong phạm vi trăm dặm đều nghe được nhưng là cao thủ nào có công lực như thế chứ? Hơn nữa vì sao sau khi hắn gọi một tiếng, sau đó lại không có động tĩnh gì?” Tả hộ pháp một bên nấu nước một bên hiếu kỳ nói. “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?” Tiểu Thất hừ lạnh. Khanh Ngũ ngồi một bên không lên tiếng —— Hồ vương cũng không phải là hạng người dễ dàng từ bỏ, chỉ sợ không tìm được mình, giờ phút này không biết đang đang dùng biện pháp gì để tìm người. Hiện tại việc mà hắn có thể làm là đè nén khí tức, không để cho hắn phát hiện. Một khi hóa hình ra ngoài tìm viện binh, nói không chừng lập tức sẽ bị Hồ vương phát hiện. “Tiểu Thất, Hồ vương tuyệt đối không phải tên dễ dàng từ bỏ.” Khanh Ngũ tâm sự nặng nề đột nhiên mở miệng. “Vậy làm sao bây giờ, hắn chính là một tên phiền phức!” Tiểu Thất đáp. “Ta không thể hóa rồng, không tiện hành động, ngươi ở bên cạnh hỗ trợ ta, ở đây ta có một phong thư có thể để Tả hộ pháp rời núi truyền tin.” Khanh Ngũ lấy ra bức thư mình mới vừa viết tay, giao cho Tiểu Thất. —— Thì ra hắn vì có thể ở trên núi viết từ ngâm thơ, còn sai người mang theo văn phòng tứ bảo, không nghĩ là có thể phát huy công dụng. “Phong thư này giao cho ai?” Tiểu Thất hỏi. “Giao cho tướng quân đại doanh Tây Bắc—— Hổ Tuyết Điện.” Khanh Ngũ đáp, hiện giờ kỳ lân đang ở trong quân mạo danh chức vị của mình, hắn tự nhiên không thể nói thẳng cho Tả hộ pháp là giao cho kỳ lân. “Tốt lắm, Tả hộ pháp, chuyện này xin nhờ ngươi—— nếu như không đưa thư đến tay, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội, đến lúc đó gia ất sẽ dùng thủ đoạn!!” Tiểu Thất uy hiếp. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tả hộ pháp càng không hiểu ra sao. “Ngươi không cần hiểu xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần đi truyền thư là được! Đi nhanh đi!” Tiểu Thất đuổi người. Tả hộ pháp cứ như vậy bị hắn đuổi đi, vốn hắn còn muốn ở lại hãm hại Khanh Ngũ —— có điều cầm lá thư trong tay, hắn liền tự mình trộm mở ra xem, chỉ thấy bên trong viết một bức mật ngữ, xem hoài cũng không hiểu, chỉ đành phải từ bỏ. “Đã gửi thư cho kỳ lân, việc cấp bách trước mắt chính là làm cách nào tránh né Hồ vương đuổi giết —— dù sao nước xa không cứu được lửa gần. Tả hộ pháp không có khả năng lập tức đem thư đến nơi.” Khanh Ngũ đợi hộ pháp đi rồi mới nói. “Tránh né đuổi giết là nghề của ta, ngươi yên tâm đi.” Tiểu Thất vỗ ngực tự tin nói. “Đối phương không phải người, ngươi không có đất dụng võ rồi.” Khanh Ngũ thở dài. Đang nói, lưng núi đột nhiên thổi tới một cơn gió mạnh, suýt nữa thổi tắt đống lửa của bọn họ. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đoàn mây đen không biết từ khi nào đã che khuất ánh trăng, toàn bộ sơn cốc đều bị bao phủ dần dần lâm vào trong bóng tối. “Sắp đến rồi.” Khanh Ngũ ngưng trọng đáp. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, giống như núi đổ đất lở —— hai người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy vách núi chỗ ôn tuyền xa xa, cũng chính là chỗ bọn họ ban ngày tắm rửa, thế nhưng ngã —— tất nhiên bị đổ là do ngoại lực tác động. Mà lúc Khanh Ngũ rời khỏi ôn tuyền, cố ý dặn Tiểu Thất bóc ra một mảnh long lân trân quý trên người hắn đặt ở trong ôn tuyền. “Quả nhiên là trả thù.” Khanh Ngũ hít một hơi thật sâu, nhìn tình trạng của ôn tuyền lúc này, nếu như mình còn ở bên trong, chỉ sợ cũng bị Hồ vương nghiền đến dập nát mới cam tâm bỏ qua. “Ngũ thiếu, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tiểu Thất cả người đều căng cứng, tình thế vừa rồi, hắn cũng nhìn thấy rõ rành rành —— Lần này rồng bộ vuốt đã trêu chọc thứ gì không tốt vậy, sao lại trêu vào nhân vật khó day như vậy. “Trước đợi cho hồ ly kia hết giận rồi nói sau.” Khanh Ngũ đau đầu đáp. Đợi Hồ vương hết giận nói còn dễ hơn làm, dường như biết Khanh Ngũ ở gần đây, không đến nửa đêm, vách núi chung quanh đồng loạt phát ra tiếng động đổ sập. Từ tiếng vang có thể phán đoán, Hồ vương cách bọn họ càng ngày càng gần. Tiểu Thất kiềm chế không nổi, liền muốn dẫn Khanh Ngũ rời đi, Khanh Ngũ lại nói: “Tốc độ của ngươikém Hồ vương xa xa, không bằng yên lặng theo dõi tình huống.” “Vậy vạn nhất hắn tìm được ngươi thì làm sao?” Tiểu Thất có chút sốt ruột. “Ngươi xem, tuy Hồ vương tính tình vô cùng nóng nảy nhưng chưa có phá hủy sơn trang.” Khanh Ngũ phân tích, “Ta có một biện pháp. Năm mới lúc ở Khanh gia bảo ta có theo sư phụ ngươi tập võ, đã từng học được một món thần công nhật nguyệt ám huy.” “Đại pháp nhật nguyệt cái gì, rõ ràng chính là đại pháp giả chết!” Tiểu Thất =皿= “Ý của ngươi là muốn giả chết chơi với hắn?” “Đúng vậy, Hồ vương xem ra còn một tia lý trí, sẽ không thương tổn người vô tội, hắn nhận định chỉ có ta là tội nhân, vậy ta sẽ theo ý hắn, nửa chết nửa sống là được.” Khanh Ngũ nói. Khi nói chuyện, địa phương cách bọn họ không xa rốt cục cũng đổ—— Khanh Ngũ trong lòng rùng mình, vội vàng đổ trên người Tiểu Thất giả chết —— nói là giả chết còn không bằng nói hai người ôm nhau, giờ phút này nguy cơ trước mặt, nhịp tim đập đều có thể nghe được rõ ràng nhưng chỉ cần hai người cùng một chỗ sẽ không sợ hãi nữa. Một hồ ảnh thật lớn xuất hiện cách bọn họ chỉ có hơn mười bước, hai mắt cự hồ giống như đèn ***g màu đỏ, tràn ngập sát khí nhìn chăm chú hai người trước mặt. Tiểu Thất lặng lẽ đem chủy thủ trong ngực đưa cho Khanh Ngũ, hắn không chút sợ hãi, chỉ cần là vì bảo hộ Khanh Ngũ, cho dù trước mắt có là ma hay là thần, hắn đều phải đấu một trận! “Tiểu Bạch Long.” Cự hồ thấp giọng gào thét, cách Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất càng ngày càng gần. “Nơi này nào có tiểu Bạch Long, chỉ có Đại lão hổ.” Một thanh âm quen thuộc chui vào, khiến người rung lên, chỉ nghe một tiếng hổ gầm, rung động núi rừng, một con Bạch Hổ rõ ràng nhảy ra, ngăn ở trước mặt cự hồ!