Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 32 : Đến tận cửa cầu cạnh

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà. Biên: NhấtLộSátCẩu Vào thời đại mạng lưới internet bùng nổ như hiện nay, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thì hành động của Lâm Ba đã được lan truyền ra rộng khắp mọi nơi. Lúc này gần như là tất cả mọi người đều đang bàn về việc ở Lâm Xuyên xuất hiện một bác sĩ chuyên khoa tim mạch cực kì lợi hại, người này tên gọi Lâm Ba. Hiện tại, Lâm Ba vừa vui cũng vừa buồn. Không những địa vị của hắn tại bệnh viện được tăng lên một bậc, mà tiền lương cũng trực tiếp tăng lên hai cấp. Ngoài ra, hắn còn được bệnh viện Ái Bác trao cho danh hiệu là chuyên gia. Chỉ bằng vào danh hiệu này thôi thì tiền lương có cao hơn nữa cũng không thể sánh được. Bệnh viện Ái Bác vốn chỉ có hai chuyên gia, hiện tại lại thêm hắn, vậy là xuất hiện ba người rồi. Bình thường, nếu muốn được chuyên gia của bệnh viện Ái Bác khám chữa bệnh, thì phải chi trả một khoản phí rất lớn. Nhưng điều khiến hắn không hiểu chính là, sau khi trải qua chuyện này, đã có vô số người tới lấy lòng cầu xin, chỉ hy vọng được hắn xem bệnh một lần. Lâm Ba biết năng lực của mình, mặc dù hắn vẫn được tính là một bác sĩ nội khoa không tồi, nhưng đối với những căn bệnh nan y kia, hắn khẳng định bản thân không thể chữa khỏi. Bây giờ ngồi ở trước mặt hắn là một đôi vợ chồng trung tuổi, người chồng thiếu mất một cánh tay, hắn thành khẩn cầu xin Lâm Ba: - Bác sĩ Lâm, tôi chỉ có một đứa con trai, cầu xin ngài hãy ra tay cứu nó. Tôi biết thỉnh cầu của tôi rất mạo muội, nhưng chỉ cần ngài đồng ý, chúng tôi nguyện trả bất cứ cái giá nào... Lâm Ba thở dài một tiếng, hắn cũng không có biện pháp. Nếu như hắn thật có bản lãnh ấy, đôi vợ chồng này cầu xin như vậy, hắn đã sớm đồng ý rồi. Thế nhưng bác sĩ Địch rõ ràng là ẩn cư ở đây, và không có dự định xem bệnh cho người nào cả. Nếu không phải là hắn có cơ duyên gặp được Địch Cửu, thì chắc chắn sẽ không biết trên đời này còn có người có y thuật cao siêu như vậy. - Phịch!!! Người phụ nữ quỳ trước mặt Lâm Ba và khóc lóc nói: - Chúng tôi cầu xin ngài. Người đàn ông lấy tay quệt nhẹ đôi mắt, khẩn cầu nói: - Tôi đã từng đến Tiên Nữ tinh một lần rồi, nếu như ngài cần dược liệu gì, tôi nguyện ý đến đó thêm một lần nữa tìm kiếm giúp ngài. - A! Ông đã từng đến Tiên Nữ tinh rồi sao? Lâm Ba kinh ngạc nhìn người đàn ông này, trong lúc nhất thời hắn quên mất người phụ nữ kia vẫn chưa đứng lên. Đối với Lâm Ba, bất kỳ cá nhân nào có thể đến Tiên Nữ tinh thì đều là tồn tại cao không thể chạm tới. Mặc dù Tiên Nữ tinh đã xuất hiện mấy năm rồi, nhưng những người có thể đi lên đó đều là phú hào hoặc người có thân phận cực kì đặc biệt, nếu không thì cũng phải là người có năng lượng nhất định. Người đàn ông gật gật đầu: - Đúng vậy, tôi đếnTiên Nữ tinh cũng đã lâu rồi, cánh tay này cũng bị mất đi ở trên đó. Lúc này Lâm Ba mới nhớ ra người phụ nữ kia vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, hắn vội vàng nói: - Cô cứ đứng lên trước đi, tôi sẽ nói thật cho các người biết. Thân là một bác sĩ, hơn nữa Lâm Ba cũng có một đứa con trai. Bởi vậy hắn hiểu rất rõ khao khát của đôi vợ chồng này. Nếu như con mình cũng mắc phải bệnh nan y, thì hắn cũng sẽ không màng danh dự mà quỳ xuống đất cầu xin người ta chữa trị. Chờ đôi vợ chồng này đứng lên, Lâm Ba mới nói cho họ biết sự thật. Liêm Sa Vũ không phải do hắn cứu, đồng thời cũng cho bọn họ biết, người cứu Liêm Sa Vũ chỉ muốn ẩn cư, căn bản là không muốn bị quấy rầy bởi bất cứ chuyện gì. ...... Địch Cửu đi loanh quanh nửa ngày ở thị trấn Lâm Xuyên, hắn muốn chế tạo một thanh đao thuộc về mình. Nửa ngày trôi qua, Địch Cửu cảm thấy vô cùng chán nản.Ở Lâm Xuyên này, muốn tìm được chỗ chế tạo ra thanh đao ưng ý, thật sự là quá khó khăn. Địch Cửu vừa trở lại phòng, thì đã thấy Lâm Ba đang đứng chờ ngoài cửa. - Bác sĩ Lâm, sao anh lại tới đây? Địch Cửu nghi ngờ hỏi. Vấn đề của Lâm Ba đã được giải quyết rồi, sao anh ta còn tìm đến đây chứ. Lâm Ba thấp thỏm lo âu nói: - Bác sĩ Địch, có một đôi vợ chồng, bọn họ vì con trai của mình, mà một mực quỳ ở trước mặt cầu xin tôi. Tôi biết mình không nên tới đây quấy rầy cậu, chỉ là... Tài ăn nói của Lâm Ba không được tốt lắm, bởi vậy sau khi nói được đôi câu thì anh ta đã không nói nổi nữa rồi. Sau khi hắn nói sự thật cho đôi vợ chồng kia biết, thì bọn họ lại càng muốn thỉnh cầu Địch Cửu ra tay cứu giúp. Lâm Ba cũng tin rằng Địch Cửu sẽ cứu được bé trai kia, hắn rất đồng tình với đôi vợ chồng này. Địch Cửu thở dài nói: - Được rồi, đợi lát nữa tôi và ông cùng đi gặp đôi vợ chồng này xem sao. Y đức của Lâm Ba cũng không tệ, tính cách lại có chút mềm yếu, thấy người khác cầu khẩn như thế liền đáp ứng đối phương là chuyện rất bình thường. Địch Cửu biết bản thân không cách nào tiếp tục ở lại bệnh viện Ái Bác nữa rồi. Với y thuật của hắn, cộng thêm tính cách dễ mềm lòng của Lâm Ba, chẳng bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người tìm tới nơi này. Hắn học y không phải là để chữabệnh. Hiện tại chuyện cấp thiết nhất với hắn chính là tu luyện và tu luyện. Nếu muốn trở thành bác sĩ, thì hắn đã làm từ khi còn ở đại lục Á Luân rồi. Chờ sau khi cứu được con trai của cặp vợ chồng kia, nếu như có thể nhận được một khoản tiền lớn, hắn sẽ lập tức rời khỏi Lâm Xuyên, sau đó tìm một chỗ an toàn để tu luyện Địch gia Đệ Tứ Đao. Đợi sau khi luyện thành Đệ Tứ Đao, hắn sẽ sửa lại phi hành khí, rồi đến Tiên Nữ tinh tìm nơi tiếp tục tu luyện... Thời điểm Địch Cửu và Lâm Ba đi vào khách sạn Lâm Hồ, thì Hồ Thiên Lý sớm đã lo lắng không yên, ông ta đi đi lại lại ở cửa chính. Nếu không phải sợ quấy rầy thì ông ta đã sớm gọi điện thoại cho Lâm Ba rồi. - Bác sĩ Lâm... Lâm Ba vừa xuống xe, Hồ Thiên Lý liền tiến lên nghênh đón, trên mặt tràn đầy vẻ kích động. Sau đó, hắn quét mắt nhìn một lượt, chờ tới khi Địch Cửu đeo túi xách bước ra, trong xe không còn người nào nữa, thì trong mắt hắn lộ rõ vẻ thấp thỏm lo âu, thầm nghĩ. “Vậy là bác sĩ Lâm không mời được vị cao nhân đã chữa trị cho Liêm Sa Vũ đến sao?” Lâm Ba biết Hồ Thiên Lý đang lo lắng cái gì, anh ta vội vàng lên tiếng: - Hồ tiên sinh, vị này chính là bác sĩ Địch cũng chính là người có y thuật cao siêu như tôi đã nói với ông. - Bác sĩ Địch, đây là Hồ Thiên Lý, bệnh nhân là con của ông ấy Hồ Phi. Hồ Thiên Lý nghe thấy Lâm Ba nói Địch Cửu chính là bác sĩ sẽ chữa bệnh cho Hồ Phi, liền biết mình vừa rồi đã thất lễ. Ông ta ngay lập tức cúi người chào: - Bác sĩ Địch, là ánh mắt của tôi kém... Địch Cửu thật sự quá trẻ, chắc cũng khoảng 20 mà thôi. Bởi vì Địch Cửu trẻ như vậy, cộng thêm trên người đeo một cái túi lớn, nhìn thế nào cũng giống với một phụ tá, vậy nên mới khiến Hồ Thiên Lý thất lễ. Địch Cửu nhìn cánh tay đã mất của Hồ Thiên Lý: - Hồ tiên sinh, cánh tay này là do dã thú cắn sao? Nghe được câu này, chẳng những là Hồ Thiên Lý, mà ngay cả Lâm Ba cũng có chút kinh ngạc nhìn Địch Cửu. Mặc dù Lâm Ba biết sau khi đến Tiên Nữ tinh Hồ Thiên Lý mới bị mất một tay, nhưng anh ta thật sự không biết đây là do dã thú cắn. - Đúng vậy, lúc tôi tới Tiên Nữ tinh, đã bị dã thú cắn mất một cánh tay. Khi đó nếu không phải là nhờ may mắn thì có lẽ tôi đã chết ở Tiên Nữ tinh rồi. Hồ Thiên Lý vội vàng trả lời. Lòng tin của ông ta đối với Địch Cửu bỗng tăng lên rất nhiều. Cánh tay của Hồ Thiên Lý bị dã thú cắn mất, ngay cả vợ ông ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể ra sao. Thế mà Địch Cửu lần đầu tiên trông thấy thì đã nhìn ra, có thể khẳng định Địch Cửu không phải người bình thường. Hai mắt Địch Cửu sáng lên: - Hồ tiên sinh, ông đã từng đến Tiên Nữ tinh sao? - Đúng vậy, nếu như bác sĩ Địch có gì cần hỏi, tôi mà biết thì nhất định sẽ trả lời không sót một chữ nào. Hồ Thiên Lý nhanh nhảu đáp. Nghe Địch Cửu nói, ông ta liền biết đối phương dường như rất có hứng thú với Tiên Nữ tinh. - Được, vậy trước hết hãy dẫn chúng tôi đi xem con của ông đã. Chờ con ông khỏi bệnh rồi, tôi sẽ giúp ông giải độc, sau đó tôi muốn thỉnh giáo ông một vài chuyện. Địch Cửu gật gật đầu nói. - Tôi trúng độc sao? Hồ Thiên Lý ngây người mấy giây mới vô thức hỏi một câu, sau đó hắn liền giật mình hiểu được. - Khó trách... Địch Cửu mà không nhắc nhở thì ông ta thật sự không biết bản thân mình bị trúng độc. Hiện tại ông ta đã hiểu vì sao gần đây mình luôn cảm thấy không bình thường. ....... Hồ Thiên Lý dẫn Địch Cửu và Lâm Ba vào trong phòng. Lúc này đây tâm tình của Lưu Kỳ Yến vợ ông ta hệt như kiến bò trên chảo nóng. Thời điểm con trai bà xuất viện, cũng chỉ còn nửa cái mạng, nếu như bây giờ lại không tìm được vị bác sĩ ẩn dật kia, vậy thì chỉ còn nước chờ chết mà thôi. Trông thấy chồng mình dẫn Lâm Ba tiến vào phòng, Lưu Kỳ Yến lập tức mừng rỡ tiến lên nghênh đón, mở miệng liền hỏi: - Vị Bác sĩ kia ở đâu? Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!