“Nàng ấy tốt xấu gì cũng là chủ tử, vì sao không quay về chứ?” “Có thể là đi không được, nếu Thượng Quan Hạo đã đem nàng bán đến nơi đây, như vậy nhất định đã phái người coi chừng nàng, nếu như nàng chạy về, đối với Vạn Hạc quốc của bọn hắn sẽ không có lợi, còn có một loại khả năng, chính là trong lòng nàng có hận ý, hận hoàng thượng, bởi vì mẹ đẻ của nàng, thái hậu đã không còn, mà huynh trưởng ruột thịt cũng bị giết, tên Thượng Quan Hạo kia sao lại không nói cho nàng ta biết chứ, ngươi nói nàng có thể không hận sao? Vì thế nên không quay về.” Loại chuyện này xảy ra trên đầu bất luận kẻ nào cũng sẽ hận, đứng ở góc độ của nàng ta, thì sẽ không cho là Bắc Tân vương sẽ mưu phản, hoặc là mẫu hậu có dã tâm, nàng chỉ cho rằng hoàng thượng không thể dễ dàng chấp nhận người không phải huyết mạch hoàng thất, vì thế mới ra tay sát hại. Chuyện này nàng ta, có thể nào không hận sao? Nên tình nguyện chết ở ngoài cũng không quay đầu lại, nhưng nếu chết đi, thì nàng ta lại không cam lòng, vì thế vẫn mang theo cừu hận mà sống, có lẽ để chờ cơ hội báo thù, nói không chừng. Thanh Dao nghĩ đến báo thù, bỗng nhiên nghĩ đến Trưởng Tôn Dận, hôm nay một Trưởng Tôn Dận một mình bước xuống tặng bải tử đỏ, sợ rằng có mục đích khác, chẳng lẽ hắn hoài nghi mình, nếu quả thật là như vậy, hắn nhất định sẽ phái người đến tìm hiểu, nếu quả thật phái người đến thì hắn sẽ phái ai tới đây, Tu hoa lâu là hang ổ của hắn, như vậy hắn nhất định sẽ phái Như Âm qua đây… Nghĩ đến đây Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, quanh thân hàn ý, xem ra nàng phải cẩn thận ứng phó mới được, Như Âm đã cùng các nàng sinh sống một thời gian rất dài, một khi không cẩn thận gặp mặt sẽ lộ ra chân tướng. “Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Sầu thấy chủ tử sắc mặt xấu xí, liền lo lắng hỏi. Thanh Dao trấn định mở miệng: “Ta muốn dịch dung một chút, ở Xuân Phong trên dưới ai cũng chưa từng thấy qua ta, vì thế sẽ không sợ bị lộ, ta nghĩ, đợi một lúc nữa Trưởng Tôn Dận nhất định sẽ phái Như Âm qua đây, kiểm tra, hắn hôm nay một mình đột nhiên hiện thân, e là đối với ta đã có lòng hoài nghi, cho nên mới phải mượn cơ hội tặng bài tử đỏ để tìm hiểu ta, nghe nói thái độ làm người của Trưởng Tôn Dận luôn luôn đa nghi, vì thế chúng ta phải cẩn thận mà chống đỡ, cửa ải Như Âm này không dễ dàng đi qua hai người các ngươi ngàn vạn lần chớ nói lung tung.” “Dạ, chủ tử.” Hai người cẩn thận lên tiếng trả lời, Mạc Ưu thì không sao cả, nhưng Mạc Sầu nhất định phải cẩn thận, Mộc Thanh Dao quay đầu ngoắc tay ý bảo Mạc Sầu tiến lên, một lần nữa hoá trang chỉnh lý cho nàng được tốt hơn, mài thì vẽ đậm, hàng tóc mái chảy lên, trên gương mặt đầy son phấn, môi đỏ au, cả người nhìn qua vừa tục khí vừa già, thay đổi trang phục phù hợp với nha hoàn thanh lâu, mà Thanh Dao cũng phải dịch dung làm cho Như Âm không nhìn ra mánh khóe, bởi vậy phất phất tay, ý bảo Mạc Sầu, chuẩn bị một ít lòng trắng trứng cùng bột mì để bắt đầu. Mạc Sầu không biết chủ tử muốn làm gì, kết quả nàng ấy đem lòng trắng trứng cùng bột mì quấy cùng nhau, thành dạng như cháo, toàn bộ bôi lên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, và mồm, đâu còn nhìn ra được bộ dạng của nàng nữa, hai người nghẹn họng nhìn trân trối. “Chủ tử, ngươi làm cái gì vậy.” “Làm mặt nạ.” Thanh Dao thẳng thắn mở miệng, cái này thì không ai nhận ra nàng nữa rồi, cả người tựa ở trên ghế quý phi, thỉnh thoảng lấy tay quạt gió. “Mặt nạ.” Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai mặt nhìn nhau, cho tới bây giờ còn không có nghe người ta nói qua cái này, mặt nạ này có tác dụng gì, vì sao lại đem thức ăn gì đó toàn bộ bôi lên trên mặt, chủ tử có đôi khi làm việc thực sự rất cổ quái, bất quá các nàng cũng không dám ý kiến với nàng. Trong phòng thu dọn xong xuôi, liền nghe được ngoài cửa có giọng nói của tiểu nha hoàn: “Cô nương, có Liên Âm cô nương của Tu Hoa lâu cầu kiến, cô nương gặp hay là không gặp.” Thanh Dao phất tay, ý bảo Mạc Ưu mở miệng nói chuyện, Mạc Ưu vội vàng lên tiếng: “Chủ tử đang làm mặt nạ, để cho nàng đi vào đi.” “Dạ ” tiểu nha hoàn lên tiếng trả lời, quay đầu lại bắt chuyện với Liên Âm,: “Cô nương xin mời, cô nương chúng ta đang làm mặt nạ.” Mặt nạ từ này làm  cho người ở phía ngoài lần thứ hai ngẩn người, ai biết mặt nạ là cái gì a, tiểu nha đầu chỉ nhấc bức rèm che lên, mời Liên Âm đi vào. Liên Âm liếc mắt gian phòng một cái đánh giá, lịch sự tao nhã giản đơn, lúc này ở trên mềm trường kỷ trong gian phòng nằm nghiêng một người, sắc mặt tái nhợt trắng bạch, chỉ lộ ra một đôi mắt to, cùng cái mồm, liếc mắt một cái giống như quỷ, dọa mọi người nhảy dựng, lùi ra sau một bước, đưa tay vỗ nhẹ ngực. Thanh Dao chậm rãi hạ giọng: “Làm sợ cô nương, ngồi đi.” “Được, cô nương đây là.” “Làm đẹp, có thể cho làn da trơn truột nhẵn nhụi, bảo trì nhan sắc.” Thanh Dao chậm rãi mở miệng, lời này nàng cũng không gạt các nàng, dùng lòng trắng trứng cùng bột mì, nếu có thể thêm ít mật ong cùng tinh dầu hoa hồng, đắp lên mặt để dưỡng da rất, làn da vừa trắng lại mịn. Liên Am không nói cái gì nữa, yên lặng ngồi xuống ở một bên, Mạc Sầu vội vàng trà lên, rồi lui qua một bên. Thanh Dao ngước mắt đánh giá cô gái trước mắt, đã hơn một năm thời gian không gặp, Như Âm đã không giống như trước kia, cả người nội liễm hơn, có lẽ  bởi vì bị nhiều dằn vặt đau khổ, hiện tại cả người nhìn qua rất hờ hững, ánh mắt càng bình tĩnh không có gì lạ, nàng ta rốt cuộc đã gặp quá cái gì? Nàng không nói lời nào, Thanh Dao cũng không nói, vì không muốn lộ ra kẽ hở, liền tận lực bảo trì trầm mặc. “Chúc mừng ngươi.” Liên Âm nhẹ giọng mở miệng, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mắt, nàng căn bản không dám nhìn nhiều vào mặt của nàng ta, vì có điểm doạ người. Trưởng Tôn Dận bảo nàng tới nơi này làm gì? Nói nàng ta tượng một người, giống ai a? “Loại chuyện này còn có thể cao hứng được sao?” Trong ánh mắt Thanh Dao hiện lên sầu khổ, tựa hồ rất thống khổ, Liên Âm khẽ run lên, đúng vậy, mặc dù là hoa khôi thì thế nào, hoa khôi thanh lâu thì chẳng qua cũng là miếng thịt trên thớt, chỉ là thịt này giá cao hơn gấp mười mà thôi, có cái gì mà đáng mừng. Tựa như nàng, cho rằng Thượng Quan Hạo sẽ không dám đối với mình bạt đãi, nhưng cuối cùng hắn đã đem nàng đưa cho Dận vương Thanh La quốc, Trưởng Tôn Dận, đơn giản chỉ vì mẫu hậu của mình mất, hoàng huynh bị xử tử, nếu như bọn họ hoàn hảo còn tốt, thì Thượng Quan Hạo sao dám làm như vậy? Trong mắt Liên âm bịt kín một tầng sương mù, trong lòng hận ý đột nhiên dâng cao, đây hết thảy đều là do Mộ Dung Lưu Tôn cùng nữ nhân Mộc Thanh Dao kia ban cho, nếu như để cho nàng nhìn thấy bọn họ, nàng liền dù chết cũng sẽ không cho họ sống yên ổn. Nghĩ tới Mộc Thanh Dao, Liên Âm lòng đột ngột trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn lại, Trưởng Tôn Dận hoài nghi người này, không phải là Mộc Thanh Dao chứ. Chẳng lẽ người trước mắt này là Mộc Thanh Dao, không có khả năng, tuy rằng nàng ta đã hưu hoàng đế, cũng không đến mức lưu lạc vào thanh lâu, trừ phi nàng ta có mục đích khác, nàng ta đến tột cùng có phải là nữ nhân Mộc Thanh Dao kia không, nội tâm cùng lúc dao động, nên trên mặt liền không thể giữ tĩnh táo. Mộc Thanh Dao mắt lạnh nhìn nàng ta, xem ra nàng ta đã sinh nghi, bất quá nàng không thừa nhận, nàng ta có thể làm thế nào? “Ngươi làm sao mà bị bán đến nơi này?” Liên Âm cẩn thận thử thăm dò, Mộc Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên giọt nước mắt, mặc dù không có lăn xuống, nhưng đã là đau khổ ba phần. “Bởi vì năm ngoái trong nhà có thiên tai, mắt thấy đệ muội bọn họ không có cơm ăn, mẹ ta liền đem ta bán đi, vốn nghĩ rằng bán đến nhà người ta đi làm nô tỳ, ai biết người nọ nhìn ta lớn lên có vài phần tư sắc, lại lấy ta đem bán vào nơi này.” Thanh Dao cơ hồ than thở khóc lóc, thần thái cử chỉ, đem một tiểu nữ bi kịch diễn rất sống động.