Liên Âm một thân lạnh lùng đi đến, ngước mắt lãnh tĩnh nhìn trên ba người giường đang quấn quýt cùng một chỗ, một nam hai nữ, mặt xem không thấy, một điểm chuyển động cũng không có. Trưởng Tôn Dận tức giận đột nhiên xoay người xuống tới, hung tàn nhất chân đá hai nữ nhân đang ở trong tình trạng lửa nóng, các nàng đều chuẩn bị xong, gia làm cái gì vậy. “Cút ra ngoài.” Trưởng Tôn Dận một tiếng gầm lên, hai nữ nhân kia té lao xuống giường, phút chót còn không quên nhặt lên quần áo đầy đất, cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn Liên Âm liếc mắt một cái, đều là nữ nhân này phá hủy việc tốt của các nàng. Nhã giữa an tĩnh lại. Trưởng Tôn Dận hai mắt sung huyết, bởi vì không chiếm được dục vọng thư giản, sắc mặt dọa người che lấp hết, thân hình khẽ động, bàn tay to nắm Liên Âm trên mặt đất lên, dùng sức ném ở trên giường lớn. “Ngươi xem, phá hủy chuyện tốt của ta, hiện tại ngươi tới đi. Đừng suốt ngày bày ra bộ mặt người chết cho ta, ở chỗ này ngươi chỉ là một kỹ nữ, đừng tưởng mình là công chúa, không ai ưa bộ dạng đó của ngươi.” Trưởng Tôn Dận khi đang nói chuyện, đã xé rách hết quần áo trên người Liên Âm, cả người lấn qua đây, không hề cảm giác thương hương tiếc ngọc, hung hăng đánh vào, một lần rồi một lần rất mạnh liệt, cũng không quản nữ nhân dưới thân chết sống, chỉ cần vừa nhìn thấy bộ mặt người chết của nàng, hắn liền giận đến không có chỗ phát. Nhưng nàng càng như vậy, hắn lại càng muốn chinh phục nàng, hắn muốn nhìn thấy sự cầu xin trên gương mặt nàng, quản chi là trên giường, chỉ là hắn chưa từng có thành công qua. Trưởng Tôn Dận động tác dùng lực mạnh thêm, nhưng vẫn như trước không có được một chút phản ứng, hắn tức giận càng thêm dùng sức, bên trong gian phòng rất nhanh tràn ngập mùi vị tình dục. Trưởng Tôn Dận một trận phát tiết xong, thỏa mãn nằm tựa ở trên mềm trường kỷ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét hướng bên cạnh, Liên Âm khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, xoay người cầm lấy y phục bị Trưởng Tôn Dận xé rách, lặng lẽ không nói gì mặc vào…. Nàng vốn là công chúa một quốc gia, bởi vì gả cho kẻ không thuộc mình, đã bị người nam nhân kia tặng cho hắn, vì nhìn thấy nàng quá đờ đẫn, hắn tức giận liền ném vào trong kỹ viện, ai ngờ mỗi lần kẻ bò lên trên giường của nàng, vẫn là hắn, ngẫm lại chuyện này liền thấy phiền muộn. Trưởng Tôn Dận đưa tay lên dùng sức nâng cằm của nàng. “Ngươi lại không có chút phản ứng sao? Nếu như ngươi cầu xin ta, ta sẽ để ngươi rời khỏi nơi đây, còn phong ngươi làm trắc phi của Dận vương phủ.” Trưởng Tôn Dận đang dụ dỗ nàng, đáng tiếc lần thứ hai hắn phí công, thất bại, nữ nhân này căn bản là một đầu gỗ, hoặc là nói nàng quá thương tâm, từ đó về sau không hề tin tưởng nam nhân nữa. Liên Âm ánh mắt đã hơi ươn ướt, đáy lòng đau đớn như bị xé rách. Nếu như lúc đầu nàng nghe lời mẫu hậu nói, sẽ không xảy ra tất cả chuyện này, nhưng  bây giờ nàng có thể làm thế nào? Mẫu hậu đã không có, hoàng huynh cũng không còn, nàng không bao giờ còn là công chúa nữa, chỉ là một kỹ nữ đê tiện mặc cho người ta khi dễ. Liên Âm khóe môi câu ra nụ cười lạnh mỏng, thấy mềm trường kỷ yên tĩnh lại, thì chuẩn bị rời đi, nàng cho rằng Trưởng Tôn Dận kêu nàng đến, chính là vì thỏa mãn thú tính hắn, ai biết mắt thấy nàng đi ra ngoài, người trên giường lạnh lùng mở miệng. “Ta tìm ngươi đến có việc cho ngươi đi làm.” Người trước cửa cũng không nhúc nhích, nhưng vẫn dừng bước. Trưởng Tôn Dận híp mắt lại một chút, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay hoa khôi ở trên đài cao, ngươi nhận biết không?” Liên Âm nhíu mài suy nghĩ một chút, nói thật ra, nàng căn bản không có chú ý người khác, đâu biết hoa khôi kia là ai? Hơn nữa người đó không phải che mặt sao? Hắn hỏi như vậy là có ý gì? “Không nhận ra.” Lạnh lùng mở miệng, rồi kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài, trên mềm trường kỷ, nam nhân lạnh lùng mở miệng, “Ngươi dám.” Nàng liền lập tức bất động, nam nhân này đã từng bởi vì nàng không nghe lời, mà cắt đứt gân chân của nàng, tuy rằng về sau có chữa trị, nhưng ký ức về thủ đoạn tàn ác kia vẫn còn mới mẻ với nàng, vì thế vẫn không nên chốc đến hắn mới tốt. “Đi đến Xuân Phong lâu đi, nói là tới bái phỏng nàng ta, nhìn xem nàng là ai, trở về bẩm báo với ta.” Trưởng Tôn Dận nói xong, liền lôi kéo tấm chăn bạc trên mềm trường kỷ đắp lên người rồi nhắm mắt lại, không để ý đến người trước cửa nữa. Liên Âm kéo cửa ra đi ra ngoài, hướng đến gian phòng của mình đi đến, thay đổi một bộ quần áo khác, xuống lầu dẫn mấy người quy nô đi đến Xuân Phong lâu. Xuân Phong lâu, Thanh Dao đem tiền thưởng đoạt được, một ngàn lượng bạc giao cho tú bà, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là phần thưởng ta đưa cho ngươi, cầm đi.” “Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương.” Tú bà thấy tiền sáng mắt liên thanh nói lời cảm tạ, trên đời này không có người nào không thích tiền, bất quá lúc này nàng còn có chuyện khác phải làm: “Cô nương, xin ngươi cho ta giải độc.” “Cho ngươi.” Mộc Thanh Dao giương lên tay, một viên thuốc ném tới trên tay tú bà. Tú bà vừa nhìn thấy, mặt mày rạng rỡ, lập tức ăn vào, bất quá trong lúc khẩn cấp một giọng nói lại vang lên: “Giải dược này chia làm hai lần giải, một nửa còn lại, chờ ta làm xong việc sẽ cho ngươi.” Tú bà gương mặt đang vui mừng lập tức xìu xuống, liên tục cầu khẩn: “Tiểu cô nãi nãi, ngươi muốn làm cái gì chứ, ngàn vạn lần đừng hại ta a.” “Không có việc gì lớn đâu, ngươi đi xuống trước đi.” Thanh Dao mặc kệ sắc mặt thay đổi của tú bà, phất phất tay ý bảo nàng ta đi ra ngoài, tú bà muốn nói cái gì nữa, nhưng lại không dám, chỉ phải lui ra ngoài, mãi cho đến khi cửa đóng lại, mới dám dậm chân tức giận, gia tại sao lại biết nữ nhân này, nàng ta cũng giống như gia, đều là kẻ tàn ác. Bên trong gian phòng, Thanh Dao kéo cái khăn che mặt xuống, ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy thuỷ tinh gắn ở khóe mắt ra, quay đầu nhìn Mạc Sầu ở phía sau, chỉ thấy nha đầu kia từ khi theo trở về đến bây giờ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. “Làm sao vậy?” “Nữ nhân kia là Như Âm công chúa sao? Ta là nói thanh quan của Tu hoa lâu, sao lại giống công chúa đến vậy? Công chúa không phải được gả đến Vạn Hạc quốc làm hoàng phi sao? Sao bây giờ lại trở thành một một tiểu quan thanh lâu.” “Sợ rằng thực sự là nàng ta.” Thanh Dao gật đầu, hôm nay nàng đã nhìn rõ, nữ nhân kia đúng là Như Âm, người khác cho dù có giả dạng, cũng không giả dạng được cái loại khí chất trời sinh tôn quý này, còn có sự ngạo mạn kia nữa. “Đây là báo ứng sao?” Mạc Sầu nhớ tới trước đây nàng ta chuyên môn cùng các nàng đối nghịch, nhưng bây giờ lại chịu khổ như thế, đến tột cùng là ông trời có mắt, hay là mình tự làm tự chịu, bất quá nàng ta vì sao không trở về Huyền Nguyệt quốc?