Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 111
“Ừ, ta thực sự đói bụng.”
Mộc Thanh Dao khó có khi bỏ đi vẻ lạnh lùng, mang vẻ nhu hòa của một tiểu nữ nhi, Mộ Dung Lưu Tôn cảm thấy trong ngực mình cứng lại, tựa hồ như có vật gì đó vừa nổ tung, từng sợi mạch suy nghĩ dây dưa nhè nhẹ, thế nên hắn còn không kịp nghĩ kỷ, liền dung túng mở miệng “Vậy ăn đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, ” Mộc Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, tay đã sờ lên đôi đũa, ngự thiện trong cung không thể so nơi khác, tất nhiên là hương vị rất ngọt ngào và ngon miệng, nàng mới vừa vào cung liền ăn rất ngon, ngay cả thức ăn chay, cũng sẽ trãi qua chín chín tám mươi mốt trình tự để chế biến, có thể đem cà xào khô lại, làm ra được thơm ngào ngạt như thịt thỏ thịt chim vậy, nàng không biết có thể chế biến ra nhiều món ăn ngon đến như vật, vì thế có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu đi.
Bên trong đình không khí ấm áp, phía ngoài đình, tiếng đàn mênh mong.
Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang ôn nhuận như nước ấm nhìn Mộc Thanh Dao, khóe môi câu ra nụ cười nhợt nhạt, nữ nhân này hình như là một người thiên biến, có lúc lạnh lùng tựa như một tảng băng, có lúc lại cao ngạo hẳn lên tựa như tượng đá, có lúc lại thiện lương ấm áp như nước hồ mùa xuân, hắn biết nàng rất tốt, là bởi vì nàng có thể lấy ra một vạn lượng ngân phiếu mà mặt không đổi sắc để cứu giúp cho những người nghèo khó xây lại phòng ốc, chỉ sợ chính nàng cũng không biết, những người đó đối với hoàng hậu mang ơn biết dường nào.
Mà giờ khắc này, nàng tựa như một thiếu nữ hồn nhiên tuyệt sắc, trên người nàng có sự gan dạ sáng suốt, khí phách, trí tuệ không có một điểm nào mà không làm hắn say mê, nữ nhân như vậy đến tột cùng là từ đâu tới, nàng thật là nữ nhi của thừa tướng sao?
Từ cổ chí kim, chỉ sợ chưa bao giờ gặp qua một kỳ nữ tử như vậy, tựa như tùng tựa như trúc tựa như mai, sở hữu tất cả phẩm chất cao nhã hiếm có đáng quý đều xuất hiện ở trên người của nàng, thế nhưng đồng dạng trên người nàng cũng có những khuyết điểm mà tất cả nữ tử nên có, thí dụ như thù dai, giúp người khác thì đòi hỏi phải bồi thường. (TT: Ca quá hiểu tỷ
Huyền đế đang nghĩ đến mê mẫn, đã quên chính mình tựa hồ không nên để một nữ tử làm rối loạn tâm thần, nhưng ban đêm xinh đẹp mê người như thế, tựa hồ rất dễ làm cho người ta rơi vào mê võng.
“Nàng ăn chậm một chút.” Nhìn nàng ăn hình dáng như lang hổ, Mộ Dung Lưu Tôn nhịn không được mở miệng, trong nháy mắt cả kinh thấy chính mình tựa hồ quá mức thân thiết với nàng, lập tức ánh mắt chìm hẳn xuống, đè nén một ít ánh sáng không nên phát ra lại, nhưng tâm tình thật sự nói thu là có thể thu hay sao? Chỉ là bản thân hắn không tự biết mà thôi.
“Người đâu.”
Trong tiểu đình bạch ngọc tựa hồ thiếu một ít gì đó, Huyền đế liền hướng ra phía bên ngoài mang theo thanh âm lành lạnh, lập tức có thái giám A Cửu cùng thiếp thân tỳ nữ Mai Tâm của Mộc Thanh Dao đi đến, hai người vừa nhìn nương nương ăn, há mồm trợn mắt không biết nói cái gì cho phải.
A Cửu thân là tổng quản thái giám trong hậu cung, cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy nữ nhân ở trước mặt hoàng thượng mà thản nhiên tự đắc ăn cơm, mà còn ăn ngon đến như vậy, thật giống như lang như hổ, nàng không biết người trước mắt là hoàng thượng sao, nhưng chỉ thấy mâu quang của hoàng thượng rơi ở trên người nàng, chẳng những không có trách cứ, ngược lại còn có chút mềm mại nhu hòa, chẳng lẽ hoàng thượng thích nương nương, nghĩ đến cũng phải, nữ nhân đặc biệt như vậy, A Cửu mím môi khẽ cười.
Mai Tâm nhìn chủ tử hình dáng giống như quỷ chết đói đầu thai, trong lòng thật ngại ngùng a, nàng là biết chủ tử buổi trưa không ăn cái gì, rất đói, nhưng nàng hơi chút thu liễm lại có được hay không, người ngồi ở đối diện nàng là hoàng thượng a, mỹ nam tuấn mỹ nhất trong thiên hạ, còn là một hoàng đế, mà nàng lại đem mỹ nam đặt một bên, chỉ lo phấn đấu ăn uống trước mắt, nghe nói có câu tú sắc khả xan (Sắc đẹp có thể ăn được), mỹ sắc trước mặt, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, nhưng vì sao lời nói này lại không thể thích ứng ở trên người nương nương của nàng, dù cho có vô dụng, tốt xấu gì hành vi cũng nên đoan trang một chút, cử chỉ nên thục nữ một ít.
“Nương nương, ” Mai Tâm nhỏ giọng mở miệng, muốn nhắc nhở nương nương hơi chú ý một chút, ai ngờ Mộc Thanh Dao ném đôi đũa đi, ăn no đánh ợ một cái, cảm thấy mỹ mãn liền mở miệng: “No rồi.”
Mai Tâm bất đắc dĩ thở dài, ông trời a, nổi sét lên đánh chết nàng đi, có chủ tử như vậy sao, bất quá lúc này cũng không dám đứng tự oán mãi đành phải hối tiếc hầu hạ chủ tử rửa tay, lau miệng, kỳ quái nhất chính là hoàng thượng, hoàng thượng từ đầu tới cuối chưa từng trách chủ tử, tựa hồ đối với biểu hiện của nàng rất là hài lòng, khóe môi còn nở nụ cười nhu nhuận.
Chẳng lẽ hoàng thượng thích chủ tử như vậy? Mai Tâm nghĩ không ra chuyện này, nhưng chỉ cần hoàng thượng không tức giận là được, Mai Tâm tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, nàng là sợ chủ tử chọc giận hoàng thượng, sẽ bị trách phạt…
Mộc Thanh Dao sau khi ăn uống đủ, tâm tình thả lỏng, cả khuôn mặt tản ra đỏ ửng, chói lọi, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hoàng thượng ngay cả đôi đũa cũng không đụng tới, liền kỳ quái nhướng đôi mài.
“Hoàng thượng thế nào lại không ăn vậy? ngự thiện trong cung đình không giống ở bên ngoài, sắc hương vị toàn bộ đều có đủ, làm người ta thấy như có lộc ăn a.”
“Thích là tốt rồi, ” Mộ Dung Lưu Tôn nghe nàng nói rất thích, tâm tình lại nhuộm chút sung sướng, bất quá nghĩ đến hoàng đệ Nam An vương, con ngươi u ám xuống, tâm tình trầm trọng không gì sánh được: “Trẫm quan tâm Nam An vương đang bị giam ở trong ngục, vì thế ăn không vô.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Dao lập tức bao phủ ánh sáng nghiêm túc, con ngươi sáng lạnh như hàn đầm, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Lưu Tôn.
“Hoàng thượng yên tâm, Nam An vương cũng không có giết hoàng thái nữ, vì thế hoàng thượng cũng không cần lo lắng quá.”
Mộ Dung Lưu Tôn nghe xong Mộc Thanh Dao nói, ngũ quan tuyệt mỹ bị lây tiếu ý, ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ Thanh Dao đã điều tra xong: “Nàng nói là đã tra rõ Nam An vương không có giết hoàng thái nữ sao?”
“Còn không có, là chính miệng Nam An vương nói, nếu hắn nói không có giết, Thanh Dao tin tưởng thái độ làm người của hắn, tất nhiên không có giết hoàng thái nữ, vì thế hoàng thượng không cần phải lo lắng.”
Trong bóng đêm, ở bạch ngọc tiểu đình, vang lên tiếng nói lanh lãnh của Thanh Dao, Mộ Dung Lưu Tôn khuôn mặt một khắc trước còn nhu hòa trong nháy mắt khoát lên băng sướng, trong ánh mắt khó nén trầm trọng, chậm rãi mở miệng: “Trẫm biết hắn không có khả năng giết hoàng thái nữ, nhưng bây giờ trên Hình bộ đại đường có nhân chứng cùng vật chứng, nếu như không tìm được phản chứng, tội danh của Nam An vương không thể cởi bỏ.”
“Hoàng thượng hà tất lo lắng đâu, Thanh Dao đã biết là ai giết hoàng thái nữ, vì thế hoàng thượng an tâm chờ xem.”
Mộc Thanh Dao đứng lên, từ từ đi đến chỗ lan can thạch ngọc bên cạnh đình, gió thổi lay động lớp rèm mỏng, nhẹ phẩy qua gò má của nàng, như một đôi tay nhu thuận nhẹ nhàng chạm vào, nghĩ đến kẻ giết hoàng thái nữ, đáy lòng của nàng không hiểu sao lại dâng lên lạnh lẽo, chẳng lẽ thực sự hoàng thất không có thân tình sao?
“Thanh Dao đã biết ai là hung phạm sát hại hoàng thái nữ, tốt, thật sự là quá tốt.”
Mộ Dung Lưu Tôn cũng không thô bạo lạnh lùng như lúc nãy, phấn khởi tùy ý mở miệng, chậm rãi cất bước, đứng ở bên cạnh Mộc Thanh Dao, một cao một thấp hai cái bóng dáng, phù hợp cùng tương xứng, sáng suốt cơ trí như nhau, và tuyệt sắc giống nhau, giờ khắc này bọn họ cùng tồn như là đồng minh cùng đứng trên một con đường, chỉ mong thời gian tới cũng có thể sóng vai cùng nhau nỗ lực.
Bóng đêm vang lên thanh âm sàn sạt, do gió thổi cuốn cành khô tàn lá, ở trên mặt bích hồ, phát ra vi du rì rào.
Cảm giác mát mẻ chậm rãi sũng nước da thịt, mùa thu đã tới, vạn vật chậm rãi có xu hướng tiêu điều…
“Bẩm hoàng hậu nương nương, người đã mang đến.”
Ngoài đình, thanh âm Mạc Sầu vang lên, Mộc Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu quét mắt nhìn nam tử bên cạnh, trong bóng đêm, con ngươi của hắn sâu không lường được, mênh mông bát ngát như đại dương, mang theo cơn sóng yếu ớt, khóe môi câu ra nụ cười ôn hòa, sát khí lợi hại quanh thân hắn đã biến mất, trước mắt chỉ thấy một hoàng đế ưu nhã ôn nhuận, nhưng Mộc Thanh Dao biết, hắn càng như vậy càng làm cho người ta sợ hãi, chỉ có nhân tài lợi hại mới có thể đem nanh vuốt thu phóng tự nhiên, nếu có một ngày bọn họ đối chọi gay gắt, không biết có bao nhiêu máu chảy đây.
_________________
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương