Mộc Thanh Dao cảm giác mình ngủ rất lâu, thẳng đến khi sắc trời tối xuống, bầu trời tối đen như mực, những ngôi sao dầy đặt phát ra ánh sáng trong suốt chói mắt. Tối nay không trăng, Trong ngoài Phượng Loan cung đèn lồng đều đã treo cao, sáng như ban ngày… Mộc Thanh Dao mở mắt ra, nhìn ánh sáng xung quanh mình rực rỡ hoa lệ, cảm thấy quanh mình mát mẻ, cả người nàng như đóa phù dung xinh đẹp vẻ mặt hiện lên tình cảm nhu hòa ấm áp, chậm rãi kêu một tiếng: “Mai Tâm, hiện tại là giờ gì?” Bên trong tẩm cung đang ở một bên Mai Tâm cùng Mạc Sầu vừa nghe thanh âm của chủ tử, biết chủ tử đã thức dậy, liền đi nhanh đến bên cạnh hầu hạ, Mai Tâm cười tủm tỉm đáp lời: “Nương nương, hiện tại giờ mẹo, trời đã tối sầm rồi.” “Nha, ta ngủ lâu dậy à, thảo nào tinh thần khá thoải mái.” Mộc Thanh Dao khóe môi khẽ nở nụ cười, nhìn Mạc Sầu đang ở một bên đưa tay vén màn. Mạc Sầu một bên vừa lấy tay xử lý cái màn ngủ vừa mỉm cười nhìn chủ tử: “Nương nương, vừa rồi hoàng thượng có tới, thấy nương nương ngủ rất say, nên hoàng thượng không quấy nhiễu nương nương, nói buổi tối ở Lăng Ba đình chờ  nương nương cùng ăn bữa tối.” Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Mộc Thanh Dao vốn đang dùng bàn tay mảnh khảnh chải vuốt mấy sợi tóc đen dài như mực bị rối của mình, không tự chủ được dừng lại động tác, đôi mài tinh tế nhẹ nhướng, ánh sáng trí tuệ lưu chuyển ở giữa, đôi môi nở nụ cười quyến rũ vô cùng, cũng thực sự là làm khó người nam nhân kia, rõ ràng nóng ruột muốn biết chuyện của Nam An vương  rốt cuộc có chỗ sơ hở gì, mà còn có thể suy nghĩ đến cảm thụ của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy ngoài có chút ngoài ý muốn, vì phần ngoài ý muốn này, nàng vẫn không nên để hắn phải chờ lâu hơn nữa. “Mai Tâm, hầu hạ ta mặc y phục.” “Dạ, nương nương.” Mai Tâm lập tức dẫn hai cung nữ đi lên phía trước, cẩn thận tỉ mỉ vì nương nương chuẩn bị, lúc này là đầu mùa thu, ban đêm đã khá lạnh, bên trong mặc một bộ trung y (lớp áo trong cùng), bên ngoài khoác bộ quần áo bằng gấm thiêu hoa, tay áo là lớp vải mỏng như khói, hai loạn tóc mai được vén khéo thả xuống lay động trong gió, búi tóc được vấn lỏng lẻo quanh co, trên nó cắm nghiên một đóa hoa mẫu đơn, quyến rũ xinh đẹp, trong bóng đêm tĩnh mịt nở rộ chói mắt, sẽ lập tức đập ngay vào mắt người ta, làm hoa mắt choáng ván. “Nương nương thấy thế nào?” Mai Tâm đem gương đồng cổ tinh xảo đưa tới trước mặt Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái, trong ánh mắt để lộ ra tán thưởng nhè nhẹ, Mai Tâm tay nghề thật tinh xảo, trải qua một phen kỹ thuật chưng diện khéo léo của nàng, tựa như khắc lên gỗ ba phần linh hoạt quyến rũ. “Ừ, không tệ, chúng ta đi thôi, đừng làm cho hoàng thượng đợi lâu.” Nàng không phải nóng ruột nhìn thấy hoàng thượng, mà vì biết hoàng thượng đang nóng lòng chuyện của Nam An vương, một hoàng đế có thể vì nàng mà suy nghĩ, đã là chuyện không dễ dàng, nàng làm sao mà có thể cố ý làm khó dễ hắn đây. Trước cửa Phượng Loan cung, một hàng thái giám cùng cung nữ nghiêm chỉnh đứng hầu, trước cửa đá trên đất bằng dừng một nhuyễn kiệu hoa lệ. Mộc Thanh Dao vừa xuất hiện, thái giám tổng quản Xuân Hàn cùng nữ quan Y Vân cung kính mở miệng: “Nô tỳ ( tiểu nhân) tham kiến hoàng hậu nương nương.” “Tất cả đứng lên đi, bản cung muốn đi Lăng Ba đình.” Lời của nàng vừa rơi xuống, liền có thái giám tiến lên cầm đèn, cung nữ theo ở phía sau, dưới bóng đêm, lang lảnh thanh âm vang lên: “Mời hoàng hậu nương nương lên kiệu.” Mai Tâm cùng Mạc Sầu thoả mãn gật đầu, đỡ chủ tử lên nhuyễn kiệu hoa lệ, các nàng cùng nhau theo sát phía sau, mọi người hướng Lăng Ba đình mà đi… Lăng Ba đình, ngọn đèn trở nên mờ ảo trong sương mù, màn mỏng bay lượn theo gió, trong bóng đêm, tiếng đàn dằng dặt, tự nhiên ở trên bích hồ. Trên hồ có nhiều hoa sen đã tàn úa, lung lay theo gió, tỏa ra tia dư hương cuối cùng ở trong không khí, hòa theo tiếng đàn, tràn ngập ra mọi nơi. Ngoài đình có cung nữ đang đánh đàn, đèn lồng chiếu vào bức điêu khắc kim long bay lên, trong đêm tối phát ra ánh sáng sinh động chói chang, chiếu rọi xuống giữa hồ, tạo nên tầng tầng gợn sóng. Gió đêm bắt đầu thổi, kéo bay những tấm rèm mỏng trong đình, một bóng dáng cao ráo to lớn như ẩn như hiện bên trong đình, đôi mắt nhắm hờ, trên ngũ quan tinh tế như điêu khắc, khi ánh sáng ngọn đèn chiếu xuống, tựa như cổ ngọc thượng đẳng, trơn mịn sáng bóng, đôi mài như ngọn núi dài nhỏ đang chau lên, lông mi thì dài và dầy như cánh quạt, có thể thấy được hắn đang thu lại thần thái để nghe cung nhân đánh đàn, mái tóc đen dài như mực dùng sợi tơ màu vàng buộc cao lên, rồi thả xuống vai để nó rối tung tự nhiên, tóc mai ở hai bên bị gió thổi bay như hai sợi tóc nhỏ, có thể dùng hai chữ tuyệt mỹ vô cùng để hình dung khuôn mặt ngày càng tăng thêm vài phần thần bí sức quyến rũ kia, khuôn mặt mê người này ngay cả nữ nhân đều cảm thấy không bằng…, thế nhưng một chút mùi vị son phấn cũng đều không có. “Hoàng thượng, nương nương đã tới.” Bên ngoài đình vang lên thanh âm nhu hòa của A Cửu, người trong đình đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen lạnh lùng khí phách, nhưng lại có được một tia nhu hòa, chậm rãi ôn nhuận mở miệng: “Để cho nàng vào đi.” “Dạ, hoàng thượng.” A Cửu chậm rãi lui ra phía sau một bước, nhìn về phía hoàng hậu nương nương đang bên dưới tầng tầng thềm đá, cung kính mở miệng: “Hoàng hậu nương nương mời” “Làm phiền.” Mộc Thanh Dao vẻ mặt đạm mạc, ngước mắt nhìn bóng đêm, tối nay bầu trời không trăng, bởi vì không trăng nên những ngôi sao càng sáng hơn, trong màn đêm lộ ra bầu trời màu lam, hình như vừa bị nước rửa trôi đi, tản mát ra ánh sáng xanh, đặc biệt trong vắt. Mộc Thanh Dao một cước bước trên thềm đá, dường như nhớ tới cái gì liền rút chân về, ngoắc Băng Tiêu cùng Mạc Sầu ý bảo hai người đến gần, nhỏ giọng nói thầm hai câu, hai nữ nhân đều lộ ra thần sắc nghi hoặc, cuối cùng chậm rãi gật đầu, thân hình chợt lóe lên rời khỏi Lăng Ba đình, Mai Tâm kỳ quái nhíu mài nhìn chủ tử, muốn hỏi rồi lại thôi không dám hỏi. A Cửu cẩn thận nhìn hoàng hậu nương nương quanh thân cao nhã, đêm nay nương nương mặc y phục hoa mỹ càng tăng thêm vài phần xinh đẹp, A Cửu tự nhận không phải người háo sắc, nhưng vẫn thấy được tâm thần nhộn nhạo, vội vàng gục đầu xuống, không dám nhìn nữa. “Nương nương, hoàng thượng ở trong đình đợi.” “Ừ ” Mộc Thanh Dao an bài xong tất cả, mới khẽ nâng làn váy, cử chỉ ưu nhã bước lên thềm đá, đi vào Lăng Ba đình. Trong đình, nam tử hai tròng mắt đen như bóng đêm, khí phách lạnh lẽo phát ra bên ngoài, bộ trường sam màu tím đẹp đẽ quý giá bất phàm, áo khoác màu trắng, phía dưới vạt áo có thiêu mấy đóa tường vân, làm cho hắn càng thêm khí phách mười phần, trên gương mặt càng thêm  ôn nhã anh khí, làm cho người ta không dám nhìn gần, đôi môi mỏng lúc này đang nhếch lên, mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thấu triệt. “Tham kiến hoàng thượng.” Mộc Thanh Dao thi lễ, không tự ti cũng không kiêu ngạo, không gấp gáp cũng không khô khan, tự nhiên hào phóng, Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi tuấn mị lóe lên một cái, đưa tay tới một chút: “Bình thân, ngồi xuống dùng bữa đi.” Hoàng thượng vừa nói hết lời, Mộc Thanh Dao cũng không cùng hắn khách khí, nói thật ra nàng rất đói bụng, giằng co từ sáng sớm, buổi trưa cũng chưa từng ăn cái gì, liền ngủ một mạch đến tối, có thể nào không đói bụng chứ, tuy rằng giấc ngủ bổ sung thể lực của nàng, thế nhưng bụng thật là đói, chỉ cần ăn vài thứ, nàng có thể sinh long hoạt hổ, nói thật ra gần nhất vừa đại hôn, vừa dự yến tiệc, nàng bị lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác, chủ yếu là thân thể này thể lực không được tốt lắm, nếu là bản thân nàng trước đây, dù lăn qua lăn lại dăm ba bữa cũng không có việc gì.