Thiên Di FULL

Chương 67

Ánh mắt mang theo dục vọng và ham muốn trần trụi, Mặc Chiêu còn tưởng bản thân bị hoa mắt, khi cẩn thận nhìn kĩ đã thấy Tô Dịch Thành quay đi rất nhanh. Hai người cùng nhìn về một hướng, Mặc Chiêu lúc ấy mới nhìn rõ người đệ tử vừa cùng Tô Dịch Thành trò chuyện, gương mặt quen thuộc khiến nàng ngẩn ra trong phút chốc. Người kia lễ độ chào hỏi trước. "Mặc công tử, đã lâu không gặp." Đúng là đã lâu không gặp. Mặc Chiêu gật nhẹ đầu:"Lăng cô nương." Lăng Tương nhìn Mặc Chiêu, khóe mắt thi thoảng liếc về phía sau nàng. Quãng thời gian Mặc Chiêu còn lạc trong bí môn, Lăng Tương vẫn thường làm điểm tâm mang đến tặng Sở Diêm, món quà nhỏ thay cho lời cảm tạ, Sở Diêm trốn trốn tránh tránh, chưa từng trực tiếp nhận lấy một lần nào. Ban đầu Sở Ngân còn hứng thú trêu đùa, mấy ngày sau lo lắng cho Mặc Chiêu, bắt đầu cảm thấy phiền muộn. Mỗi lần muốn ngăn cản, Lăng Tương tới cũng chỉ để lại đồ ăn rồi rời đi, y ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Mãi về sau khi Mặc Chiêu trở về, Sở Diêm dứt khoát chặn đường nàng ta, cứng rắn yêu cầu nàng ta đừng làm thế nữa. Kể từ ấy nàng chưa từng gặp lại Lăng Tương. Sở Diêm nói với nàng:"Cứ coi như là ta ảo tưởng cũng được, nếu nàng ta vì ơn cứu mạng mà thích ta, có tàn nhẫn cũng không thể cho nàng ta một tia hi vọng." Đối với đáp án này, thứ cho Mặc Chiêu ích kỉ, nàng cảm thấy vô cùng yên lòng. Mặc dù Lăng Tương không hề sai, cũng có thể trong mắt một số người chuyện này có chút quá đáng, Mặc Chiêu không định để xung quanh hai người họ Sở nở thêm mấy đóa hoa đào nữa. Tương tư chớm nở, trước khi bén thành cây cao, tốt nhất nên dùng một đao chém đứt. Tô Dịch Thành thấy hai người quen biết thì tò mò:"Hai người các ngươi..." "Sư phụ, Mặc công tử cũng đến từ học viện Đế Đô". Lăng Tương cười đáp. Hai từ "sư phụ" của nàng ta lập tức thu hút sự chú ý của Mặc Chiêu, ngay cả Sở Diêm đang cúi đầu cũng nhìn qua một lần. Trong trí nhớ của nàng, Lăng Tương xinh đẹp thì xinh đẹp, pháp lực thật sự không tốt, lá gan lại nhỏ. Không biết cơ duyên gì đã biến nàng ta trở thành đồ đệ của Tô Dịch Thành, hơn nữa quan hệ giữa sư đồ hai người xem ra rất thân thiết. Nàng tốt nhất nên thông qua Trực Dương hỏi thử mới được. Mặc Chiêu vừa nghĩ vừa quay đầu về phía Trực Dương, người mà không rõ từ lúc nào lại mang toàn bộ tâm tư đặt lên người thủ hạ của nàng, thật không biết hai từ kiêng nể viết như thế nào. Hành động của y khiến Mặc Chiêu không thể không nhíu chặt mày, chỉ trách khoảng cách quá xa, Tô Dịch Thành còn đang ở đây, nàng không biết phải làm sao mở miệng. Cũng may đúng lúc đó Sở Ngân bước dài lên một bước, vừa vặn che khuất tầm mắt Trực Dương. Bản mặt lạnh tanh của Sở Ngân nhắc nhở ai kia vừa thất thố, y cười ngượng đứng thẳng người, gượng gạo thu hồi ánh mắt. Còn Võng Dao tròn xoe mắt nhìn nửa gương mặt nghiêng của Sở Ngân, trong lòng ngạc nhiên chẳng kém. Nàng luôn nghĩ người này không hề ưa nàng. Vả lại, nàng càng không tự tin đến mức Sở Ngân vì tình cảm riêng tư gì đó mới ra mặt giúp nàng giải vây. Ngẩng mặt nhìn lên, Mặc Chiêu vừa lén lút gửi cho nàng một nụ cười trấn an. Trong lòng Võng Dao nóng như có lửa. Võng Dao đè thấp giọng:"Đa tạ." Sở Ngân đáp lại nàng bằng một gương mặt không có cảm xúc. Võng Dao cười tự giễu:"Không phải là vì ngươi, công tử lại định nói thế phải không?" Sở Ngân gật đầu:"Ngươi biết thế là tốt." "Công tử quá khen." Không ngừng lại ở đó, Võng Dao tiếp tục nói:"Chỉ có điều, dù người giúp thuộc hạ giải vây lần này, bốn chữ hôm trước người tặng ta, thuộc hạ nghĩ rằng vẫn nên trả lại đầy đủ." Sở Ngân rốt cuộc quay sang nhìn nàng ta. Võng Dao bình tĩnh cùng y đối mắt, chậm rãi nhả ra từng chữ:"Có quá phận hay không, không phải là thứ mà thuộc hạ có thể kiểm soát được. Mong công tử lượng thứ." "Ngươi...!" Sở Ngân bị mấy câu này làm cho nghẹn lời. Nhất là khi Võng Dao cùng y giáp mặt, không trốn không tránh, ánh mắt nàng ta nhắc Sở Ngân nhớ đến một sự thật mà y lỡ bỏ quên, quên mất người trước mặt y không phải một nữ tử yếu đuối dễ dàng bị người khác kiểm soát. Tô Dịch Thành đã dặn dò xong xuôi, Mặc Chiêu cúi đầu rồi quay người trở ra, Võng Dao không nhìn Sở Ngân, nhanh chân bước theo Mặc Chiêu, mắt dán chặt vào bóng lưng người trước mặt. Cao gầy, tóc đen búi cao, vạt áo trắng thuần. Nàng không hề nói dối Sở Ngân. Quá phận hay không, kể từ ngày được người này cứu vớt, đã sớm trở thành việc nàng không thể tự mình kiểm soát. Từ trước tới giờ Sở Ngân đều cho rằng, những suy nghĩ lớn mật kia một khi đã bị y phát giác, Võng Dao chỉ còn cách chôn giấu thật sâu, ít nhất đừng giống như hiện tại, trừ Mặc Chiêu là người trong cuộc, người ngoài nào cũng có thể nhìn thấu, đến ngày Mặc Chiêu phát giác cũng sẽ chẳng còn xa. Điều quan trọng nhất là nàng tự mình nhận ra, hay là Võng Dao đem tấm lòng bày ra ánh sáng. Những lời cảnh cáo của Sở Ngân chính là muốn ngăn chặn điều thứ hai, nhất là khi mọi thứ còn chưa quá muộn để vãn hồi. Băn khoăn làm Sở Ngân rối tinh rối mù, từ khi trở về tới giờ vẫn nhăn mày không thôi. Mặc Chiêu càng nhìn càng lạ, dùng khuỷ tay huých nhẹ vào người y một cái:"Sở Ngân Sở đại ca, người nào gan lớn dám chọc giận đại ca của ta thế?" Còn có thể là ai ngoài cái người trước mặt muội thì ngoan như mèo con, đến khi gặp ta là giương ra móng vuốt. Nếu là người khác, Sở Ngân đã sớm chẳng để yên, đằng này lại là thuộc hạ mà Mặc Chiêu cưng quý như trân bảo. Y càng nghĩ càng giận, hừ lạnh ra tiếng:"Thuộc hạ của muội càng ngày càng giỏi đấy nhỉ." Giọng điệu kiểu gì thế này? Mặc Chiêu mở to mắt, hàng mi dài chớp chớp mấy lần. Lời này nghe sao cũng không mang ý tứ khen ngợi, Võng Dực không ở đây, người y nói ngoài Võng Dao ra thì chẳng còn ai khác. Mặc Chiêu bật cười to:"Có thể chọc huynh giận đến mức này, muội ấy cũng giỏi thật đấy chứ!" Sở Ngân mím chặt môi, quay ngoắt đầu sang phía khác. Y biết ngay mà, người này chỉ thích vui thích đẹp thôi, chẳng hiểu sao lại coi trọng Võng Dao đến thế. Chẳng lẽ là vì khuôn mặt của nàng ta hiện tại đẹp hơn y hay sao? Nếu Mặc Chiêu nghe thấy mấy lời này, chắc sẽ cười phá lên rồi kéo kẻ làu bàu kia vào lòng, xoa đầu rồi vò tóc. Mà thực tế, nàng đã làm thế thật, vò thật mạnh mái tóc đen dưới tay mặc cho chúng rơi xõa bung ra, miệng còn cười khanh khách không ngừng. Biểu hiện hờn dỗi nàng thấy qua nhiều rồi, nhưng xuất hiện trên gương mặt Sở Ngân thì là lần đầu tiên, có khi còn là lần cuối cùng ấy chứ. Nàng thì chơi đến vui vẻ, Sở Ngân lại rầu chết đi được. Y vội đè hai cái tay nghịch loạn trên đầu mình, ấn mạnh vào trán nàng mấy lần cho hả dạ:"Cười cười cười. Muội chỉ có cười là giỏi thôi!" Mặc Chiêu cố nín lại mấy giây:"Được rồi được rồi. Nói ra nghe thử xem nào". Bản thân nàng cũng tò mò vô cùng, Võng Dao ngày thường ít nói, làm sao có bản lãnh thần thông biến một kẻ mặt lạnh thành bộ dạng như thế này. Sở Ngân vừa định nói gì đó, mắt thấy một góc váy xanh lấp ló sau góc tường, y không chần chừ một giây, tay túm mạnh lấy Mặc Chiêu kéo vào lòng mình, trong cái nhìn đầy ngạc nhiên của người đối diện, cúi người hôn nàng. Y vẫn còn nhớ, hôm nay Võng Dao mặc một bộ váy xanh ngọc bó eo, dài đến chấm đất. Cảm giác trên môi vụt đến rồi ở đó không đi, nụ hôn không có chủ đích dọa Mặc Chiêu sợ đến ngây người. Hai người đang ở vùng sân nhỏ phía trước tiểu viện của Mặc Chiêu, chưa kể đến việc bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đi tới, hành động phóng túng kiểu này không hề giống tính tình trầm ổn mà nàng luôn hay biết. Mặc Chiêu càng cố gắng giãy dụa, Sở Ngân càng ôm nàng chặt hơn, chặt đến mức hai bên bả vai nàng phát đau. "Người kia đi rồi. Huynh có thể buông ra được chưa." Giọng nói lành lạnh vang lên bên tai lay tỉnh Sở Ngân, y giật bắn mình, vội vàng buông lỏng người trong lòng. Còn người vừa cất tiếng lùi về sau một bước, ngẩng đầu, nhìn y với đôi mắt mở to và ngờ vực ngập tràn. Không chỉ ngờ vực, đôi con ngươi đen thẫm như ẩn giấu bão dông. Thính giác của nàng cực tốt, thần thức càng tốt hơn, ít nhất đủ để nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ rồi ngừng lại. Hơi thở bình ổn rồi dồn dập của người đó, cuối cùng chỉ còn vài tiếng gió vút lên thật cao. Có một người vừa tới. Sở Ngân nhìn Mặc Chiêu một lúc, bình tĩnh thú nhận:"Không sai. Là do ta cố ý." "Nhưng mà tại sao?". Mặc Chiêu không thể hiểu nổi:"Ngân Tử, ta biết huynh không bao giờ làm chuyện gì thừa thãi. Nhưng chuyện này.....!" Sở Ngân cắt ngang lời nàng:"Người vừa tới là Võng Dao." "Vậy thì sao?". Nghe thấy hai từ này, giọng của Mặc Chiêu thoắt cái nâng cao:"Võng Dao có thể vì những gì muội ấy nhìn thấy mà phát hiện ra ta là nữ tử. Ngân Tử, ta thực sự không hiểu, rốt cuộc huynh muốn làm gì?!" Mặc Chiêu chưa bao giờ hoảng hốt như lúc này. Những hành động của Sở Ngân ngày hôm nay, không, không chỉ hành động, ngay cả lời nói, cử chỉ và biểu hiện đều khiến nàng không thể nào hiểu nổi. Nàng không biết giữa y và Võng Dao có khúc mắc gì, nhưng cảm giác không biết đầu cuối rối trí chưa từng có gần như làm nàng phát điên. Nàng có thể không như vậy sao, khi mà bí mật nàng cố gắng che giấu bao năm có nguy cơ đổ bể, hơn nữa còn là vì một hành động mà ngay cả nàng cũng không biết nguyên do. Nàng vừa dứt lời đã thở mạnh từng hơi, còn không ngừng nghiến chặt khớp hàm. Sở Ngân thử chạm vào người nàng liền bị nàng bực bội hất ra. Giờ phút này đến lượt Sở Ngân hoảng hốt, y cuống cuồng nắm lấy hai vai nàng đè lại:"A Chiêu, muội bình tĩnh lại đi đã!" Nâng tay bóp chặt lấy trán, Mặc Chiêu cố gắng hít sâu vài lần mới kìm nén được cảm giác muốn quát ầm lên chất vấn. Nàng ngồi phịch xuống ghế đá, trầm giọng ra lệnh:"Huynh nói, ta nghe." Tay Sở Ngân trượt xuống nắm lấy bàn tay Mặc Chiêu đang đặt trên đùi, may mắn nàng không tiếp tục hất ra. Ngừng một lúc mới nói:"Ta cũng hiểu chuyện này quá mức sơ sót. Nhưng Chiêu à, ta không thể không làm như vậy." "Huynh thừa biết điều ta muốn nghe không phải là mấy thứ này!". Thứ nàng đang chờ đợi là một lời giải thích. Ánh mắt Sở Ngân tràn ngập bất đắc dĩ, y mân mê tay nàng, đột nhiên nói:"Mấy ngày trước, ta tình cờ phát hiện ra một chuyện." "Hôm đó ta đến tìm muội, tình cờ thấy Võng Dao đi vào trong phòng muội. Nàng ta thay muội dọn dẹp là chuyện thường, ta lúc đó nhất thời tò mò, ở một góc thu lại thần thức lén lút nhìn qua khe cửa, vô tình nhìn thấy nàng ta..." Mặc Chiêu bỗng có dự cảm chẳng lành. "Vô tình nhìn thấy nàng ta ngồi trên giường của muội, nhìn thấy nàng ta sờ lên chăn của muội, vuốt ve nơi muội nằm, nhìn thấy nàng ta ôm chặt y phục của muội rồi hôn lên. Nàng ta, nàng ta...!" Nhớ lại khung cảnh ngày đó, Sở Ngân thở ra một tiếng thật dài:"A Chiêu, không phải chỉ một lần. Ánh mắt nàng ta lúc đó chỉ còn lại một thứ...!" Chấp niệm. Mặc Chiêu nín lặng không nói được một lời, đầu như ong lên. "A Chiêu, ta không hề muốn Võng Dao trở thành một người quan trọng đối với muội, nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa." "Nếu như người thích muội chỉ là người qua đường, đó chỉ là chuyện cỏn con vặt vãnh. Còn nếu người thích muội là người muội coi trọng, sau này khi sự thật lộ ra, thì chấp niệm kia....." Sở Ngân ép Mặc Chiêu nhìn thẳng vào y, lạnh giọng gằn từng tiếng. "Bất cứ khi nào cũng có thể trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, không phải bảo vệ muội, mà là gây thương tổn cho muội. Chuyện này có thể khó tin, nhưng nếu ta không làm thế, nàng ta một ngày nào đó sẽ trở thành người làm muội đau lòng nhất, muội có hiểu không?!" Lúc nói những lời này, Sở Ngân có lẽ chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó, những lời bâng quơ này đây sẽ trở nên ứng nghiệm.