Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 99 : Âu Dương Thành ngơ ngác
Nội tâm đám người Âu Dương Thành tan vỡ.
Không biết tàng thư khố sơ đẳng nằm ở nơi nào, lại dám chọn luận đan khó khăn nhất. Bọn họ hoài nghi đầu của tên này liệu có bị cửa kẹp hay không.
Nếu đối phương đã quyết định, hắn không thể khuyên can.
Nói rõ vị trí, nhìn thấy Trương Huyền rời đi, lúc này Đỗ Mãn mới nhìn về phía Âu Dương Thành:
- Có phải hắn quá lỗ mãng hay không?
- Là lỗ mãng, nhưng ngươi có thấy không, hắn rất tự tin!
Âu Dương Thành nói một câu đầy khó tin:
- Không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra!
- Có lẽ không biết luận đan đáng sợ cỡ nào?
Nói tới loại phương pháp khảo hạch này, Đỗ Mãn run cầm cập một hồi:
- Tuy ta hiện tại là Luyện đan sư nhất tinh, nhưng bảo ta luận đan, ta cũng khẳng định không thể vượt qua!
Luận đan vô cùng đáng sợ, nó là việc dùng tri thức của một người đi biện luận với mười Luyện đan sư. Dẫu lượng tri thức của một người phong phú cỡ nào, làm sao có khả năng là đối thủ của mười người được chứ?
Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là... ngươi chưa từng luyện đan!
Chuyện này giống như người giảng dạy sinh lý và tên đồ tể nói về chuyện giết heo vậy, cho dù lý luận tốt, không trải qua thực tiễn cũng rất khó thành công!
- Chúng ta nói cặn kẽ như vậy, hắn không thể không biết!
Âu Dương Thành lắc đầu một cái:
- Người này thật sự khó hiểu!
- Đúng đấy, vòng khảo hạch đầu tiên không sai chút nào! Vòng khảo hạch thứ hai, không những không sai, ngược lại còn chỉ điểm sai lầm cho chúng ta... Mấu chốt là hắn còn trẻ như vậy, thật không biết tại sao lại có trí nhớ siêu phàm và năng lực suy luận như thế!
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Đỗ Mãn cũng phải kinh ngạc.
Biểu hiện của hắn lúc trước quá kinh hãi. Chỉ nói riêng nhận biết về dược liệu, thông hiểu dược vật, e rằng thông hiểu hơn bọn họ một đoạn dài!
Một học đồ còn mạnh hơn cả Luyện đan sư... Điều này nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được.
- Kỳ thực, muốn biết hắn lấy tự tin từ đâu ra, rất đơn giản, không phải hắn xin đi tàng thư khố đọc sách sao? Chỉ cần phái một người đi theo sau lưng, có lẽ có thể tìm ra một ít manh mối nào đó!
Âu Dương Thành nói.
Dám đi luận đan, khẳng định biết rất nhiều tri thức luyện đan, chỉ cần phái người theo sau lưng, có lẽ sẽ tìm ra một ít manh mối.
- Đúng đấy!
Đỗ Mãn gật đầu, khoát tay:
- Hoa Hoa, ngươi đi tàng thư khố sơ đẳng xem hắn làm gì. Cố gắng đừng để bị phát hiện!
- Rõ!
Chu Hoa Hoa đi ra ngoài.
Thời gian không lâu, vị Luyện đan học đồ này quay về, gương mặt đầy kỳ quái.
- Sao thế? Hắn đang làm gì? Có phải đang xem một ít phương pháp luyện đan hiếm gặp?
Âu Dương Thành vội hỏi.
Luyện đan sư tham dự luận đan nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề kỳ lạ, khiến người ta khó trả lời. Muốn thông qua, không chỉ cần lượng tri thức khổng lồ, còn phải hiểu rất nhiều phương pháp kỳ lạ mới được.
- Không phải!
Đầu óc Chu Hoa Hoa đang choáng váng, giống như không tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy:
- Hắn đang... lật sách!
- Lật sách? Có khả năng đang tìm thư tịch, ngươi nói xem, hắn lật sách gì?
Âu Dương Thành tiếp tục hỏi.
- Thời điểm ta đi sang, hắn đang lật Luyện đan cơ sở trên giá sách. Ta cũng xem qua một ít, là Thủ pháp luyện đan cơ sở, Làm sao tinh luyện dược liệu, Phương pháp bảo lưu dược tính, Làm sao vận dụng lò luyện đan… là các thư tịch như vậy. Bởi vì không muốn hắn phát hiện, ta không dám tới gần!
Chu Hoa Hoa suy nghĩ một chút liền trả lời.
- Thủ pháp luyện đan cơ sở? Làm sao tinh luyện dược liệu?
- Phương pháp bảo lưu dược tính? Làm sao vận dụng lò luyện đan? Chuyện này...
Đỗ Mãn, Âu Dương Thành nhìn nhau, cả hai cùng bối rối.
Đây là thư tịch đơn giản nhất dành cho học đồ đó, hiểu không... Giống như đi bộ hoặc ăn cơm, chỉ cần là Luyện đan học đồ đều bắt buộc phải nắm giữ. Tên tiểu tử này muốn luận đan với người khác, mà giờ mới bắt đầu xem loại sách này?
Có lầm hay không?
Chuyện này giống như muốn luận võ với kiếm khách tuyệt thế đệ nhất thiên hạ, nhưng giờ ngươi mới bắt đầu mua kiếm, học cách dùng kiếm như thế nào vậy...
Thật hay giả đây?
- Ngươi khẳng định hắn xem những sách này?
Không nhịn nổi, Âu Dương Thành hỏi lại.
- Ta cũng không chắc chắn, hắn không phải đang xem, mà là đang lật... Cứ thế mà lật, ta cũng không biết hắn đang làm gì!
Chu Hoa Hoa sắp khóc.
Hắn thật không biết đối phương đang làm gì, giống như người bị bệnh tâm thần, bắt đầu từ giá sách đầu tiên đi tới các nơi tiếp theo, đọc sách không giống đọc sách, tìm sách không giống tìm sách, thật sự không biết hắn đang làm gì.
- Lật sách? Chỉ lật sách?
Âu Dương Thành, Đỗ Mãn chớp mắt.
Tại sao nghe giống như người ta nói chuyện phiếm?
- Lật như nào? Ngươi làm mẫu cho chúng ta xem!
Đỗ Mãn nói.
- Được!
Trùng hợp trong phòng cũng có không ít thư tịch, Chu Hoa Hoa đi tới giá sách, tiện tay cầm mấy chục bản, bàn tay lật quyển sách, trang sách vang lên âm thanh ào ào.
- Xong?
Nhìn thấy động tác của hắn, Âu Dương Thành, Đỗ Mãn trố mắt nhìn, không rõ vì sao.
- Đúng thế!
Chu Hoa Hoa gật đầu:
- Hắn làm như vậy, lật xong lại đi tới giá sách khác...
...
Âu Dương Thành, Đỗ Mãn nhìn nhau, cả hai nhận ra sự chấn động trong mắt đối phương.
Những tưởng rằng tên tiểu tử này đi vào tàng thư khố sơ đẳng để xem sách, kết quả lại đi lật sách... Hơn nữa, người ta dù có lật sách nhanh cỡ nào thì chí ít cũng phải quyển sách đó là cái thứ gì đã chứ. Đằng này, hắn thì hay rồi, tốc độ nhanh như con thoi se chỉ.
Đừng nói đọc được nội dung, chỉ sợ còn không biết đó là sách gì...
- Chẳng lẽ... Hắn muốn xem chất liệu sách là gì, dự định đốt?
Phải một lúc thật lâu sau, Đỗ Mãn mới nói được một câu.
Ngoại trừ muốn đốt sách, hắn không thể nghĩ ra đối phương lật sách như vậy có thể làm được gì.
- Không thể nào, tuy tàng thư khố sơ đẳng không liên luỵ đến cơ mật của Luyện đan sư công hội, nhưng không thể tùy tiện đốt được. Hắn thân là học đồ, sẽ không lỗ mãng như thế!
Âu Dương Thành lắc đầu.
Tuy rằng vừa rồi sự giải thích của Đỗ Mãn có phần hoang đường, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra lý do tốt hơn, lông mày nhíu chặt vào nhau.
- Vậy ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì? Hắn dự định làm gì?
Đỗ Mãn hỏi.
- Ta...
Âu Dương Thành cảm thấy mờ mịt, loại quái thai này, nói thật, bằng này tuổi đầu nhưng hắn chưa từng nghe nói qua, chứ đừng nói là từng gặp.
- Có phải... hắn muốn tìm một quyển sách gì đó? Mà chất liệu cuốn sách đó đặc thù, chỉ có thể dùng ngón tay chạm vào mới biết?
Nhăn trán nghĩ mãi, hắn đưa ra suy luận mới.
- Có thể...
Hai người ngồi trước bàn, cau mày suy nghĩ thật lâu, chết sống cũng không nghĩ ra trong hồ lô Trương Huyền đang bán thuốc gì.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, rất nhiều lý do đều đã nghĩ, thậm chí nghĩ đủ loại lý do của cả đời để lý giải, kết quả... vẫn không biết đối phương đang làm gì.
Trong thời gian đó, Chu Hoa Hoa lại đi tới tàng thư khố mấy lần, lúc trở về liền báo cáo tình huống của đối phương.
Khi nghe nói hắn không dừng lại, mà vẫn cứ tiếp tục lật sách, thậm chí ngay cả Đan dược là gì, Chủng loại và cách phân biệt đan dược, Luyện đan có cần lô đỉnh hay không... hắn cũng chẳng bỏ qua. Hai người cảm thấy càng ngày càng quái lạ, cảm giác khó hiểu ấy dày vò thật khó chịu...
Lúc này mới phát hiện, các lý do cổ quái còn chưa hết, dường như lại còn nghĩ ra nhiều hơn một ít...
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
128 chương
161 chương
131 chương
73 chương
362 chương