Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 776 : Hóa linh hí, thi họa tán thành (2)

- Đúng rồi, vừa rồi có phải Tái các chủ đã nói, chỉ cần nhận ra một bảo vật, xem như thông qua hay không? Trần trưởng lão vừa thả lỏng một chút, sắc mặt lại tái xanh, trong lòng nhỏ máu. Lưu Thương Khúc Thủy, nhiều năm như vậy, không ai thành công qua đồng loạt. Bởi vậy, chỉ cần trong mười món vật phẩm, nhận ra một cái, xem như thông qua... Nói cách khác, không quan tâm phía sau vị Trương Huyền này nhận ra được hay không, ba nghìn linh thạch của mình, đều tính là... nhất định phải thua! ... Bên ngoài chấn động kinh ngạc không hiểu, Trương Huyền nhìn búa sắt dáng vẻ cổ quái trước mắt, bất đắc dĩ một hồi. - Kêu loạn cái gì, làm ta sợ nhảy cả lên! Vừa ghi chép một đoạn bên trong Đồ Thư Quán có liên quan tới thứ này, thứ này lại phát ra một tiếng nổ lớn, hắn khiếp sợ đến mức ngay cả bút lông cũng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Thứ gì chứ? Một cái chùy hỏng, cũng không phải chuông, kêu la các loại, kêu to cái rắm à! Có hiểu lễ phép hay không? Như vậy sẽ dọa người, sẽ hù chết người đấy. - Thôi đi. Viết ra tên là được. Phía sau có thể không viết nữa... Suy nghĩ bị cắt ngang, cũng lại ngừng lại. Miêu tả chỗ thiếu hụt trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán liên quan tới chùy đồng xanh này, chừng bảy mươi hai chỗ. Toàn bộ chép xuống, tuyệt đối sẽ mệt chết. Nếu đã xác định tên và lai lịch, cùng với hai ba chỗ thiếu hụt, chắc hẳn là gần như có thể thông qua! Buông bút lông, Trương Huyền không lại đi nhìn chùy đồng xanh trên lá cây nữa, đang định chờ bảo vật phía sau tới, lại thấy vụn sắt nặng nề này “vù” một cái từ trong suối nước, bay ra, rơi vào trước mặt. - Đây là tình huống gì? Trương Huyền chớp mắt. Ngươi là cái chùy lớn, không ngoan ngoãn nằm ở trên lá cây, nhảy ta trước mặt làm gì? Ta cũng không phải là chùy mẹ! - Thôi đi... Nghi ngờ nửa ngày, cũng nghĩ không ra được rốt cuộc có tình huống gì, đã thấy lá cây chảy đi, bảo vật thứ hai chậm rãi chảy xuôi đến. Trương Huyền lắc đầu, không để ý tới nữa. Trên lá cây thứ hai đặt một bức tranh cuộn tròn, trôi lơ lửng ở trên mặt nước, tản ra vầng sáng mỏng manh. Linh khí xung quanh không tự chủ được bị bức ảnh thu hút. Từng con chim không ngừng bay lượn, giống như đang sống. - Ít nhất là bức tranh ngũ cảnh! Hắn làm thi họa sư tam tinh, đối với thi họa vẫn còn có chút hiểu rõ. Tác phẩm mặc dù cách rất xa, lại nhìn ra được nó không tầm thường, tuyệt đối không thua kém ngũ cảnh. Mắt Minh Lý vận chuyển. Đáng tiếc, giống như chùy đồng xanh vừa rồi, cũng không nhìn ra nguyên nhân. Nói cách khác, mức độ trân quý của bức tranh này đã vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể dễ dàng nhìn trộm. Rất nhanh, lá cây đi tới trước mặt. Hắn cũng thấy rõ hình huống phía trên. Bức tranh rõ ràng, chỉ có điều phía trên không có lạc khoản và tên gọi, khiến người ta không nhận ra, rốt cuộc là tác phẩm do ai lưu lại. Con chim phía trên thoạt nhìn cũng rất lạ mặt, tư liệu man thú hắn học được trong thuần thú, cũng không có một con nào có thể tương ứng. Nói cách khác, tranh vẽ không những không có tên, ngay cả chim vẽ ra cũng không có cách nào xác định rốt cuộc là loài vật. Thảo nào nhiều giám bảo sư như vậy, cũng không phân biệt được. - Chỗ thiếu hụt! Bàn tay vừa chạm vào bức tranh, Trương Huyền lại múa bút thành văn. ... - Lão sư, linh tính của bảo vật kích động qua đi, sợ rằng sẽ tự động nhận chủ. Làm không tốt, Giám Bảo các chúng ta không chỉ phải trả 5000 linh thạch, món bảo vật này cũng... Nghĩ tới điều gì, Lưu Xương không để ý tới việc giải thích cùng Tôn Cường, đi tới trước mặt Tái các chủ. Bảo bối có linh tính, có thể tự do lựa chọn chủ nhân. Nói cách khác, vị Trương Huyền này không chỉ xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, kiếm lấy năm nghìn linh thạch, đánh cược thắng Trần trưởng lão, sợ rằng ngay cả... món binh khí này cũng sẽ bị lừa đi. Cái này gọi là chuyện gì! Người ta tốn một trăm linh thạch xông qua ải, cơ bản phải bù tiền. Người này không chỉ kiếm tiền, còn đánh cược kèm theo lừa gạt... Giám Bảo các lần này xem như là tổn thất quá lớn. - Bảo vật có linh, có thể tự chủ lựa chọn chủ nhân. Tuy rằng vật phẩm này ở lại Giám Bảo các chúng ta nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có người nào nhận ra. Hiện tại có người nói ra lai lịch, tự nhiên hưng phấn khác thường, muốn nhận chủ, cũng không có cách nào ngăn cản. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên! Tái các chủ cũng nghĩ đến điểm này, không nhịn được lắc đầu. Mỗi một món bảo vật của Giám Bảo các đều vô cùng trân quý. Hắn cũng không muốn lưu lạc ra ngoài. Nhưng đối phương nhận được linh tính tán thành, muốn phủ nhận, cũng không có cách nào. - Vậy... Nếu như bảo vật phía sau lại xuất hiện loại tình huống này, vậy làm sao bây giờ? Thấy lão sư cũng không có cách nào, Lưu Xương thoáng hiện ra vẻ lo lắng nhìn qua. - Ha hả, yên tâm đi. Cái thứ nhất là binh khí, giám bảo sư hoặc người trời sinh có thiện cảm đối với binh khí, có thể dễ dàng được tán thành. Nhưng phía sau lại không giống. Bảo vật phía sau, đủ loại. Có đồ cổ, thi họa, các loại thiên tài địa bảo... Loại này không phải giám bảo sư lợi hại không có cách nào nhận ra. Lại nói, cho dù nhận ra, muốn có được linh tính trong đó tán thành, khó khăn làm sao, có thể nói gần như không có khả năng! Tái các chủ mỉm cười: - Không cần buồn lo vô cớ, tự tìm phiền não. - Cái này... Thật ra cũng đúng! Lưu Xương thoáng sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được, gật đầu đang muốn tiếp tục nói cái gì đó. Đột nhiên linh khí trước mắt chấn động kịch liệt một hồi, trực tiếp tập trung về phía bên trong cánh cửa. Ngay sau đó trước mắt mọi người hoa lên một cái, liền thấy linh khí hội tụ thành vô số con chim không biết tên, đều bay lượn, cùng kêu lên ngân dài. - Hóa linh hí, thi họa tán thành? Đây là loại chí bảo thi họa tán thành chủ nhân? Mắt Tái các chủ tối sầm.