Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 775 : Hóa linh hí, thi họa tán thành (1)

- Linh tính kích động? Trần trưởng lão, Lộc trưởng lão nhìn nhau, đồng thời cứng đờ: - Điều này... sao có thể như vậy được? - Tiếng chuông thất bại rất nặng nặng nề, trong âm thanh mang theo sự thâm trầm. Cái này, sắc bén chói tai, vang vọng nội tâm... Chỉ có linh tính kích động trong truyền thuyết, mới có thể làm cho người từ ở sâu trong nội tâm, sinh ra cảm giác sung sướng... Tái các chủ nói. - Cái này... Hai người thoáng lảo đảo một cái. Âm thanh mới vừa rồi vang vọng trong lòng, khiến người ta cảm giác kích động. Cẩn thận hồi tưởng, quả thật không phải tiếng chuông thất bại có thể có. Chẳng lẽ thực sự... là linh tính kích động? Sao có thể như vậy? Chỉ cảm thấy da mặt bị đánh loạn, môi Trần trưởng lão trắng bệch. Vừa rồi dùng ngôn từ chính nghĩa nói người ta ngay cả bảo vật cũng không nhận ra được, kết quả người ta không chỉ nhận ra, còn làm cho một linh tính kích động... Có cần nghịch thiên như thế hay không? - Bảo vật tán thành, linh tính kích động! Đây là... linh binh lợi hại, tự chủ phát sinh tiếng kêu hưng phấn? - Cái này, này... Nghe được Tái các chủ nói, mọi người trước đó đồng tình Tôn Cường, mỗi một đều trợn mắt há hốc mồm, giống như là trong miệng bị nhét vào một con rùa, lại không khép lại được. Vừa rồi cảm thấy người này khẳng định bị thua, nội khố cũng không còn lại. Kết quả là tập kích ngược... May mà vừa rồi không ngu ngốc không lỗ mãng cùng hắn đánh cược. Nếu không, không còn quần lót chính là đám người mình! Trên lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bọn họ đồng thời nhìn lại về phía Trần trưởng lão, chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh, trên trán đầy vạch đen, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi. Ba nghìn linh thạch, cho dù hắn là giám bảo sư tứ tinh, chắc hẳn cũng thua đến nghi ngờ nhân sinh. - Vì sao gọi là linh tính kích động? Thấy bộ dáng này của mọi người, Tôn Cường không tim không phổi, vẻ mặt không hiểu nguyên nhân, nhìn qua. - Phụt! Trần trưởng lão không thể tiếp tục kìm chế được, một ngụm máu tươi phun ra. Linh tính của bảo vật kích động, chỉ cần là giám bảo sư, không người nào không biết. Thậm chí ngay cả học đồ cũng đều biết rõ ràng. Người này cái gì cũng không biết... Bại bởi giám bảo sư ngũ tinh, cường giả siêu cấp hắn cũng nhận. Tự nhiên bại bởi một hạ nhân ngay cả học đồ cũng không bằng... Thế nào vừa rồi lại ngu như vậy, đáp ứng đánh cược? Thấy vẻ mặt người béo mập ày mờ mịt, hình như còn muốn đi hỏi, Trần trưởng lão có chút phát điên. Lưu Xương cũng nhìn không được nữa, vội vàng đi tới. - Bảo vật chia ra làm năm cấp bậc thần, thánh, linh, quỷ, phàm, điều này ngươi hẳn đã biết! - Ừ! Tôn Cường gật đầu. Phân loại đẳng cấp này, ở Thiên Huyền vương quốc cũng không tính là bí mật gì, người người đều biết. Hắn mặc dù là một thương nhân, cũng là người tu luyện, biết chẳng có gì là lạ. - Binh khí đạt được linh cấp, sẽ nắm giữ linh tính. Giống như tác phẩm hóa linh trong thi họa, tuy rằng không có khả năng giống như người bình thường, có trí khôn, nhưng sẽ tiến hành tán thành, công nhận đối với người tu luyện. Về điểm ấy, có chút cùng loại với man thú nhận chủ. Lưu Xương nói tiếp: - Binh khí tán thành người tu luyện, sẽ phát ra loại âm thanh kích động này, cũng chính là cái gọi là linh tính kích động. Một khi xuất hiện, người tu luyện có thể trực tiếp lấy máu nhận chủ, luyện hóa thành đồ của mình... - Luyện hóa? Tôn Cường trợn tròn mắt. - Đúng vậy... binh khí trên Lưu Thương Khúc Thủy, là bảo vật mấy nghìn năm qua, vô số giám bảo sư đều không giám định được. Hắn mới tiến vào trong một hồi, linh tính lại kích động, chẳng lẽ... hắn không chỉ nhận ra, còn nói kỹ càng tỉ mỉ ra ưu, khuyết điểm của bảo vật? Vẻ mặt Lưu Xương không thể tin được. - Ưu khuyết điểm? - Binh khí, bảo vật, đều theo phương pháp tốt nhất đi rèn, nhưng chịu hạn chế bởi nguyên liệu, trình độ luyện khí sư... Bảo vật lợi hại hơn nữa, phía trên cũng sẽ có chỗ thiếu hụt như vậy. Chỉ cần bổ sung nó, là có thể khiến cho phẩm cấp của nó thăng cấp. - Linh tính của binh khí, biết vấn đề của bản thân, đáng tiếc không thể cùng người khai thông, cũng lại không có cách nào tu bổ. Một ít cường giả lợi hại có thể dễ dàng nhìn ra mấy vấn đề này. Một khi tìm đúng, là có thể dễ dàng được linh tính tán thành. Chỉ có điều, đây là năng lực luyện khí sư cao giai mới có. Thế nào... Dùng đến trên người giám bảo sư? Giải thích vài câu, vẻ mặt Lưu Xương mờ mịt. Giám bảo sư chỉ cần giám định bảo vật, biết là vật gì, lai lịch gì là được. Đối với ưu khuyết điểm của bảo vật, là không nhìn ra. Chỉ có những luyện khí sư lợi hại này, đối với binh khí, bảo bối, cảnh giới lý giải sâu sắc, mới có thể làm được. Chẳng lẽ... Người này không phải là giám bảo sư, mà là... luyện khí sư rất lợi hại? Lúc này mới có thể chính xác nhận ra bảo vật là gì, lại phân tích ra ưu khuyết điểm? - Nếu như là luyện khí sư, trùng hợp cái thứ nhất qua chính là binh khí, có thể nhận ra, cũng rất bình thường. Chỉ có điều, giám bảo sư không chỉ có thể giám định binh khí, thi họa, đồ cổ, thiên tài địa bảo thậm chí công pháp, võ kỹ... Không gì không giỏi. Lưu Thương Khúc Thủy có mười món bảo vật, bao hàm rất nhiều chức nghiệp. Chỉ là luyện khí sư, chắc hẳn cũng chỉ có thể nhận ra một thứ... Lộc trưởng lão cũng kịp phản ứng, nhìn về phía lão hữu bên cạnh, nói. Luyện khí sư, đối với binh khí quen thuộc đến tận trong xương cốt, có thể rất nhanh nhận ra, cũng tìm ra ưu khuyết điểm, thu được tán thành, chẳng có gì là lạ. Đáng tiếc, Lưu Thương Khúc Thủy sát hạch chính là giám bảo sư, mà không phải là luyện khí. Mười món bảo vật trong đó không chỉ là binh khí, còn có những vật khác. Cho dù luyện khí sư có thể quen thuộc với rất nhiều binh khí, nhận ra một cái cũng coi như kết thúc. Phía sau nhất định sẽ kết thúc thất bại. Lộc trưởng lão vốn muốn an ủi lão hữu. Hắn còn chưa nói dứt lời, liền nghe được tiếng người béo mập ở bên cạnh lẩm bẩm vang lên: