Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 629 : Điện chủ cứu ta (1)
Trương Huyền không có kiếm, cũng không có bất kỳ binh khí gì, duy nhất một thanh trường kiếm do trưởng lão Thú Đường đưa tặng, đã đưa cho Triệu Nhã.
Lúc này đối phương lấy ra binh khí, buộc hắn sử dụng binh khí. Mắt hắn rơi vào trên người nữ hài, lập tức la lên.
- Kiếm?
Triệu Nhã có chút do dự, tay ngọc vẫn run một cái, trường kiếm bay thẳng tắp về phía Liễu lão sư trước mắt.
Không biết vị Liễu lão sư này tại sao lại mượn kiếm của nàng, nhưng lần này nếu là tới giúp đỡ hắn, cũng không sao cả.
Ầm!
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía. Khí chất toàn thân Trương Huyền nhất thời thay đổi, giống như lập tức cùng kiếm dung hợp với nhau, khí tức xông thẳng lên trời, muốn cắt phá ngay cả bầu trời xanh.
Leng keng leng keng
Tất cả võ giả mang theo kiếm, trường kiếm trong tay giống như nhìn thấy vương giả, đồng thời phát ra âm thanh thanh thúy, hội tụ lại hình thành một tiếng động to rõ.
- Vạn kiếm đồng loạt kêu lên... Đây là cảnh giới kiếm tâm cao hơn so với cảnh giới kiếm ý sao?
- Liễu hội trưởng chừng hai mươi tuổi, lĩnh ngộ kiếm tâm?
- Hắn... Làm sao làm được?
...
Tất cả mọi người run rẩy kịch liệt, nhìn qua giống như nhìn quái vật.
Tu luyện binh khí, lĩnh ngộ chân ý của binh khí, chỉ là bước đầu tiên. Đạt được cảnh giới càng cao thâm mới là tâm của binh khí!
Kiếm tâm, nói rõ lĩnh ngộ đối với kiếm, đã đạt đến một loại mức độ nghe thôi đã khiến cho người ta kinh hãi. Có người nói ngay cả một ít cường giả vượt qua Chí Tôn vẫn không có cách nào làm được. Lúc này ở trên người một người thanh niên chỉ có Tông Sư đỉnh phong sử dụng ra, làm sao không khiến cho người ta kinh ngạc?
Kiếm tâm, lấy tâm làm kiếm, lấy ý làm thế, đạt đến mức độ này, tất cả đều là kiếm chiêu.
Bằng chừng ấy tuổi lĩnh ngộ loại ý cảnh này, sử dụng trên phương diện kiếm, cùng cấp bậc, đã không có địch thủ.
- Không đúng, không phải là kiếm tâm!
Khương đường chủ phía sau đoàn người vừa đi tới, chậm rãi lắc đầu.
Người khác không biết thân phận của Liễu hội trưởng, hắn biết rất rõ. Thế hệ thiên kiêu Danh Sư Đường, nếu chẳng may ngã xuống ở Lâm gia, tổng hội nhất định giết chết hắn.
Bởi vậy, nghe được tin tức, hắn lại lập tức chạy tới.
Chỉ có điều, lúc này Trương Huyền chiếm thượng phong, không có bất kỳ bị động nào, hắn cũng không cần ra tay.
- Không phải chứ?
Chúc trưởng lão nghi ngờ nhìn qua.
Vạn kiếm đồng loạt kêu lên, rồng ngâm gọi trời, chính là dấu hiệu lĩnh ngộ kiếm tâm. Nếu như nói không phải, đó là cái gì?
- Kiếm tâm chia ra làm ba loại thượng, trung, hạ. Căn cứ lĩnh ngộ nhiều ít, lần lượt xếp thành hàng. Bình thường hạ kiếm tâm, thì có thể làm cho trường kiếm sinh ra linh tính, cùng người phù hợp, giống như cánh tay! Trương sư tuy rằng dẫn động vạn kiếm đồng loạt kêu lên, trên thực tế chỉ là điều động khí tức của thân kiếm, đối với loại linh tính này, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ...
Khương đường chủ giải thích.
Kiếm tâm là một loại cảnh giới, cũng đại biểu cho kiếm có linh, kiếm có tình.
Trương Huyền tuy rằng lĩnh ngộ đối với kiếm rất cao sâu, thậm chí dẫn động vạn kiếm đồng loạt kêu lên, trên thực tế đối với nắm giữ “linh” rất ít. Thậm chí ngay cả sát mép cũng chưa từng lục lọi đến, tất nhiên cũng không có hoàn chỉnh đạt được cái gọi là kiếm tâm cảnh.
- Như vậy là...
Hiểu được, Chúc trưởng lão không nhịn được ngẩng đầu.
Nếu không phải kiếm tâm cảnh, đó là cái gì?
- Là nửa tâm cảnh!
Thần sắc Khương đường chủ nghiêm trọng:
- Trên thực tế hắn là lĩnh ngộ kiếm tâm, chỉ có điều tu vi không đột phá, đối với linh tính chưa nắm giữ xong. Chỉ cần thực lực nâng cao, chỉ sợ cũng sẽ thật sự nắm giữ, một đạo kiếm thuật, không đâu địch nổi!
- Ngay cả “linh” là cái gì cũng không biết, lại nắm giữ nửa tâm... Làm sao làm được?
Nói xong, đồng thời chấn động kinh ngạc không thể tăng thêm được nữa.
Rất nhiều cường giả siêu cấp vượt qua Chí Tôn, mỗi ngày quan sát, mỗi ngày nghiên cứu, vẫn không có cách nào lĩnh ngộ kiếm tâm. Người này ngay cả linh là cái gì cũng không biết, thậm chí... ngay cả bội kiếm cũng không có, lại đạt được loại cảnh giới này...
Suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta tan vỡ.
Nếu như tin tức này để cho những người nghiên cứu kiếm thuật, cả đời không bước vào cửa biết được, không biết có thể lập tức phiền muộn mà chết hay không.
- Kiếm ý thật nồng đậm mạnh mẽ...
Triệu Nhã không biết còn có cách nói về kiếm tâm, nhưng Liễu lão sư trước mắt, kiếm ý trên người bay lên, khiến cho nàng cảm thấy thân thể mềm mại run rẩy, hình như toàn thân đều bị áp chế, ở trước mặt đối phương không thể dâng lên dũng khí rút được kiếm dũng khí.
Kiếm ý nghiền ép!
Đồng dạng lĩnh ngộ kiếm ý, lĩnh ngộ sâu sắc, có thể dễ dàng nghiền ép lĩnh ngộ thấp.
- Sử dụng binh khí, chỉ sợ là quyết định ngu nhất ngươi làm ra!
Trường kiếm ở trong tay,, Trương Huyền khẽ cười nhìn lại.
Quyền pháp thiên đạo, thân pháp thiên đạo, chỉ có một chiêu. Hơn nữa phải gần người mới có khả năng công kích. Kiếm pháp thiên đạo lại khác. Lĩnh ngộ kiếm ý, một chiêu phá vạn chiêu, tiện tay đều là chiêu số!
Trước đó, hắn cùng đối phương giao đấu, vì bị chân khí trấn ép, không có cách nào công kích, chỉ có thể né tránh. Trong tay có kiếm, hắn lập tức khác hẳn.
Hoàn toàn có thể cứng rắn chống lại!
Ầm!
Trường kiếm run lên, kiếm quang gào thét. Một luống kiếm quang sáng ngời từ mũi kiếm bắn ra, lao về phía Lâm Nhược Thiên.
- Cái gì?
Lâm Nhược Thiên khóc.
Vừa rồi đối phương vẫn né tránh, khiến cho hắn đánh không được. Hắn vốn tưởng rằng dùng tới binh khí, lực lượng ngưng tụ, phạm vi công kích rộng... Có thể chiếm tiện nghi, làm cho đối phương không có cách nào lại chạy trốn nữa. Dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới... Người ta lĩnh ngộ tâm của binh khí!
Trời ạ!
Vậy làm sao đánh?
Tuy rằng tu vi đạt được nửa bước Chí Tôn, nhưng lĩnh ngộ đối với kiếm, ngay cả kiếm ý cũng chưa từng đạt được, càng chưa nói tới kiếm tâm!
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
67 chương