Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 615 : Mộc Hoành y sư suy sụp (hạ) (1)

Chờ thời gian không lâu, Mộc Hoành y sư lại ở dưới sự hướng dẫn của một lão nhân, đi đến. - Ra mắt Lâm gia chủ, Quý gia chủ! Mộc Hoành liền ôm quyền, thần sắc thản nhiên. Thân là y sư tam tinh, có ngạo khí của mình. Hai vị này mặc dù là gia chủ quyền thế khuynh đảo vương thành, hắn vẫn không đến mức khúm núm. - Vẫn mong Mộc tông sư ra tay cứu chữa cho tiểu nhi... Lâm Nhược Thiên vội hỏi. - Có ta ở đây, yên tâm! Cho đối phương một lời bảo đảm, Mộc Hoành mặt không đổi sắc, đi vài bước đến trước mặt hai người Lâm Lang, Quý Mặc công tử, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát. Thế giới này mặc dù không có “bắt mạch” trung y, nhưng cũng có ba dạng thủ đoạn khám bệnh: nhìn, nghe, hỏi. Cho dù đối phương hôn mê không thể hỏi thăm, làm y sư tam tinh, hắn vẫn có thể nhìn ra đại khái. - Như thế nào? Thấy hắn nhìn hồi lâu, không nói một câu, Lâm Nhược Thiên không nhịn được nhìn qua. Lâm Lang là con trai độc nhất của hắn, luôn luôn sủng ái có thừa. Hiện tại bộ dạng này, hắn so với ai khác cũng sốt ruột hơn. - Thương thế có chút nặng, là bị người sử dụng ngoại lực cứng rắn đánh ra. Nếu như đoán không sai, người đả thương hắn, chắc hẳn là am hiểu tu luyện thân thể! Hoàn toàn kiểm tra xong, Mộc Hoành thở ra một hơi, đứng dậy, chắp hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói. Người tu luyện cùng người chiến đấu, đều sử dụng chân khí, dễ dàng tạo thành nội thương, cũng chính là kinh mạch, nội tạng bị hao tổn. Mà người trước mắt này, hàm răng bị đánh rơi ra, xương trên người vỡ nát, da thịt bị xé rách. Có thể dễ dàng phân biệt ra được, vì ngoại lực tác động. Loại tình huống này, hoặc là cường giả am hiểu về thân thể ra tay, hoặc chính là man thú. - Cường giả thân thể? Lâm Nhược Thiên nhíu lông mày lại một cái. Hắn chưa nghe nói qua Thiên Vũ vương thành, có cường giả nào thân thể đạt được cấp Tông Sư? Trong lòng hắn kỳ quái, vẫn còn có chút lo lắng nhìn qua: - Mộc tông sư có thể có biện pháp trị liệu hay không? Nếu thật sự không được... Ta tìm người hội chẩn… hoặc mời Liễu hội trưởng tới xem một chút! - Yên tâm, vết thương ngoài da nho nhỏ mà thôi, không tính là gì cả! Thấy trong giọng nói của hắn mang theo sự nghi vấn, vẫn nói tới Liễu hội trưởng, sắc mặt Mộc Hoành trầm xuống, bàn tay to vung. Trước đó, hắn ở giới y thuật của Thiên Vũ vương quốc, cao cao tại thượng, không ai dám nghi vấn. Từ khi Liễu hội trưởng kia xuất hiện, ai cũng hoài nghi, khiến cho hắn đầy phiền muộn. Lẽ nào ngoại trừ Liễu hội trưởng, sẽ không người nào có thể chữa bệnh? - Làm phiền Tông Sư! Nghe có thể trị liệu, Lâm Nhược Thiên và Quý Phong đều thở phào nhẹ nhõm. - Ừ! Không có nói thừa, Mộc Hoành y sư lật cổ tay một cái, lòng bàn tay xuất hiện thêm một cái bình ngọc, nhẹ nhàng rung lên. Nước thuốc chảy ra, chậm rãi rơi vào trên làn da để trần của Lâm Lang. Tăng tăng tăng! Vừa tiếp xúc với nước thuốc, miệng vết thương lập tức xuất hiện vô số bọt khí. Vết rách trước đó, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đang nhanh chóng khép lại. - Lợi hại... Nhìn thấy được hiệu quả rõ ràng như vậy, mắt Lâm Nhược Thiên, Quý Phong nhất thời sáng lên. Không hổ danh là y sư tam tinh, ra tay quả nhiên không tầm thường! - Đây là nước thuốc độc môn ta phân phối, có hiệu quả đối với vết thương ngoài da. Bất kỳ vết thương nào chỉ cần tiếp xúc, đều có thể nhanh chóng khép lại, sinh cơ mọc thịt, thần diệu không tầm thường... Thấy hai người chấn động kinh ngạc, Mộc Hoành y sư thoả mãn gật đầu. Hắn đang muốn nói tiếp, lại thấy Lâm Nhược Thiên sững sờ ở tại chỗ. - Không đúng. Mộc tông sư ngươi xem... Thấy biểu tình hắn kỳ quái, Mộc Hoành theo ngón tay hắn nhìn lại. Vừa nhìn xuống, Mộc Hoành nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy vết thương vừa khép lại, đã bị xé rách, thậm chí còn lớn hơn so với trước đó. Đồng thời không ngừng có máu tươi tràn ra. Lấy một thí dụ, vết thương trước chỉ có hai ngón tay. Trị liệu một chút, không những không nhìn thấy nữa, còn biến thành ba ngón tay. Thậm chí bắt đầu chảy máu! - Chuyện gì xảy ra? Vừa khoe khoang khoác lác thuốc nước của hắn là điều chế độc môn, lại xuất hiện loại chuyện như vậy, sắc mặt Mộc Hoành khó coi, vội vàng rót nước thuốc vào một chỗ khác. Xèo! Giống như vừa rồi, cơ bắp vừa mọc ra được lại bị xé rách, trở nên càng dữ tợn hơn. - Không đúng... Dù thế nào Mộc Hoành y sư cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại biến cố này. Hắn lật cổ tay một cái, lại lấy ra bảy, tám loại nước thuốc, lần lượt rót vào mấy chỗ vết thương khác nhau. Chỉ có điều, những nước thuốc trước đó có hiệu quả thần kỳ đối với vết thương ngoài da, lại giống như nước thuốc lần đầu tiên hắn sử dụng. Khi mới bắt đầu có tác dụng, thời gian không lâu, lại nứt ra. Lâm Lang vừa rồi đã ngừng chảy máu, thần thái bình thản. Lúc này, không những không được chữa trị tốt, máu ngược lại càng chảy càng nhiều, vết thương càng lúc càng lớn, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch. - Mộc tông sư vẫn mong... dừng lại một chút! Thấy hắn lại lấy ra mười mấy chai chai lọ lọ, dự định lần lượt thử nghiệm, Lâm Nhược Thiên nhất thời run rẩy, vội vàng ngăn cản. Mộc Hoành Tông Sư, ta là mời ngươi tới trị bệnh cứu người, không phải tới giết người... Còn tiếp tục trị như vậy nữa, ta sợ người còn không có chữa trị xong, sẽ bởi vì chảy máu quá nhiều, trực tiếp chết ở chỗ này! - Yên tâm, ta tự có chừng mực! Sắc mặt trầm xuống, cắt nang lời của đối phương, Mộc Hoành y sư rất nhanh cầm tất cả thuốc trong tay thử một lần. Lúc chân mày hắn này mới nhíu chặt, sắc mặt khó coi. Tất cả dược liệu đều thử hết, lúc này Lâm Lang cũng chỉ còn hơi thở mong manh, cách tắt thở cũng không quá xa. - Rốt cuộc như thế nào? Môi Lâm Nhược Thiên run rẩy. Vừa rồi con trai mặc dù trọng thương, chí ít vẫn như sống. Kết quả trị liệu nửa ngày, càng lúc càng kém, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, khiến cho hắn đầy phiền muộn, lại không thể nổi giận. Liễu hội trưởng kia làm hỏng chuyện tốt của hắn, ở sâu trong nội tâm hắn không muốn tiếp xúc. Bằng không, hắn cũng không có khả năng trực tiếp mời Mộc Hoành y sư. Nếu như vị hội trưởng tiền nhiệm này cũng không giải quyết được, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.