Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 613 : Mộc Hoành y sư suy sụp (thượng) (1)

- Có trang sách này, sách thu vào Đồ Thư Quán mấy ngày qua, đều có thể thành kiến thức của mình! Trương Huyền mỉm cười. Từ Thiên Huyền vương quốc đi ra đến bây giờ, từng trải qua tàng thư khố của Thú Đường, Độc Điện, nghiệp đoàn luyện đan sư, vương quốc... Bên trong Đồ Thư Quán thu nhận sách, đã vượt qua hơn một nghìn vạn quyển. Nếu như tất cả biến thành kiến thức của mình, lượng tri thức dự trữ sẽ lập tức tăng mạnh. Đến lúc đó, cho dù không mượn Đồ Thư Quán, chỉ dựa vào học thức cũng có thể khiến cho vô số người liếc mắt nhìn. Sát hạch nhị tinh, thậm chí danh sư tam tinh, không thành vấn đề. - Chờ sau khi xem xong toàn bộ sách trong tàng thư khố lại nói! Biết trang sách màu vàng tới không dễ, Trương Huyền cũng không vội vàng sử dụng. Dù sao đây là thứ duy nhất, tích lũy sách càng nhiều, tác dụng càng lớn. Tàng thư khố của vương quốc hắn mới xem chừng phân nửa. Chờ xem xong tất cả, dùng lại sử dụng cũng không trễ. Ngưng tụ ra một trang sách màu vàng, trong lòng cao hứng, càng nhìn Lộ Trùng trước mắt hắn càng cảm thấy thoả mãn. - Đứng lên đi! Ngươi là đệ tử của ta, ta là sư phụ của ngươi. Chỉ cần dựa vào tình nghĩa lão sư và học sinh... ta không có khả năng thờ ơ trơ mắt nhìn ngươi bị nhục! Đưa tay nâng người thiếu niên dậy, Trương Huyền gật đầu. Lĩnh ngộ chân lý giữa lão sư và học sinh, những lời này nói xong hoàn toàn không có chút làm ra vẻ, hoàn toàn phát ra từ trong lòng, giống như sư đạo thiên bẩm, vang vọng xung quanh, làm cho tâm linh người ta không tự chủ được cảm thấy chấn động. Ngay cả chính hắn, sau khi nói xong, cũng cảm thấy tâm niệm thông suốt, tinh thần thoáng cái được thoải mái. Nghe nói như thế, Mạc Vũ xiết chặt nắm tay: - Thảo nào Triệu Nhã, Mộc Tuyết Tình đều nguyện ý vì hắn, liều mạng tranh đấu, không tiếc bị thương. Hóa ra đây mới thực sự là hàm nghĩa của “sư”! Nàng là danh sư, cũng có học sinh, cũng từng dạy học, nhưng quan hệ giữa nàng cùng học sinh, giới hạn ở truyền thụ tri thức, giảng giải vấn đề khó khăn. Trước đó nàng vẫn không rõ vì sao học sinh của Trương Huyền có thể bởi vì một câu nói đánh tới mức khó bỏ khó phân, không ai nhường ai. Lúc này nhìn thấy được, nàng mới tính là hiểu rõ... Là kính nể của học sinh đối với lão sư, phát ra từ trong lòng! Lão sư làm gương tốt, làm gương sáng cho người, mới có thể làm cho học sinh cam tâm tình nguyện đi theo, thậm chí vì bảo vệ danh dự của hắn cố gắng phấn đấu. - Lợi hại! Mạc Thiên Tuyết cũng gật đầu. Thân là quốc vương bệ hạ cỉa Thiên Vũ vương quốc, hắn gặp qua không ít lão sư, cũng đã gặp không ít học sinh. Có thể giống như bây giờ, lão sư và học sinh tín nhiệm lẫn nhau, thật sự ít lại càng ít! Không ít lão sư, học sinh vì lợi ích, biểu hiện cũng như người lạ, cả đời không qua lại với nhau. Thảo nào hắn tiến vào Thiên Vũ học viện chỉ có vài ngày, lại có thể khiến cho học sinh hoàn toàn tin tưởng và nghe theo. Phần mị lực nhân cách này đúng là không ít lão sư, thậm chí danh sư, vẫn không có cách nào làm được. - Muốn người khác thật lòng, đầu tiên bản thân mình phải thật lòng đã... Đồng thời hắn xúc động. Vị Liễu lão sư này đối đãi với học sinh chân thành, không bắt nạt không dối gạt, không rời không bỏ, lấy tâm đối đãi với người, tất nhiên cũng nhận được học sinh thật sự ủng hộ và kính trọng. Xúc động xong, hắn quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn hộ vệ nằm đầy đất, cùng Lâm Huy trưởng lão hôn mê vẫn không ngừng co giật, hắn lại thấy đau đầu, không nhịn được mở miệng. - Khụ khụ, không phải ta muốn phá hủy bầu không khí này. Liễu hội trưởng, ngươi lần này thật sự... quá lỗ mãng! Sư đồ các ngươi đánh không có khả nănglà người bình thường, mà là Lâm gia khiến cho hắn cũng đau đầu không thôi! Cho dù Lâm gia kiêng kỵ ngươi là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, không dám làm gì ngươi, nhưng học sinh của ngươi? Người thân bằng hữu của ngươi thì sao? Lâm gia không chỉ có nghiệp đoàn trận pháp sư làm chỗ dựa, quan trọng hơn chính là... phía sau còn có một thái tử phi Hiên Viên vương quốc! Tỷ tỷ của Lâm Lang không nói lý kia! Đây mới là người khiến ta lo lắng nhất. Hai năm trước, chính là thời điểm tỷ tỷ của hắn thăm viếng, Cù gia phát sinh mâu thuẫn, nàng tự mình sai một vị thuộc hạ Chí Tôn, hạ thủ. Vương thất biết rất rõ ràng chuyện này, ở dưới cường giả Chí Tôn ép xuống, cũng không dám nói thêm nửa câu! Hiện tại đồ đệ tập kích bất ngờ khiến Lâm Lang bị đánh thành trọng thương, nghe nói còn ném vào hố ao, làm cho bộ mặt hoàn toàn thay đổi. Lão sư còn đánh tam trưởng lão tới không có cách nào lại tạo người, giống như thái giám... Như vậy chính là cùng Lâm gia kết mối thù lớn không chết không dừng, lại không có cách nào hòa giải! - Lỗ mãng? Đối với lời hắn nói, Trương Huyền từ chối cho ý kiến, nhìn lại: - Cho dù ngày hôm nay không ra tay, ngươi cảm thấy Lâm gia sẽ cùng ta nâng cốc chúc mừng sao? - Điều này... Mạc Thiên Tuyết sửng sốt. Nếu như Lộ Trùng này thật sự bị bắt đi, dựa vào năng lực của Lâm gia, điều tra ra lão sư của hắn là ai, vô cùng đơn giản. Cho dù không bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo, vị trước mắt này cứu chữa hùng sư đuôi vàng, vạch ra chuyện bị trúng độc, chẳng khác nào phá tan bố trí của Lâm gia đối với vương thất... Sợ rằng dĩ nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đối phương. Sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ trực tiếp xung đột. Lúc này, chẳng qua là đẩy xung đột lên trước mà thôi. - Lộ Trùng một ngày gọi ta là lão sư, ta không thể làm được chuyện khoanh tay đứng nhìn! Hừ một tiếng, Trương Huyền không tiếp tục rầu rĩ trong vấn đề này, thản nhiên nói: - Chuyện còn lại, các ngươi xử lý. Ta còn chưa xem sách xong, cần xem một hồi nữa. Về phần Lộ Trùng, ngươi lại ở một bên chờ ta. Tạm thời không nên đi ra ngoài... Nói xong hắn trực tiếp đi về phía tàng thư khố, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người. - Đọc sách? - Lúc này, còn có tâm tình đọc sách? Thấy hắn xoay người đi đọc sách, Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ đưa mắt nhìn nhau, mê muội một hồi. Đại ca, đây chính là Lâm gia. Đối mặt với bọn họ, vương thất cũng lo lắng không thôi, nơm nớp sợ hãi. Ngươi đánh trưởng lão của người ta, ném xuống đất lại bất để ý tới... Đọc sách? Tàng thư khố này khoảng chừng mấy trăm vạn bộ sách. Thật sự muốn xem, mười năm, tám năm cũng không xem hết. Xem thêm một hồi, có tác dụng cái lông à? - Điều này... người này, có thể... là thích xem sách!