Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 610 : Ta là lão sư của hắn (2)

Không động còn tốt, thoáng động hắn lập tức lộ ra tu vi. Vị tam trưởng lão Lâm Huy này, lại là vị cường giả Tông Sư đỉnh phong! Hơn nữa nhìn số lượng chân khí dồi dào, so với Mạc Thiên Tuyết cũng không kém hơn chút nào. Cho dù ở trong cường giả đồng cấp khác, sợ rằng đều có thể đứng sát đầu. - Không hổ danh là cường giả đứng thứ bảy trong mười đại cao thủ của vương quốc... Mạc Vũ đứng ở một bên, đồng tử co lại. Thiên Vũ vương quốc dựa theo chiến tích của cường giả Tông Sư đỉnh phong, đưa ra từng thứ hạng. Vị Lâm Huy trưởng lão này ở Lâm gia không lộ sơn hiện thủy, danh tiếng không quá lớn, thực lực lại không thể khinh thường! Đủ để xếp hàng thứ bảy, cho dù đối chiến cùng cấp thiên tài Mạc Hoằng Nhất, chỉ sợ cũng phải ngoài trăm chiêu mới có khả năng hoàn toàn đánh bại hắn. - Thích khách này sợ rằng xong rồi... Nàng quay đầu lại nhìn về phía Lộ Trùng. Nàng tuy rằng đi qua lớp học Trương Huyền, nhưng chưa từng thấy qua vị này, tất nhiên cũng không nhận ra được. Chỉ có điều, nhìn thấy được tuổi tác của hắn nhỏ như vậy, nàng vẫn không nhịn được có chút chấn động kinh ngạc. Mười sáu, bảy tuổi Tông Sư trung kỳ... Thiên phú như thế cho dù Mạc Hoằng Nhất cũng kém hơn! Từ khi nào vương quốc xuất hiện một vị cao thủ như vậy? Hơn nữa, trẻ tuổi như vậy lại có thực lực như vậy, sau đó khẳng định tiền đồ không thể đo đếm... Loại tiềm lực này tự hủy tương lai tập kích bất ngờ Lâm Lang, rốt cuộc hắn và Lâm gia có mâu thuẫn gì? Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nhìn về phía phụ vương cách đó không xa. Nàng phát hiện vẻ mặt Mạc Thiên Tuyết cũng không hiểu nguyên nhân. Thật ra Mạc Thiên Tuyết là người buồn bực nhất trong đám người. Nếu như hắn phái người đi ra, ngược lại cũng thôi. Cho dù thật sự xé rách da mặt hắn cũng nhận. Mấu chốt... Người này từ đâu xuất hiện? Lại làm sao có thể chạy đến vương cung, ẩn nấp ở trong tàng thư khố? Cái này thì hay rồi. Cho dù hắn lại giải thích, sợ rằng Lâm gia cũng sẽ không tin tưởng. Chuẩn bị không tốt, một trận đại chiến là không thể tránh được. Trong sự chấn động kinh ngạc của hai người, lòng bàn tay của Lâm Huy trưởng lão đã rơi xuống. Ầm! Bàn tay to bay lên trời cao, chân khí hùng hậu lập tức đều phong tỏa tất cả đường lui của Lộ Trùng. Đối mặt với lão nhân vừa rồi, hắn có thể cứng rắn xông tới. Đối mặt với vị này, thực lực chênh lệch thật sự quá lớn. Còn không có cùng đối phương giao đấu, hắn lại cảm thấy lực lượng của toàn thân đều bị áp chế, khó có thể nhúc nhích. Răng rắc! Dưới áp lực cực lớn, thân thể hắn mềm nhũn, lại muốn ngã sấp xuống. Cường giả trong lúc công kích, chênh lệch chỉ có chút xíu. Chỉ cần hắn không kiên trì nổi, không chỉ bị thương, thương thế vừa rồi cũng sẽ nặng thêm, lại không có năng lực phản kháng nữa. - Kết thúc rồi... Cảm nhận được áp lực cực lớn, lại cũng không chịu nổi nữa, ánh mắt Lộ Trùng lộ ra một chút ảm đạm. Vốn tưởng rằng cho dù liều mạng, cũng phải trốn xa hơn, không cần liên lụy tới lão sư. Không nghĩ tới thực lực của vị trưởng lão này quá mạnh mẽ, hắn căn bản không chống đỡ nổi. Gặp lại sau, lão sư! Gặp lại sau, ân nhân của ta! Trong lòng hắn thoáng động, đang muốn chủ động buông tha, chết ở dưới chưởng của đối phương. Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể thoáng nhẹ bỗng, bị người từ phía sau nắm lấy, tiện tay ném ra. - Vù! Thoáng cái, hắn bay ra mấy chục thước, tránh né công kích. Ầm! Chưởng lực cực lớn của Lâm Huy, rơi vào địa phương hắn vừa đứng thẳng, kích thích một mảnh bụi bặm bay lên. Một chưởng thất bại, lúc này mọi người mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào phía trước Lâm Huy trưởng lão xuất hiện một người thanh niên. Lộ Trùng chính là bị hắn ném văng ra. - Ngươi là ai? Dám ngăn cản Lâm gia ta bắt người? Chán sống rồi sao? Sắc mặt tái xanh, Lâm Huy híp mắt nhìn lại, toàn thân đằng đằng sát khí. - Tạm thời không vội động thủ, là hiểu nhầm... Nhìn thấy được hai bên giằng co, Mạc Thiên Tuyết vội vàng đi về phía trước. Liễu hội trưởng ở chỗ này đọc sách. Là hắn bảo nữ nhi mời tới, khẳng định không biết chuyện phát sinh ở bên ngoài, cũng không biết đây là thích khách. Có khả năng cho rằng người thiếu niên này bị khi dễ, mới không nhịn được ra tay. Nghĩ vậy, hắn đi tới phía trước, giới thiệu cho hai bên: - Lâm Huy trưởng lão, vị này chính là hội trưởng nghiệp đoàn y sư mới nhậm chức, Liễu Trình! Liễu hội trưởng, vị này chính là... tam trưởng lão Lâm gia, Lâm Huy! - Liễu Trình? Nghe được giới thiệu, Lâm Huy hừ lạnh một tiếng, lộ ra sự xem thường: - Ngươi chính là hội trưởng nghiệp đoàn y sư mới nhậm chức giải quyết mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý? Ta tôn trọng thân phận của ngươi, lập tức tránh ra, ta có thể không tính toán chuyện vừa rồi. Bằng không, cũng đừng trách ta không khách khí! Liễu hội trưởng cái gì chứ? Lại nói tiếp, rất có danh tiếng, trên thực tế, tu vi không đủ. Ngay cả chức nghiệp chính thức cũng sát hạch không qua. Có danh hiệu một hội trưởng, cũng là giả. Hội trưởng thật sự hắn còn không sợ, làm sao có thể sợ một người giả? Trương Huyền còn tưởng rằng kẻ thù của Lộ Trùng là vương thất Thiên Vũ, như vậy có chút không dễ làm. Nay nghe được có thể là Lâm gia, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn qua, khóe miệng cong lên: - Nếu như không nhường đường? Người nào từ chỗ nào xuất hiện, ở này giả vờ đầu to tính là cái gì? - Liễu hội trưởng... Nghe nói như thế, Mạc Thiên Tuyết thiếu chút nữa thì bị hù chết, hắn vội vàng đi lên phía trước: - Lâm gia thiếu gia bị đâm, Lâm Huy trưởng lão đang bắt hung thủ... chính là người thiếu niên vừa rồi. Ngươi... vẫn đừng nhúng tay vào! Hắn là có lòng tốt. Lâm gia ngay cả hắn cũng không muốn đắc tội. Vị trước mắt này mặc dù là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, ở trước khi thực lực không đạt được, không có thực quyền, không cần thiết phải trở mặt! Lại nói, đối phương bắt thích khách, với ngươi không có nửa xu quan hệ, có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện, cần gì cùng bọn họ tranh chấp? Tìm phiền toái cho mình? - Vị bằng hữu này, ý tốt của ngươi tại hạ xin nhận tấm lòng. Người nào làm người ấy chịu. Lâm Lang là do ta đánh. Ta đi cùng bọn họ, cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ gì... Lộ Trùng bước lên trước, cắn răng nói. Một khi thừa nhận quan hệ của hai người, không chỉ hắn phải chết, lão sư khẳng định cũng khó mà chạy trốn được. Vì tính toán tới điều nay, hắn chỉ có thể ném sạch quan hệ. Mình chết thì chết, ngàn vạn không thể để cho lão sư gặp phải phiền phức. Nếu thật sự như vậy, hắn người học sinh này, muôn lần chết cũng khó hết được tội. - Trương Huyền, đừng cùng bọn họ tranh chấp, Lâm gia... phiền phức không ít! Rất sợ hắn không biết tình hình, Mạc Vũ cũng liền vội vàng truyền âm, đồng thời trong lòng nghi ngờ. Từ khi bắt đầu biết người này, lại không phải là một người thích phiền phức. Thế nào vì người không ai nhận ra này lại ra tay? - Còn chưa tránh ra? Thế nào, Liễu hội trưởng lẽ nào muốn ra mặt cho một người không liên hệ, cùng Lâm gia chúng ta đối nghịch? Nhìn thấy thái độ của mọi người ở trong mắt, Lâm Huy lạnh lùng cười. Thân là một thành viên của Lâm gia, hắn có tự tin này. Chỉ cần báo ra danh hiệu, chí thân cũng có thể bỏ qua. Càng chưa nói tới người không có người nào nhận ra. Liễu hội trưởng trước mắt này còn trẻ đắc chí, lúc này mới tiến lên giả vờ giả vịt. Sau khi biết rõ ràng thân phận của bọn họ, chỉ sợ cũng không có can đảm kia. Một hội trưởng trên danh nghĩa của vương quốc nhất đẳng mà thôi, ở trước mặt Lâm gia, cái gì cũng không phải, có thể đơn giản nghiền ép! - Đúng vậy, vị bằng hữu này, không nên vì một người không có liên hệ như ta, lại cùng Lâm gia gây ra mâu thuẫn... Lộ Trùng nói. - Câm miệng cho ta! Ta cho ngươi nói chuyện sao? Biết ý học sinh này của mình, Trương Huyền nhướng mày, quát một tiếng. Ngay sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía đám người Lâm Huy: - Thật ngại quá, thích khách trong miệng các ngươi, vừa vặn ta nhận ra, là đệ tử của ta. Ta... - Là lão sư của hắn! - Lão sư, ngài... Không nghĩ tới lão sư sẽ trực tiếp thừa nhận, làm như vậy, chẳng khác nào vì hắn trực tiếp đối lập cùng Lâm gia. Toàn thân chấn động, viền mắt Lộ Trùng lập tức ửng đỏ, nước mắt không thể tiếp tục kìm chế được, trong nháy mắt chảy xuống.