Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 532 : Đám Lộ Trùng nâng cao thực lực (2)

Liễu lão sư bản lĩnh tốt như vậy, nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, rõ ràng thiếu một bình đài. Lần này vừa vặn cùng học sinh của Trương sư so đấu, một khi thắng được... tuyệt đối có thể trong nháy mắt danh chấn vương thành. Khiến cho tất cả mọi người biết, vị Liễu lão sư này tuy rằng không phải là danh sư, lại có trình độ chỉ điểm không kém danh sư chút nào! - Không sai! Mạnh Đào gật đầu. Quả thật vậy. Nếu quả thật nói chuyện nói cho Liễu lão sư, cuộc tỷ thí này khẳng định không đánh nổi, làm thế nào lấy danh tiếng cho hắn, để cho tất cả mọi người biết, hắn là một vị lão sư cực kỳ lợi hại? Đương nhiên, Mạnh Đào cũng biết, học tỷ nói những lời này chỉ là khiến cho trận so tài trở nên đường hoàng, không phải là mục đích chủ yếu của nàng. Vị Mộc học tỷ này lại là tiểu bá vương của học viện, liên tục khiến cho vài lão sư phải rời đi. Ngày hôm nay bị người đánh tổn thương, nếu như không báo thù, trực tiếp xin lỗi, khẳng định đánh chết trong lòng cũng không phục. - Được, chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho Liễu lão sư biết. Ai nói ra, xem ta giáo huấn như thế nào! Nhìn về phía một đám niên đệ niên muội, Mộc Tuyết Tình hừ lạnh uy hiếp. - Vâng! Mọi người lên tiếng. - Chúng ta không nói, nhưng nếu chẳng may Lộ Trùng... Mạnh Đào sửng sốt, chỉ về phía phương hướng phòng học. Tất cả bọn họ đi ra, Lộ Trùng bây giờ ở cùng Liễu lão sư. Nếu chẳng may bọn họ giữ mồm giữ miệng, nhưng người này nói ra thì làm sao bây giờ? - Lộ Trùng? Người câm này, ngay cả chuyện của mình cũng sẽ không mở miệng, ngươi cảm thấy, có thể nói tới chúng ta sao? Mộc Tuyết Tình liếc một cái. - Điều này ngược lại cũng đúng... Mạnh Đào lúng túng gãi đầu một cái. Hơn hai năm Lộ Trùng ngay cả ba câu cũng chưa nói qua, làm sao có thể lắm miệng nói những điều này... ... Giống như bọn họ suy đoán, Lộ Trùng quả thật không nói gì. Lúc này, vẻ mặt hắn đang câu nệ nhìn qua. Bởi vì Liễu lão sư... nói yêu cầu, khiến cho hắn có chút thẹn thùng. - Cởi sạch y phục... Tiếng của lão sư vang lên. - Cởi quần áo... Lộ Trùng gãi đầu, không biết nên làm như thế nào cho phải. - Tu luyện độc thể vô cùng khó khăn. Hơn nữa, cần công pháp luyện thể ta dạy cho ngươi tu luyện đạt tới đại thành. Ngươi bây giờ vẫn thiếu chút hỏa hậu, chỉ có thể để ta giúp ngươi! Thần sắc Trương Huyền nghiêm trọng. Tu luyện độc thể khó khăn hơn so với trong tưởng tượng. Nếu không, vô số độc sư cũng không có khả năng đều chết ở trong đó. - Vâng! Nghe lão sư bảo hắn cởi quần áo là vì tu luyện, lúc này Lộ Trùng mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như để cho Trương Huyền biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ tức chết. Học sinh bây giờ... đều trưởng thành sớm như vậy sao? Đều là những tư tưởng gì vậy... Thời gian không lâu, Lộ Trùng lại cởi sạch y phục nằm thẳng ở trên ghế nghỉ trong phòng học. Lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái, búng ngón tay một cái. Mấy cây ngân châm xuất hiện ở lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng run lên. Ngân châm lập tức đâm vào bên trong huyệt đạo Lộ Trùng. Chân khí thiên đạo tinh thuần, lập tức chảy xuôi ở bên trong thân thể ra. Thiên phú của Lộ Trùng này quả thật rất bình thường. Dựa theo tốc độ tu luyện của hắn, tu luyện thiên đạo kim thân bản đơn giản hoá tới đại thành, sợ rằng cần phải một, hai ngày. Nếu như lại thêm củng cố các loại, chí ít phải ba, bốn ngày. Đã mở miệng khoe khoang, trong vòng mười ngày khiến cho hắn báo thù, chỉ thần công thiên đạo lại tốn thời gian lâu như vậy, độc thể tất nhiên rất khó hoàn thành. Cho nên, vì tốc độ nhanh hơn, hắn dự định mạnh mẽ vận chuyển chân khí, giúp đối phương nâng cao thực lực. Nếu như giúp đám người Triệu Nhã nâng cao, trong lòng bọn họ có thể sẽ phát sinh sự ỷ lại, đối với tu luyện về sau, lưu lại tai hoạ ngầm. Nhưng Lộ Trùng này lại khác. Hắn có thể ở ngoài cửa quỳ bảy ngày bảy đêm, chỉ vì bái sư. Vì đề phòng nói lộ ra, giả vờ câm điếc hai năm... Phần tâm trí này, vượt qua bọn họ quá nhiều. Tâm trí mạnh như vậy, sau này làm sao có thể tiến bước chậm, đánh mất lòng tin? Mấu chốt nhất chính là, loại mạnh mẽ nâng cao thực lực này, sẽ phải chịu thống khổ rất lớn. Đám người Triệu Nhã, cho dù là Viên Đào, sợ rằng cũng sẽ không chịu nổi. Ầm ầm ầm ầm! Năm ngón tay khẽ búng, ngân châm bay lượn. Từng luồng chân khí dọc theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể Lộ Trùng, trong nháy mắt xé mở kinh mạch chật hẹp trước đó. Đau đớn mãnh liệt giống như lăng trì, xé rách từng mảng cơ bắp toàn thân. May mà ý chí của Lộ Trùng kiên định, bằng không, khẳng định đã sớm kêu thảm thành tiếng. - Chịu đựng! Cũng không nhiều lời vô ích, chân khí trong cơ thể Trương Huyền sôi trào, tất cả ngân châm trong tay bắn ra ngoài. Phương thức vận chuyển của thiên đạo kim thân, hắn hết sức rõ ràng. Hắn biết tu luyện thế nào mới có khả năng tăng lên nhanh nhất. Kim châm giống như dọc theo một tuyến đường, không ngừng đi về phía trước, rất nhanh đi tới đỉnh đầu. Ầm ầm! Chân khí trong cơ thể ở dưới sự hướng dẫn chân khí của hắn, vọt tới. Lộ Trùng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng động rất lớn, giống như là phá tan một vách ngăn. - Ích Huyệt cảnh... Ta tự nhiên đạt được Ích Huyệt cảnh? Trong nháy mắt, hắn đã biết, mình tự nhiên đột phá Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Ích Huyệt. - Đừng nhúc nhích. Còn không có kết thúc! Thấy thân thể hắn kích động run rẩy, lông mày Trương Huyền nâng lên, bàn tay chộp một cái. Dược liệu hắn nhận được từ chỗ của nghiệp đoàn y sư và Khương Thư xuất hiện ở trước mặt. Hai tay hắn kích phát chân khí, chợt trùng kích qua, đánh cho dược liệu trở thành thuốc bột. Tăng tăng tăng tăng! Những thuốc bột này dung hợp với nhau, lập tức phát sinh phản ứng, giống như là thay đổi hình thái, biến thành một loại vật phẩm kịch độc. Bàn tay chộp một cái, ngân châm trên người Lộ Trùng bay ra, vừa tiếp xúc với thuốc bột, nhất thời biến thành màu đen. Mười ngón liên tục bắn ra. Độc châm lại bay trở lại, một lần nữa đâm vào trong cơ thể người này. - A... Kịch độc dọc theo ngân châm chui vào trong cơ thể. Một đau đớn xé rách mạnh mẽ hơn so với trước gấp mấy lần ập đến. Sắc mặt Lộ Trùng thoáng chốc trở nên trắng bệch. Hắn cũng không kiên trì nổi, la lên. - Phù! Đánh tất cả ngân châm vào trong cơ thể đối phương, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lau mồ hôi trên đầu một chút, cất số thuốc bột còn lại, bỏ vào trong chiếc nhẫn trữ vật. Lần đầu tiên rèn luyện đã làm xong. Có thể kiên trì hay không lại phải xem lực ý chí của hắn. Không kiên trì nổi, chết! Kiên trì được, cá chép nhảy long môn, phá kén thành bướm, một lần bay lên trời!