Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 369 : Ta nói ngươi là lang băm (1)

- Này... Nhìn thấy được động tác của người thanh niên, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Lá gan của người này cũng không tránh khỏi quá lớn đi! Không thấy được y đạo tông sư đang khám và chữa bệnh sao? Chạy tới làm cái gì? Hơn nữa... Đây chính là Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú, man thú Tông Sư cảnh, không phải sủng vật của nhà ngươi, sờ một cái... giống như gặp phải chó Nhật, tính giở trò quỷ gì? - Ta cũng muốn xem thử, con Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú này bị bệnh gì! Nhìn ra được sự nghi ngờ của mọi người, người thanh niên này xoay đầu lại, mỉm cười. - Hừ! Vừa nghe hắn nói như thế, Mạc Vũ tiểu thư hừ một tiếng. Đối phương vừa xoay mặt lại, nàng liền nhận ra được, không phải là ai khác, chính là Trương Huyền vẫn khiến cho nàng buồn bực kia. Thảo nào mới vừa nói chuyện đã không thấy bóng dáng. Hóa ra chạy tới tìm hiểu Khiếu Thiên thú. Phong đường chủ để cho chúng ta sang đây xem Thanh Dương tông sư chữa bệnh, chỉ là để học tập, an phận thủ thường, yên tĩnh nhìn là được rồi. Ngươi mù quáng lăn qua lăn lại làm cái gì? Sờ cái gì mà sờ! Đây không phải là tự mình tìm mắng sao? Quả nhiên, ý niệm này vừa kết thúc, đã thấy Thanh Dương tông sư đứng ở một bên, sắc mặt càng lúc càng xanh, hai mắt híp lại một cái. - Làm càn! Bàn tay hắn vung lên, nhìn về phía Phong đường chủ, râu mép nhếch lên, giọng nói sắc bén: - Đây chính là người của Thú Đường các ngươi sao? Không có quy củ như thế? Còn nhìn một chút... Nhìn hiểu được không? Cái gì cũng đều không hiểu, lại chạy tới sờ loạn. Thực sự không biết trời cao đất rộng! - Tông sư xin bớt giận. Hắn không phải cố ý. Có khả năng cũng lo lắng cho Khiếu Thiên thú... Phong đường chủ cũng không nghĩ tới Trương Huyền sẽ lỗ mãng như vậy, trực tiếp chạy tới sờ Khiếu Thiên thú, vội vàng giải thích. - Ta khám bệnh cần phải tuyệt đối yên tĩnh, không thích làm phiền. Qua lại nhiều năm, ngươi không phải không biết! Thanh Dương tông sư cắt ngang lời hắn, ánh mắt giống như tia điện, mang theo khí tức cao ngạo không thể xâm phạm. - Ta biết, chỉ là... - Biết là tốt rồi, không có chỉ là. Bạn tốt nhiều năm, ta lại không tính toán. Ở đây không phải nơi người nào cũng có thể đi vào. Đuổi bọn họ ra ngoài, ta hiện tại chữa bệnh. Thanh Dương tông sư xói xong khoát tay áo, vẻ mặt ngạo nghễ. Hắn là người nào? Y đạo tông sư, tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong cả Bắc Vũ vương quốc, đang chữa bệnh. Một kẻ không biết từ nơi nào xuất hiện, cũng nói xem một chút. Ngươi biết cái gì? Ngươi sẽ khám ra được sao? - Thanh Dương tông sư vẫn xin bớt giận. Mấy người trẻ tuổi này đều là thuần thú sư ngày hôm nay vừa thông qua sát hạch. Ta để cho bọn họ đi tới, chỉ là quan sát một chút, tuyệt đối không có tâm tư muốn mạo phạm gì! Phong đường chủ nói. - Đúng vậy, Trương thú sư, hắn cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ mới sờ một chút. Bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm! Lô thú sư cũng liền vội vàng đi tới khuyên can. - Hừ, ngày hôm nay lại cho hai người các ngươi một chút mặt mũi. Lần sau ta hi vọng Thú Đường có thể có chút quy định! Khám bệnh cần phải tuyệt đối yên tĩnh. Không phải là người nào có tư cách qua nhìn, là có thể nhìn được! Nếu như lần sau lại có loại người linh tinh cái gì cũng đều không hiểu, lại táy máy tay chân, làm chậm trễ thời gian điều trị tốt nhất, các ngươi ai có thể gánh vác đây? Thanh Dương tông sư hừ một tiếng, nhìn quanh một vòng, mang theo sự uy nghiêm không cho phép phản bác. - Vâng, vâng! Phong đường chủ liền vội vàng gật đầu. Địa vị của thuần thú sư và y sư không chênh lệch lắm, nhưng hắn có việc cầu người, không có cách nào. Ai bảo Khiếu Thiên thú bệnh nặng, lại chỉ có người này mới có thể trị liệu? Cho dù đối phương quát lớn, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. - Ừ! Thấy thái độ của mọi người khá tốt, Thanh Dương tông sư không tính toán nữa, tiếp tục nhìn về phía Khiếu Thiên thú trước mắt đã rơi vào hôn mê. - Vừa rồi tông sư nói đã nhìn ra vấn đề, có thể có biện pháp trị liệu hay không? Phong đường chủ có chút khẩn trương. - Trải qua chẩn đoán bệnh sơ bộ, ta đã xác định được chỗ mấu chốt. Thanh Dương tông sư giơ bàn tay ra. Ánh mắt tất cả mọi người đều nhất thời sáng lên. Không hổ danh là y đạo tông sư, nhanh như vậy liền tìm được vấn đề. Phải biết rằng, ba thuần thú sư lớn nhị tinh, rất nhiều thuần thú sư nhất tinh, nghiên cứu tròn hai ngày, cũng không có cách nào giải quyết. Thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, lúc này Thanh Dương tông sư mới thoả mãn gật đầu, thản nhiên nói: - Con Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú này, trong cơ thể khô nóng, tinh lực dư thừa, còn thường xuyên ngửa mặt lên trời hí dài. Nếu như ta không nhìn lầm... Chắc là muốn tìm phối ngẫu! - Tìm phối ngẫu? - Không sai, man thú cũng có dục vọng giao phối. Đặc biệt là đến mùa thu, loại dục vọng này càng sâu, thậm chí đến mức khó có thể ngăn chặn được. Vừa rồi ta thấy, thân thể nó khô nóng, nhu cầu phát tiết cấp bách. Bởi vì không có cách nào đạt được nguyện vọng, lúc này mới càng ngày càng nóng nảy hơn, nội hỏa xông lên, tiến vào phổi, cuối cùng rơi vào hôn mê. Thanh Dương tông sư hất cái đầu lên, mang theo ánh sáng nhìn xa trông rộng. - Ngươi nói những điều này, chúng ta trước đó cũng đã hoài nghi tới. Chỉ là... dựa theo tuổi của man thú trưởng thành, chắc hẳn là còn chưa tới mới phải... Phong đường chủ có chút nghi ngờ. - Man thú không thể dựa theo tuổi tác của con người để so sánh. Chỉ cần thân thể khí quan của nó trưởng thành, tự nhiên sẽ có dục vọng đặc biệt. Đây là bản tính sai khiến, thành ra ban đêm không ngủ, ngửa mặt lên trời hí dài. Những điều này đều là dấu hiệu muốn tìm phối ngẫu, không có sai! Thanh Dương tông sư nhìn qua, trong mắt bắn ra tinh quang bốn phía, mang tới cảm giác đè ép cho mọi người: - Thế nào? Không tin ta chẩn đoán bệnh sao? - Đây cũng không phải. Chỉ là... Phong đường chủ lắc đầu, không lại tiếp tục rầu rĩ về vấn đề này nữa. Hắn sốt ruột nhìn qua: - Vậy loại tình huống này... giải quyết như thế nào?