Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 128 : Không người đến

Nhắn nhủ mấy vị học viên, dựa theo công pháp truyền thụ mà cố gắng tu luyện, có khả năng hắn sẽ phải rời khỏi đây mấy ngày, Trương Huyền rời khỏi học viện. Tìm tới một cái ngõ nhỏ không có ai, khi lần nữa đi ra, không ngờ hắn đã biến thành dáng vẻ của danh sư Dương Huyền. Chỉ còn lại mười bốn ngày thi đấu tân sinh sẽ bắt đầu, nhất định hắn phải nắm chặt từng phút từng giây một. Chỉ chốc lát đã đi tới phủ đệ, còn chưa tới thì đã nhìn thấy hai tên hộ vệ canh giữ ở trước cửa, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thực lực không ngờ cũng đã đạt đến võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh. - Không tồi, có khí thế! Trên thân hai hộ vệ này đều mặc y phục thống nhất với nhau, không xa hoa nhưng cũng có một phen ý vị đặc biệt, làm cho người ta có một loại cảm giác của gia tộc lớn. Có thể trong thời gian ngắn tìm được hộ vệ, đồng thời tất cả đều được chuẩn bị sắp xếp, xem ra năng lực làm việc của tiểu Cường này cũng rất khá. - Lão gia! Thấy hắn đi tới, hai tên hộ vệ chần chờ một chút rồi đồng thời lên tiếng. - Ừm! Trương Huyền thoả mãn gật đầu. Xem ra vị quản gia tiểu Cường này ngay cả dáng vẻ của mình, y phục cũng đã nói qua. Nếu không phải như thế thì không thể lần thứ nhất nhìn thấy đã nhận ra được hắn, lại còn gọi là lão gia, tránh được lung túng khi tiến vào. Đi vào phủ đệ, phát hiện chung quanh đã được quét tước một lần, còn được xếp đầy bồn hoa, đi vào trong đó, mùi thơm nức mũi. - Lão gia! - Lão gia! Từng tên thị vệ, nha hoàn đi tới, cung kính hành lễ. Trương Huyền thoả mãn gật đầu, nhanh chân đi tới phương hướng phòng khách. - Lão gia, ta đã dựa theo dặn dò của người, tìm toàn bộ người, đến rồi, tổng cộng có ba mươi nha hoàn, năm mươi hộ vệ... Còn chưa tới thì Tôn Cường đã tiến lên đón, giống như tranh công tràn ngập vẻ đắc ý. Trong thời gian như thế ngắn đã có thể triệu tập nhiều người như vậy, hơn nữa còn có chất có số lượng như thế, e rằng cũng chỉ có hắn mới có thể làm được. - Không tồi! Trương Huyền tán thưởng một tiếng, nói: - Ngày hôm qua ta đã bảo ngươi tuyên truyền, chuyện này đã truyền đi hay chưa? - Yên tâm đi lão gia, ta đã truyền tin đi, tin rằng không bao lâu sau, toàn bộ Thiên Huyền Vương thành đều biết hiện tại ta đang hầu hạ một vị lão gia danh sư. Tôn Cường dùng vẻ mặt sùng bái nhìn sang. Tuy rằng không biết vì sao lão gia phải thông báo chuyện mình là danh sư truyền đi, nhưng nếu đã để hắn làm như thế, nhất định sẽ có mục đích của mình. - Ngươi định truyền như thế nào? - Ta lên giọng hủy cửa hàng của mình đi, lại nói cho tất cả mọi người trong thương trường. Bắt đầu từ hôm nay, ta đi làm quản gia của danh sư, hầu hạ lão gia, thương trường nhiều người nhiều miệng, tin rằng không tốn bao nhiêu thời gian thì chuyện này sẽ truyền đi khắp nơi. Tôn Cường vội nói. - Ừm! Trương Huyền đáp một tiếng. Quả thực, đây là biện pháp tuyên truyền tốt nhất, cũng không cần tốn bao nhiêu sức mà có thể truyền tin tức ra ngoài còn tốt hơn, đương nhiên... Hiệu quả ra sao còn không nhất định. - Lão gia, người còn có gì muốn dặn dò nữa không? Thấy lão gia đã thoả mãn, Tôn Cường hưng phấn tới mức mắt sáng lên, hỏi tiếp. - Không có... Trương Huyền suy nghĩ một chút: - Những nha hoàn, thị vệ này tuyển cũng tốn không ít tiền a, có phải không đủ tiền hay không? Hắn cho đối phương mười vạn, thuê phòng ốc đã mất năm vạn, ba mươi nha hoàn, năm mươi thị vệ, năm vạn còn lại e rằng không đủ. - Đủ rồi, những người này vừa nghe nói sẽ làm hộ vệ, nha hoàn cho danh sư cho nên từng người đều chủ động xông lại, tiền cũng lấy cực thấp, thậm chí còn có ngườikhông muốn, năm vạn kim tệ đã dư dả rồi. Tôn Cường nói. Nói đến đây, hắn vẫn khó có thể tin tưởng được như cũ, bởi vì uy vọng của danh sư thực sự quá khủng bố. Hắn dỡ cửa hàng, lại nói sẽ làm quản gia cho danh sư, có không ít người không tin. Thế nhưng dù vậy vẫn có không ít hộ vệ, nữ tử vọt tới, cam tâm làm nha hoàn, hộ vệ. Loại sức hiệu triệu này, bất kể là nghề nghiệp nào cũng không làm được. Không nói đâu xa, chỉ cần có thể tiếp xúc với danh sư, người ta tùy tiện chỉ điểm cho mình một hai câu đã giảm bớt rất nhiều năm khổ tu, chỉ riêng chuyện này cũng đã có thể làm cho vô số người vì đó điên cuồng.- Pha cho ta một chén trà đi. Biết sau khi tin tức đã được truyền đi, chuyện hiện tại hắn phải làm chính là ôm cây đợi thỏ, Trương Huyền cũng không vội vã mà đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế. Chỉ trong chốc lát một nha hoàn đã mang nước trà đưa tới. Vị nha hoàn này là một tiểu cô nương mười sáu, bảy tuổi, tên là Uyển nhi, lớn lên rất là xinh đẹp, đôi mắt to tròn rung động lòng người. Lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy Trương Huyền còn có chút câu nệ, sau khi nhìn thấy hắn không hề có chút hung ác, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, hành động trở nên nhẹ nhàng tự nhiên. Biết không thể nóng vội, Trương Huyền một mặt uống trà, một mặt yên tĩnh chờ đợi người chủ động đưa tới cửa. Hắn chờ từ buổi sáng đến buổi chiều, tới khi mặt trời sắp lặn xuống phía tây, thế nhưng lại không có một người tới đây, thậm chí ngay cả một người tới xem trò vui cũng không có. - Lão gia, có cần ta treo một tấm bảng trước cửa hay không, nói là danh sư ở đây... Tôn Cường cũng lo lắng, không nhịn được đi tới rồi nói. - ... Trương Huyền không nói gì. Phải để cho người ta trong lúc vô tình biết được thì mới gọi ra vẻ, ngươi trực tiếp treo lệnh bài lên giống như làm ăn thì ta còn giả vờ sao nữa? Hơn nữa, còn đề là danh sư ở đây... Sao lại giống như là nhà có chó, cẩn thận khi đi vào cơ chứ? - Xem ra hôm nay không có người nào tới nữa, chúng ta ra ngoài đi một vòng. Không để ý tới lời của đối phương, Trương Huyền đứng dậy. Tuy ở bên ngoài Tôn Cường nói ở đây có danh sư, nhưng phần lớn người vẫn lựa chọn không tin. Chung quy danh sư có thân phận gì chứ? Làm sao lại đơn giản đi tới Thiên Huyền Vương quốc, thậm chí còn ở lại cơ chứ? Hơn nữa, coi như là ở lại thì cũng ở loại địa phương xa hoa như là Vương cung. Lại đi thuê phủ đệ của ngươi, còn để ngươi làm quản gia, ngươi đang nằm mơ hay sao... - Đi dạo? Tôn Cường chớp mắt: - Như vậy... Nếu như lúc này có người tới đây thì sao? Hiện tại hắn cũng đã biết vị lão gia này muốn trong thời gian ngắn tạo ra danh tiếng ở trong Thiên Huyền thành. Đợi một ngày, vạn nhất khi đi ra ngoài lại có người đi tìm đến, chẳng phải tất cả nỗ lực trong này của mọi người đều trở nên uổng phí hay sao? - Nói cho hộ vệ, nếu thật sự có người đến thì cứ đứng ở cửa chờ, bất kể là ai, không có ta dặn dò, không cho phép bất kỳ ai đi vào. Trương Huyền xua tay. Danh sư thì phải có tôn nghiêm của danh sư, quản hắn là ai, dù cho là Trầm Truy bệ hạ của Vương quốc, nếu như không có mình đồng ý, nếu muốn vào thì cũng không được! - Vâng... Tôn Cường liên tục gật đầu. - Đi thôi! Nếu đã không chờ được người tới, vậy thì đi ra ngoài tìm cơ hội. Nếu không, ngày hôm nay qua đi, chỉ còn lại mười ba ngày sẽ tới thi đấu tân sinh, dược liệu còn chín ngày nữa sẽ tới, thời gian không đợi người. Đi ở trên đường, xung quanh hai bên là dòng người cuồn cuộn, mặt trời bất cứ lúc nào cũng sẽ hạ xuống phía tây. Lúc này trời đã vào thu, gió nhẹ khẽ thổi hơi mang theo một chút hơi lạnh. - Trong những người ngươi quen biết, ai có tiền nhất? Đi mấy bước, Trương Huyền quay đầu hỏi. - Hồi bẩm lão gia, đương nhiên là ông chủ của cửa hàng Thiên Vũ, Lăng Thiên Vũ đại nhân, phú khả địch quốc, là phú hào ức vạn! Trong mắt Tôn Cường hiện lên vẻ sùng bái nồng đậm. - Ông chủ cửa hàng Thiên Vũ? Phú hào ức vạn? Ánh mắt Trương Huyền sáng lên: - Chọn hắn đi! Mục đích ngụy trang danh sư chính là vì nhanh chóng làm ra tiền, đương nhiên phải chọn nhà giàu. - Hắn ở nơi nào? Sauk hi có quyết định, Trương Huyền hỏi. - Hồi bẩm lão gia, khoảng thời gian này trên cơ bản Lăng đại nhân đều ở trong cửa hàng, người muốn đi gặp hắn sao? Tôn Cường nghi hoặc nhìn sang. - Đúng vậy, qua đó xem một chút! Trương Huyền gật gù, vung tay lên, hai người nhanh chân đi tới cửa hàng Thiên Vũ.