Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 108 : Mạnh Nham
- Cái gì?
- Chúng ta là Luyện đan sư chính thức, ngươi chỉ là học đồ, lại muốn vạch ra sai lầm trong luyện đan của chúng ta?
- Vờ ra oai cái gì? Chúng ta có rất nhiều thủ pháp luyện đan, đừng nói vạch ra sai lầm, ngươi có thể nhận ra hay không còn khó nói!
Nghe thấy Trương Huyền nói thế, mọi người bùng nổ như ong vỡ tổ.
Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại dám nói chỉ cần bọn họ luyện đan là có thể nhìn ra thủ pháp, vạch ra sai lầm, đầu của hắn bị nước vào hay bị lừa đá?
- Hắn... điên rồi sao?
Mấy người Âu Dương Thành, Văn Tuyết đứng gần đó cũng rung động mạnh.
Biện đan, nhiều nhất chỉ nhắc đến được vài vấn đề, cho dù có một số vấn đề khó khăn, chỉ cần quen thuộc luyện đan liền có thể suy nghĩ ra, có thể vạch ra thủ pháp và sai lầm... Hắn đang làm cái trò quỷ gì?
Luyện đan giống như viết chữ, một vạn người sẽ có một vạn kiểu chữ, cùng một loại đan dược, thủ pháp luyện chế không có một ngàn cũng có ít nhất hơn tám trăm, có rất nhiều chủng loại, chiêu số phức tạp, hơi thay đổi một chút sẽ hình thành lưu phái khác.
Mặt khác, một loại thủ pháp luyện đan có thể truyền thừa xuống, đồng thời luyện chế ra đan dược thành công, cái nào không trải qua muôn vàn thử thách, trải qua tâm huyết của vô số người? Không nói hoàn mỹ, chí ít những Luyện đan sư như bọn họ sử dụng mỗi ngày cũng không phát hiện có sai lầm gì.
Thậm chí cho dù một vị Luyện đan sư tam phẩm, thậm chí cấp bậc càng cao hơn nữa cũng khó vạch ra sai lầm!
Việc này không phải tăng thêm độ khó, mà là thay đổi quy tắc, trực tiếp tăng độ khó lên vô biên vô hạn!
Nếu như nói học đồ biện đan chỉ là phép trừ trong phạm vi một trăm, Trương Huyền đưa ra yêu cầu này tương đương thăng cấp lên hàng ngàn hàng vạn lần!
Không chỉ tăng độ khó, mà là tăng không có giới hạn.
Đại ca, ngươi chắc chắn là ngươi không nói đùa?
Văn Tuyết nhìn hắn như nhìn quái vật.
Ngày hôm qua còn không biết tàng thư khố của Luyện đan sư công hội nằm ở nơi nào, không hiểu gì về sát hạch học đồ, ngay hôm nay đã biến thành cao thủ tuyệt thế đang giả vờ giả vịt, nếu như không phải tự mình trải qua, chỉ sợ người khác sẽ cho rằng hắn là người mắc bệnh tinh thần phân liệt.
Cho dù một người có khác biệt nhưng không thể khác biệt lớn tới mức này!
Cho dù muốn ra vẻ, cũng không cần chơi lớn như thế!
- Làm sao? Không dám đáp ứng? Là sợ ta vạch ra sai lầm của các ngươi, làm các ngươi không còn mặt mũi? Hay sợ thủ pháp của mình bị ta nói toạc ra, cảm thấy mình không còn thể diện?
Không quan tâm ánh mắt mọi người nhìn mình như nhìn quái vật, Trương Huyền nở nụ cười.
Hắn đã nghĩ kỹ việc này lúc đi tới đây.
Tuy hắn xem hết tất cả thư tịch trong tàng thư khố sơ đẳng của Luyện đan sư công hội, nhưng hắn biết, muốn hoàn thành biện đan, sợ rằng rất khó khăn.
Bởi vì có nhiều Luyện đan sư như vậy, có ai không có một hai phương pháp không có ghi trên thư tịch, có thể nói ra một hai vấn đề không có ghi chép trên thư tịch!
Một khi không đáp được, vậy thì thua!
Đã như vậy, hắn phải nghĩ biện pháp làm bọn họ không thể nói ra những vấn đề này.
Theo người khác, bảo bọn họ luyện đan, hắn chỉ ra tên và sai lầm trong thủ pháp, độ khó vượt xa biện luận bình thường, nhưng Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hắn dễ dàng nhìn ra thiếu hụt, chuyện hiếm có nhất nhưng khi xảy ra trên người hắn lại biến thành chuyện cực kỳ đơn giản.
Luyện đan sư luyện đan không khác gì võ giả thi triển võ kỹ, chỉ cần nhìn qua một lần, chúng sẽ xuất hiện trong thư tịch.
Vì lẽ đó, Trương Huyền mới cố ý kéo thù hận, chọc mọi người tức giận, sau đó sẽ dùng giọng điệu khinh bỉ nói ra, mọi người nhất định sẽ cảm thấy hắn ngạo mạn và vô lễ, tất nhiên sẽ đồng ý.
Chỉ cần đáp ứng phương thức này...
Khà khà, xem ta đùa chết các ngươi như thế nào!
- Nếu ngươi muốn tìm kích thích, chúng ta sẽ tác thành cho ngươi!
- Không sai, ngươi muốn ra vẻ ta đây, ta muốn xem ngươi khóc như thế nào!
...
Quả nhiên, bị kích thích lần thứ hai, tất cả mọi người tức giận và bộc phát.
Mỗi người bọn họ đều ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời của Trương Huyền.
Không cho bậc thang xuống đài, không cho thể diện... con em ngươi!
Ta có mặt mũi, chỉ sợ ngươi không bản lãnh này!
Mười luyện đan sư bộc phát ý chí chiến đấu sôi sục, nếu không phải tự trọng thân phận, chỉ sợ bọn họ đã sớm lao tới đánh hắn một trận.
- Nếu các vị có can đảm, như vậy bắt đầu đi!
Hắn đã hoàn thành mục tiêu, Trương Huyền cười hì hì, nhìn về phía Âu Dương Thành:- Âu Dương hội trưởng, có thể bắt đầu chưa?
- Ây... có thể rồi!
Không nghĩ tới một hồi cố gắng biện đan, biến thành như vậy, Âu Dương Thành tràn đầy bất đắc dĩ, giờ khắc này coi như không đáp ứng cũng không có cách nào.
- Không biết vị nào muốn thử đầu tiên? Trương mỗ có thể chỉ điểm miễn phí cho ngươi!
Trương Huyền khoát tay một cái, hắn muốn kích thích thù hận.
Gương mặt mọi người biến thành màu xám.
- Ta không nhìn nổi, các vị, ta muốn giáo huấn tiểu tử này trước tiên.
Rốt cục, một luyện đan sư không nhìn nổi nữa, đột nhiên đứng lên.
Đó là một trung niên, dáng dấp hơn bốn mươi tuổi, gương mặt màu than chì, hai mắt giống như đèn lồng, chỉ nhìn sơ qua đã biết hắn là kẻ tính khí không tốt.
- Là Mạnh Nham luyện đan sư!
- Mạnh Nham tính khí kích động nhưng hắn là luyện đan sư nhất tinh sơ kỳ đỉnh phong, có thể luyện ra mười mấy loại đan dược nhất tinh, không thể khinh thường!
- Đúng đấy, hắn sư xuất danh môn (1), có rất nhiều thủ pháp luyện đan, cho hắn ra tay là thích hợp nhất!
Nhìn thấy người trung niên ra mặt, tất cả mọi người âm thầm gật đầu.
Có thể trở thành luyện đan sư nhất tinh, làm gì có người nào đơn giản, vị Mạnh Nham đan sư này không phải là người có trình độ cao nhất trong mọi người, hắn cũng không phải người thấp nhất, vừa vặn có thể xem tiểu tử ngông cuồng này có bao nhiêu cân lượng.
- Tiểu tử, giờ ta đi luyện đan, nếu như một lúc nữa ngươi không nói ra được thủ pháp ta luyện chế là gì, không chỉ ra khuyết điểm, xem ta giáo huấn ngươi thế nào.
Hừ lạnh một tiếng, Mạnh Nham nhanh chân đi tới lô đỉnh trước mặt.
Tiện tay lấy một chút dược liệu trên giá thuốc gần đó, hắn thôi thúc chân khí, lò lửa cháy mạnh hơn trước.
Hừng hực!
Hỏa diễm bốc lên rất cao, lò luyện đan sinh ra tiếng vang giống như cái chuông lớn.
Ào ào ào!
Từng gốc dược liệu được ném vào theo trình tự, dược liệu bị nhiệt độ cao thiêu đốt nên bốc lên mùi thuốc nồng đậm.
- Đây chính là luyện đan?
Tuy Trương Huyền đã xem qua không ít tri thức luyện đan trong tàng thư khố, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người khác luyện đan.
- Lợi hại!
Hắn khen ngợi trong nội tâm.
Bàn về tu vi, hắn không thấp hơn đối phương, nhưng muốn ném dược liệu vào lò đan thuần thục như đối phương, không có do dự hay ngập ngừng chút nào, bất cứ dược liệu nào cũng phát huy dược lực vừa đúng, hắn thật sự không làm được.
Việc này thật sự cần hao phí thời gian luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lý luận nhiều hơn nữa cũng không bằng tự mình trải qua thực tiễn.
Nhìn một hồi, kết hợp tri thức phân tích trong tàng thư khố, Trương Huyền bất đắc dĩ phát hiện...
Hắn không nhìn ra cái gì cả!
Đừng nói nhìn ra khuyết điểm, hắn còn không biết thủ pháp của đối phương là gì.
Khó trách mọi người nghe thấy yêu cầu của hắn, đều cảm thấy hắn điên rồi, từ trong quá trình luyện đan nhìn ra thủ pháp và thiếu hụt, đừng nói một học đồ không có nhãn lực này, cho dù là Âu Dương hội trưởng có trình độ cao nhất trong Luyện đan sư công hội cũng mờ mịt không hiểu.
- Thiếu hụt!
Xác nhận chỉ bằng vào tri thức là không thể nhìn ra thiếu hụt, Trương Huyền cũng lười quan tâm, tinh thần hắn hơi động.
Ong!
Một nổ tiếng vang lên, Thiên Đạo Đồ Thư Quán chấn động, đột nhiên một quyền sách xuất hiện trong đầu.
Bên trong ghi chép thủ pháp luyện đan và khuyết điểm của Mạnh Nham.
- Chuyện này...
Tiện tay lật xem, chỉ liếc mắt nhìn, vẻ mặt Trương Huyền biến thành quái lạ.
(1) sư xuất danh môn: được học hành bài bản trong một môi trường nổi tiếng
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
128 chương
161 chương
131 chương
73 chương
362 chương