Editor: Dánh Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Kiều Nguyệt ngẩn ngơ nhìn Thương Yến, không tự chủ được lại lui về phía sau hai bước. Kinh nghiệm xã hội của cô không nhiều lắm, nhưng cũng biết là hiện tại người đàn ông trước mắt rất nguy hiểm. Tính xâm lược trong ánh mắt của anh khiến đáy lòng cô cảm thấy khủng hoảng, tay chân dần dần lạnh lẽo. "Thương, Thương tổng." Thanh âm Kiều Nguyệt khẽ run, sắc mặt trắng bệch. "Cảm, cảm ơn anh đêm nay đã giúp tôi, tôi, tôi phải đi về." Cô nhìn về cánh cửa, gần như là chạy chậm đến đó. Tay đặt trên tay nắm cửa, vặn vài lần đều mở không ra. "Bảo bối, em muốn đi đâu?" Phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn của đàn ông, Kiều Nguyệt không kịp né tránh, bị người đàn ông ôm lấy. Cô kinh hô một tiếng, rơi vào cái ôm nguy hiểm của anh. Hơi thở đàn ông nháy mắt tràn ngập chóp mũi, cô theo bản năng giơ tay ôm lấy anh. Bị người dùng sức đè ở trên cửa, phía sau lưng Kiều Nguyệt truyền đến đau đớn. Hốc mắt cô đỏ lên, cố nén nước mắt, cô dùng hết sức lực toàn thân đánh bả vai của người đàn ông, run run nói: "Buông tôi ra, anh buông tôi ra!" Sự chống cự của cô đối với Thương Yến mà nói chỉ giống như bị người cào ngứa mà thôi, không những không đau, ngược lại còn mang ý vị câu dẫn. Lồng ngực Thương Yến có cảm giác kỳ quái, hắn dễ như trở bàn tay khống chế được động tác của Kiều Nguyệt. Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Trên tay truyền đến xúc cảm trơn mịn, giống viên ngọc thượng đẳng anh từng chơi đùa. Không, so với viên ngọc còn khiến anh thích hơn. Khoảng cách hai người rất gần, Thương Yến có thể ngửi được mùi hương trên người cô, một mùi hương thanh thuần, ngây ngô như con người cô. Đầu ngón tay của anh dường như có vết chai thực dày, khiến khuôn mặt cô bị vuốt ve đến đau. Cô sợ tới mức không dám động, trong mắt dâng đầy nước mắt. Người đàn ông trước mặt sắc mặt bình tĩnh đứng đắn, ngoại trừ ánh mắt đáng sợ của anh. Cơ thể Kiều Nguyệt ngăn không được sự run rẩy, miệng cô trương trương, yết hầu lại phảng phất bị thứ gì lấp kín, nói không nên lời, chỉ có thể trừng lớn hai mắt nhìn anh. Tay thương Yến rời đi khuôn mặt cô, đầu ngón tay chuyển xuống đặt trên môi cô, không nhẹ không nặng vuốt ve. Anh cảm thấy đêm nay bản thân uống rượu có chút nhiều, ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn. Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô gái trong lòng, anh không nhịn được ảo tưởng cô từng dùng dáng vẻ này vô số lần để lấy lòng những người đàn ông khác. Cảm xúc phẫn nộ dâng lên một cách khó hiểu. Thương Yến nhéo cằm cô, nâng mặt cô lên, thanh âm lạnh băng: "Ngày thường chính là dùng dáng vẻ này câu dẫn đàn ông?" Thân thể Kiều Nguyệt run đến càng lợi hại. Không biết là vì sợ hãi, hay vì tức giận do bị anh nhục nhã, cô gian nan mở miệng: "Tôi không ... Ưm ..." Những lời nói tiếp theo bị anh nuốt hết, Kiều Nguyệt khiếp sợ trừng lớn hai mắt, bị động tiếp thu cái hôn vội vàng của anh. Tay chân bị người đè nặng không thể động đậy, khuôn mặt Kiều Nguyệt nghẹn đến đỏ bừng. Khi trong miệng xông vào dị vật, trong lòng cô nảy lên kinh giận cùng sợ hãi. Thương Yến cảm thấy chính mình thật sự say, say trên người cô gái 18 tuổi này. Anh gắt gao ôm cô, tùy ý hôn môi cô, nhấm nháp cái miệng thơm ngọt của cô. Cô ghé vào trong ngực anh, thân thể nhỏ xinh, anh có thể hoàn toàn bao bọc lấy cơ thể vừa thơm vừa mềm của cô. Trong trí nhớ, có không ít phụ nữ câu dẫn anh, chính là anh hoàn toàn không có cảm giác. Chưa từng thử qua cảm giác mất không chế, vì anh thích mọi chuyện trong sự khống chế của anh. Trước kia không có ngoại lệ, hiện tại đối với Kiều Nguyệt cũng sẽ như vậy. Khi Thương Yến dừng lại nụ hôn, Kiều Nguyệt thở phì phò, vội vàng hô hấp không khí mới mẻ. Vừa mới trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa tưởng mình sẽ chết. Vỗ nhẹ lưng Kiều Nguyệt, Thương Yến nghe thanh âm cô thở dốc, si mê nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô. Nghĩ đến dáng vẻ này của cô từng bị người đàn ông khác nhìn qua, cảm giác kỳ quái kia lại xuất hiện. Một giây trước, anh hy vọng Kiều Nguyệt từng có kinh nghiệm, có thể hầu hạ anh tốt trên giường. Nhưng hiện tại biết cô có kinh nghiệm phong phú, trong lòng anh lại không thoải mái. Anh tình nguyện cô vẫn là tờ giấy trắng, anh không ngại tốn tâm tư, thời gian và tinh lực chậm rãi dạy dỗ cô.                        Kiều Nguyệt phục hồi tinh thần, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mềm mại cầu anh: "Thương tổng, xin, xin anh thả tôi đi, tôi còn là học sinh." Cô không ngừng cầu xin anh, chỉ hy vọng người đàn ông trước mắt lương tâm trỗi dậy, thả cô đi. Đáng tiếc khiến cô thất vọng, lời cầu xin của cô không đổi lấy được sự thương hại của anh, ngược lại càng thêm kích thích dục vọng của đàn ông. Khi bị ném đến trên giường, Kiều Nguyệt thực sự sợ hãi. Đôi tay cô chống lên ngực anh, lại đánh lại đá, nhưng anh vẫn không ngừng động tác thoát quần áo. Đến khi nơi đó bị anh đụng vào, Kiều Nguyệt rốt cuộc nhịn không được khóc lớn. "Không cần, không cần. Thương Yến, anh không thể làm như vậy!" Cô khóc đến thương tâm, khuôn mặt đầy khủng hoảng bất lực. Cô nắm chặt cánh tay Thương Yến, móng tay gần như đâm vào da thịt anh. Mọi động tác của anh đều dừng lại, từ trên người cô ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ khủng hoảng của cô, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, tê tê dại dại. Cảm giác rất kỳ quái, trước giờ anh chưa từng trải qua.         Suy nghĩ nháy mắt thanh minh, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa. Thương Yến ngồi dậy, xoa xoa cái trán mệt mỏi. Thanh âm anh lạnh lùng: "Đừng khóc." Kiều Nguyệt cuốn lên chăn, đáng thương hề hề che miệng, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô hiện tại rất hối hận, không nghe lời Lâm Thư Mặc, nhất quyết muốn đến nơi này làm thêm. Nhớ tới Lâm Thư Mặc, trong lòng Kiều Nguyệt càng thêm khó chịu, nhịn xuống tiếng nức nở. Thương Yến quay mặt đi, nhìn cô che miệng, yên lặng rơi nước mắt, một bộ đáng thương không dám động. Đầu quả tim anh như có thứ gì nhẹ nhàng cào qua. Anh duỗi tay xốc chăn lên, đem cô ôm vào lồng ngực. Kiều Nguyệt không dám làm trái anh, khóc đến mức nói năng lộn xộn: "Thương tổng, anh thả tôi đi, tôi chỉ đến đây làm thêm, cầu anh, tôi không có câu dẫn anh." Nói đến cuối, giọng cô lại càng đáng thương uỷ khuất. Thương Yến vỗ nhẹ lưng cô, anh lấy tờ khăn giấy, động tác vụng về lau nước mắt cho cô. Lần đầu tiên làm loại việc này, động tác khó tránh khỏi không thuần thục. Đôi khi không cẩn thận lau mạnh quá, Kiều Nguyệt cũng không dám kêu đau. Thương Yến ôm thân thể mềm mại của cô, tâm tình không tồi: "Về sau kêu tên của tôi." "... Thương Yến." Kiều Nguyệt nghẹn một lúc mới nhẹ giọng nói: "Tôi, tôi muốn về trường." Thương Yến dựa vào trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tay không nhẹ không nặng vuốt ve eo cô. Kiều Nguyệt mềm giọng cầu anh vài lần, thấy anh không nói gì, thanh âm cô cũng dần dần nhỏ, sợ chọc anh không cao hứng. "Như thế nào không nói nữa?" Thương Yến Chậm rãi mở mắt ra, nâng mặt cô lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô. Kiều Nguyệt gắt gao cắn môi, cảm thấy khó khăn. Hai người chỉ là người xa lạ, cô lại quần áo không chỉnh tề ngồi trong lòng anh. Càng nghĩ cô càng uỷ khuất, tầm mắt lại bắt đầu mơ hồ. Thương Yến trầm giọng nói: "Em nếu khóc, tối nay tôi liền không đưa em về trường." Kiều Nguyệt sắc mặt ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại, cố gắng thu nước mắt về, trên mặt hiện lên vui vẻ: "Anh muốn đưa tôi về trường?" Cô không nghe lầm, Thương Yến muốn đưa cô về trường. Thương Yến không trực tiếp trả lời cô. Anh cẩn thận đánh giá cô gái trong ngực, đến tận bây giờ vẫn không rõ, bản thân vì sao sẽ đối với cô có phản ứng sinh lí mãnh liệt. Vừa rồi còn vì cô khóc đến đáng thương mà không đành lòng cưỡng ép cô. Anh cúi đầu hàm chứa môi cô, hỏi cô: "Trường nào?" Áp xuống đáy lòng chán ghét, Kiều Nguyệt nhỏ giọng trả lời: "Đại học A." Cô dứt lời, anh trầm mặc không nói. Kiều Nguyệt sốt ruột, chỉ mong nhanh rời khỏi đây, nhưng là người đàn ông không trả lời, cô cũng không dám thúc giục anh, sợ khiến anh không cao hứng liền đêm nay không cho cô đi. Thương Yến dùng tay ôm cô cao lên, khẽ hôn hai mắt, chóp mũi cô, cuối cùng ánh mắt dừng ở môi bị hôn đến có chút sưng lên, cúi đầu tinh tế liếm. Anh chưa từng bao giờ thích một vật đến như vậy. Ánh mắt Thương Yến dần dần nhu hoà, sờ Kiều Nguyệt mái tóc mềm, "Sợ tôi?" Anh có ý định dưỡng cô, nên không muốn cô sợ anh. Chỉ hy vọng cô thích anh, hướng anh làm nũng. Thương Yến ánh mắt hơi trệ. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều diễm của Kiều Nguyệt, thử tưởng tượng bộ dánh Kiều Nguyệt thích anh, làm nũng với anh, phát hiện bản thân nghĩ không ra. Trước kia bên người anh không có phụ nữ, anh không biết con gái thích con trai sẽ như thế nào. "Sao không nói gì?" Ngữ khí Thương Yến mang theo không cho phép từ chối. Tâm Kiều Nguyệt run rẩy, liều mạng lắc đầu, lắp bắp nói: "Không, không sợ." Thương Yến trầm mặc, vừa rồi ngữ khí anh hình như có chút hung dữ. Tưởng dỗ dành cô, lại cảm thấy không cần thiết. Thật lâu sau, anh nhéo cằm Kiều Nguyệt, thanh âm lãnh đạm: "Tôi không để bụng em trước kia có bao nhiêu đàn ông, nhưng về sau em là của tôi." Kiều Nguyệt sợ tới mức cắn chặt hàm răng, không dám phản kháng. Thương Yến giống như phát hiện món đồ chơi mới, tuỳ ý hôn môi cô. Cô giống như có ma lực, anh chỉ cần sờ một cái, hôn một chút, thể xác và tinh thần đều thả lỏng. Nếu sớm biết cơ thể phụ nữ có tác dụng này, anh lúc trước nên thử dưỡng một cô. "Bảo bối, trên người em thật mềm." Trong giọng nói Thương Yến mang theo sự mê luyến, nhẹ mổ môi cô, "Về sau cơ thể này mỗi chỗ địa phương chỉ có thể một mình tôi hôn, biết chưa?" Kiều Nguyệt cảm thấy suy nghĩ người đàn ông này không bình thường, cô cúi đầu không nói lời nào. "Không muốn trở về?" Cố nén cảm giác không thoái mái, Kiều Nguyệt nhẹ giọng "Ừ" một tiếng. Thương Yến vẫn không hài lòng, trên tay dùng sức nhéo vài cái. "... Đau." Kiều Nguyệt không nhịn được đỏ mặt kêu đau. Tuy rằng nhà cô không giàu có gì, nhưng cũng là được người trong nhà nuông chiều lớn lên. Đây là lần đầu tiên bị đàn ông đối đãi như vậy. Thương Yến động tác nhẹ lại, "Đem lời tôi nói lặp lại một lần." Kiều Nguyệt không dám phản kháng anh, nhỏ giọng nói: "Cơ thể này mỗi chỗ địa phương chỉ có thể một mình anh được hôn." Thương Yến tâm tình sung sướng, lần đầu tiên hứa hẹn với nữ nhân, "Về sau em chỉ cần nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi em, em muốn cái gì tôi đều cho." Kiều Nguyệt lung tung gật đầu. Cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, không để tâm lời anh nói. Nhìn cô bộ dáng ngoan ngoãn, Thương Yến thực vừa lòng. Nghĩ tới chuyện kia, sắc mặt anh lạnh lùng, cúi đầu bám vào tai cô nói: "Tìm thời gian đi làm giải phẫu đi." "Cái gì giải phẫu?" Kiều Nguyệt sắc mặt mờ mịt. Mặt anh không biểu tình nói: "Giải phẫu vá màng trinh." Kiều Nguyệt ngẩn người, biểu tình không dám tin nhìn anh.