Thích Thiếu Thương một mặt chạy nhanh đến đỡ lấy cơ thể nhu nhuyễn kia, một mặt âm thầm cảm thấy may mắn khi Cố Tích Triều đang bị thương, nếu không với ánh mắt băng lãnh đầy sát khí như thế, đảm bảo hắn sẽ bị xé xác, chết không toàn thây! “Cố Tích Triều, ngươi không nên lộn xộn, hãy để ta bôi thuốc cho ngươi.” “Không cần ngươi lo, còn nữa, mau lấy cái móng heo của ngươi ra khỏi người ta!” Cố Tích Triều hổn hển cố sức nói. (sao nói tay chồng là móng heo vậy anh T.T) “Cố Tích Triều, ngươi thật sự rất muốn chết sao?” Lúc này Thích Thiếu Thương cũng bắt đầu phát cáu. “Ta có chết hay không liên quan gì đến ngươi? Thích đại hiệp, ngươi đừng quên, là ta đã tắm máu Liên Vân Trại, tàn sát Hủy Nặc Thành, san bằng Lôi Gia Bảo, ma đầu giết người không gớm tay Cố Tích Triều!” “Đủ rồi! Chuyện đó ta rõ hơn bất cứ ai. Ba năm trước ta không cho lão Bát giết ngươi, hiện tại nhìn ngươi bị trọng thương mà chết, ta không làm được.” “Ngươi…” Cố Tích Triều cả người chấn động một chút, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương một lần nữa cầm lấy kim sang dược, lần này thực thuận lợi trút bỏ y phục của Cố Tích Triều. Mỗi một tấc da thịt trắng nõn mịn màng của y càng lộ ra, Thích Thiếu Thương càng cảm thấy cổ họng mình khô nóng không cách nào kiềm chế. Ngón tay hắn vừa chạm vào người y thì y liền giật mình một chút nhưng không hề giãy giụa. Tỉ mỉ giúp Cố Tích Triều thoa thuốc xong, Thích Thiếu Thương lấy ra một bộ quần áo sạch, muốn giúp Cố Tích Triều mặc vào. “Ta tự làm!” Cố Tích Triều nhíu mày, đoạt lấy y phục trong tay Thích Thiếu Thương. Lần này Thích Thiếu Thương cũng không miễn cưỡng mà để y tùy hứng. “Đây là quần áo của ta, ngươi cứ tạm dùng trước, ngày mai ta sẽ giúp ngươi mua thêm vài bộ mới. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi sắc thuốc.” “Khoan đã, lấy giấy bút đến đây.” “A?” “A cái gì? Ngươi biết phải sắc thuốc gì sao?” “A… Ha ha…” Thích Thiếu Thương cười gượng hai tiếng, chạy nhanh lấy giấy bút đưa cho y. Dựa theo đơn thuốc Cố Tích Triều viết xong, Thích Thiếu Thương lập tức đi lấy thuốc. Chờ y uống xong, hắn lặng lẽ ngồi một bên chờ y say ngủ rồi mới nhè nhẹ bước ra khỏi phòng. Đi đến tiền viện, nhìn thấy Thiết Thủ đang khoanh tay đứng dưới tàng cây, Thích Thiếu Thương liền bước nhanh tới. “Cố Tích Triều đâu?” “Uống thuốc xong đã ngủ rồi. Tiểu Phi Vân thế nào, Vô Tình nói nó có làm sao không?” “Đại sư huynh nói tiểu Phi Vân trúng một loại độc tên là ‘Diệt hồn’. Loại độc này cũng không quá mạnh, nhưng nếu không tìm được thuốc giải, người bị trúng độc sẽ mãi mãi hôn mê bất tỉnh, chẳng khác gì một tử thi sống, cho nên nó mới được gọi là ‘Diệt hồn’.” “Ngay cả Vô Tình cũng không có biện pháp giải loại độc đó sao?” Thiết Thủ lắc lắc đầu, nói: “Đại sư huynh nói chỉ có người hạ độc mới biết được cách giải.” “Chẳng lẽ không còn cách khác?” “Đại sư huynh đang tìm trong y thư.” Đêm đó Thích Thiếu Thương trở về Kim Phong Tế Vũ Lâu, mấy ngày sau hắn đều bị Dương Vô Tà nhìn chằm chằm canh chừng hắn xử lý đống công vụ bị tồn đọng trong lúc hắn rời đi. Nhưng cho dù có bận bịu đến mức nào, mỗi ngày hắn đều trở lại Lục Phiến Môn để giúp Cố Tích Triều bôi thuốc. Thương thế của Cố Tích Triều khởi sắc rất chậm, hơn nữa y lại không bao giờ chịu ngồi yên để hắn thoa thuốc, cứ vặn vẹo né tránh gạt tay hắn ra, đến mức có một lần làm Thích Thiếu Thương tức đến nỗi thiếu chút nữa đã đem y trói lại trên giường. Nhiều ngày trôi qua, Vô Tình vẫn không tìm được cách giải độc cho tiểu Phi Vân khiến Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Xuân Thủy càng ngày càng sốt ruột. Bọn họ thậm chí có nhiều lần vọt vào phòng Cố Tích Triều bức y giao ra giải dược, Cố Tích Triều trừ lần đầu tiên nhếch miệng lãnh đạm nói ra hai chữ “Dung vương”, còn lại đều là cười lạnh không buồn hé môi. Nếu không có Thiết Thủ ngăn cản, y sớm đã bị Thương Tâm Tiểu Tiễn của Tức Hồng Lệ cùng Kinh Diễm Nhất Thương của Hách Liên Xuân Thủy giết chết từ lâu. .