Khi ban mai xuyên qua mành vải mỏng, Cửu U hài lòng ngồi tựa vào giường. Người thiếu niên bên cạnh vẫn đang mê man, tóc quăn ẩm ướt dính vào hai má, mày nhíu chặt. Đã một ngàn năm nay, gã đã đoạt được bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc, nhưng tất cả đều khiến gã mất hứng trong một đêm, trừ Cố Tích Triều. Thoáng nhìn là bộ dạng thư sinh thanh tú yếu ớt, kỳ thực tính tình cương liệt như lửa. Năm đó để khiến cậu phục tùng, gã đã phải dùng biết bao thủ đoạn đẫm mùi máu tanh tưởi. Sau này tuy là nhu thuận hơn rất nhiều, nhưng Cửu U vẫn cảm thấy cậu còn nuôi ý định chống đối gã. Trước sau cậu vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn. Cửu U tự thấy bản thân không phải là kẻ thô bạo, nhưng khi ở bên cạnh cậu, gã luôn sốt ruột hơn bình thường, rất muốn nghe tiếng khóc van cầu từ cậu, đáng tiếc, cả ngàn năm qua chưa bao giờ được toại nguyện. Gã thở dài, khoác áo rời đi. Nghe tiếng cửa phòng sập lại, Cố Tích Triều chậm rãi mở mắt, trên gương mặt là hận ý lạnh thấu xương. Thân thể vẫn như cũ, thấm thía từng cơn đau nhức. Cậu biết, miệng vết thương sẽ nhanh chóng khép lại, nhưng tim đã sớm vỡ nát, thứ khiến cậu tồn tại chỉ còn thù hận. Nắng sớm nhu hòa gột rửa đi nét âm trầm tối tăm của ngôi biệt thự cổ quái. Qua cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy sương lấp lánh vương trên nhành cỏ xanh non, cây sam vẫy từng giọt nắng qua song cửa sổ, nhuốm vàng những hạt bụi li ti. Cố Tích Triều mặc áo sơ mi xanh lục cùng quần nhung. Vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, chỉ tùy ý bước xuống lầu đã khiến người ta kinh tâm động phách. Cửu U đang xem báo, lại chẳng thể thoát khỏi sức hấp dẫn kia, ánh mắt dõi theo từng bước chân cậu. “Chào buổi sáng, sư phụ!” Cố Tích Triều cung kính ân cần thăm hỏi, nhu thuận ngồi cạnh gã. Cửu U kéo tay cậu nhẹ nhàng nắm chặt, “Thân thể cậu không sao chứ?” Cố Tích Triều bộ dạng phục tùng, cười khẽ: “Sư phụ vui thì được rồi.” Tươi tắn như hoa, khiến Cửu U trong lòng rạo rực. “Không biết lần này sư phụ định ở đây bao lâu?” Cố Tích Triều lơ đãng hỏi. Cửu U nghe thế nhíu mày, buông tay cậu ra. “Không nói chính xác được. Gần đây vùng này xuất hiện thợ săn cương thi, nghe nói là hậu duệ của tộc Ma Long, pháp lực cao cường. A Tử và A Long đều do kẻ đó giết.” Cố Tích Triều khẽ nhướng mày, “Sao? Bọn họ đã tu luyện đến đẳng lam nhãn, trên lý thuyết có thể chịu được đả kích mạnh rồi.” Cửu U trầm ngâm: “Thế mới khiến ta lo lắng. Kẻ nào có bản lĩnh như vậy, tùy tiện giết hai viên đại tướng của ta? Tích Triều, trong đám đệ tử cấp bậc của cậu cao nhất, cậu đi tìm hắn.” “Vâng, sư phụ,” Cố Tích Triều ngoan ngoãn cúi đầu, Ngẩng lên, đã thấy Cửu U lấy một tấm ảnh trong túi áo đặt lên bàn. “Chính là hắn.” Cố Tích Triều nhìn chăm chú, nhất thời chấn động. Trước mắt là người con trai vẽ tranh trong rừng anh đào, đang thoải mái cười to, lộ ra đôi má lúm đồng tiền. Chỉ một bức ảnh cũng có thể tỏa ra cảm giác ấm áp. “Ta đã phái người điều tra, hắn sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, nói cách khác, là người mà Tuệ Giác đại sư vẫn muốn tìm để rút Thanh Long kiếm, may mắn hiện giờ cơ duyên chưa tới. Tích Triều, cậu nhớ kỹ, nhất định phải giết hắn trước khi bọn họ gặp mặt!” Cố Tích Triều chăm chú nghe, ánh mắt phát ra quang mang sắc bén, nhưng bị tóc che khuất. “Sư phụ không tự mình ra tay sao?” Cửu U thở dài, “Ta già rồi, hành động chậm chạp, giác quan cũng kém phần nhạy bén, phải tăng cường tu luyện, không tiện vận lực ra tay.” Cố Tích Triều nghe vậy dựa vào lòng Cửu U, thủ thỉ: “Sư phụ, lần này có thể ở cạnh Tích Triều lâu một chút được không? Tích Triều thấy rất cô độc.” Cửu U chưa bao giờ thấy cậu chủ động như vậy, trong lòng vui sướng khôn nguôi, vỗ nhẹ vai cậu: “Được, Tích Triều, cậu muốn bao lâu cũng được.” Khóe miệng Cố Tích Triều vẽ ra một nụ cười khiến tim người đập nhanh như tuấn mã tung vó. Mặt trời sau giờ ngọ, đối với nhiều cương thi là chí mạng, nhưng cậu không sợ, thậm chí còn có chút hưởng thụ. Rảo bước dưới con đường hẹp dài rợp bóng cây, nền trời xanh thẳm như thế, không khí tươi mát như thế, đáng tiếng lại bị những tiếng động vụn vặt phá hỏng. Cố Tích Triều chán ghét dừng bước, đột ngột xoay đầu, liền phát hiện hai đệ tử mà Cửu U vừa thu nhận. Không nghĩ sẽ bị cậu phát hiện, hai kẻ đó chưa kịp tránh đi, xấu hổ đứng yên như trời trồng. “Tại sao theo dõi ta?” Cố Tích Triều lạnh lùng hỏi. “Sư huynh, sư phụ bảo chúng tôi đi theo anh, lỡ xảy ra việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Cố Tích Triều cười tà mị, “Dựa vào các người?” Lời còn chưa dứt, cánh tay khẽ nâng. Hai người kia không kịp nhìn rõ đã cảm giác một quả cầu lửa màu xanh biếc ập tới, trong tích tắc bao trùm, không kịp hét lên một tiếng thảm thiết. Cố Tích Triều khoanh tay nhìn ngọn lửa tàn lụi, đoạn chắp tay sau lưng mà bỏ mặc hai ụ tro trên đất. “Chết sớm là giải thoát sớm, không cần cám ơn ta.” Dứt lời xoay người nghênh ngang bỏ đi. Thích Thiếu Thương không tự chủ được lại đến rừng anh đào, trên giá vẽ vẫn là bức họa ngày hôm qua. Anh vuốt ve tên người thiếu niên ở góc: “Cố – Tích – Triều, tôi còn có thể gặp lại cậu không?” “Bức tranh khó coi như vậy vẫn còn sao?” Âm thanh trong trẻo lại vang lên, Thích Thiếu Thương vui sướng ngẩng đầu, thấy Cố Tích Triều đang đứng trước mặt. Cả người chìm đắm trong dương quang xán lạn, thanh lệ hơn bất cứ ai. “Cậu… cậu tới rồi?” Anh lắp bắp, nhất thời tay chân luống cuống chẳng biết nên làm gì. Cố Tích Triều buồn cười nhìn anh khó xử, nhẹ nhàng nói: “Đúng là ngốc!” Thích Thiếu Thương chật vật cuộn bức tranh đã bị chê trách quá nhiều lần. Cố Tích Triều nhìn anh, thoáng thấy tên chính mình, lại cười phì. “Hôm qua tôi nói khẽ như vậy mà anh vẫn nghe được?” Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Ừ, tên nghe rất êm tai, triều triều tần cố tích, học vấn của ba mẹ cậu nhất định rất cao.” Nụ cười trên gương mặt Cố Tích Triều vụt tắt, ánh mắt toát ra tia buồn bã, “Bọn họ đã qua đời nhiều năm rồi.” “Cậu là cô nhi?” Thích Thiếu Thương bất giác đau lòng. “Đúng, tôi là cô nhi đã lâu lắm.” Cố Tích Triều cúi đầu, “Hôm nay là sinh nhật tôi.” Nhìn đóa hoa nhỏ xinh dưới chân, trong lòng lẳng lặng thì thầm: “Sinh nhật thứ 1024.” Thích Thiếu Thương không nghĩ ngợi lập tức cao giọng: “Tôi với cậu cùng nhau chúc mừng?” Lòng nhấp nhổm sợ cậu chối từ, cũng không đợi câu trả lời, vội vàng tiếp tục: “Tôi mời cậu đi ăn một bữa? Chơi game? Xem phim?” Cố Tích Triều không phản ứng, vẫn cúi đầu chìm trong thế giới của riêng mình. Thích Thiếu Thương sợ cậu lại xoay người bỏ đi, vò đầu bứt tai nói đại: “Tôi… tôi đi mua pháo hoa đốt cho cậu xem? Chúng ta đốt pháo hoa mừng sinh nhật được không?” Cố Tích Triều rốt cuộc ngẩng đầu, trong đáy mắt phản chiếu anh đào hồng nhạt, mơ hồ phủ một tầng sương mỏng. Cậu cười miễn cưỡng, “Nhưng mà, người nhà tôi đang đợi, phải về nhà trước khi trời tối.” “Chúng ta đốt ban ngày!” Cố Tích Triều lắc đầu: “Anh là đồ ngốc sao, ai lại đi đốt pháo hoa ban ngày?” Thích Thiếu Thương cười hào sảng, “Ai nói không được, chúng ta cứ đốt ban ngày thôi!” Đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều nhìn thấy pháo hoa nở rộ dưới ánh mặt trời gay gắt. Thích Thiếu Thương đem cả đống pháo hoa đủ loại đến một sườn núi vắng rồi lần lượt châm ngòi, đoạn chạy đến sóng vai ngồi cạnh cậu. Pháo hoa phóng lên cao, nổ tung trên nền trời xanh thăm thẳm. Mỗi một đóa hoa nở, là mỗi lần Thích Thiếu Thương thủ thỉ: “Chúc Cố Tích Triều sinh nhật vui vẻ!” Pháo hoa, từ xanh lam, đỏ rực, đến vàng chanh, đủ màu đủ sắc, nhẹ nhàng rơi xuống, dù không có trời đêm tôn lên vài phần ngời sáng, nhưng nhu hòa uyển chuyển, để lại dư âm vấn vít không phai. Cố Tích Triều yên lặng chăm chú nhìn trời. Thật lâu thật lâu trước kia, cậu luôn mong có thể được nhìn thấy pháo hoa thuộc về mình. Hiện giờ, Thích Thiếu Thương vô tình thành toàn ước nguyện. Bên môi nở một nụ cười mỹ lệ, từ khóe mắt lệ nóng đã chảy dài. Pháo hoa ban ngày, dù có xán lạn xinh tươi, sao có thể xua tan đêm tối trong lòng cậu?