Cố Thanh lo lắng mà bưng ly nước, Vu Giai ngồi trên dãy ghế trước phòng, vừa uống nước trái cây, vừa xem kịch bản, còn được Hạ Gia Du bồi chuyện, thoạt nhìn rất hạnh phúc. Vu Giai đã ở phòng khám hết một buổi chiều, đến khi tan làm liền cùng Hạ Gia Du đi ăn cơm chiều, nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Thanh Thanh kia, ăn uống vô cùng tốt, buổi tối ngủ cũng mơ thấy mộng đẹp. Hôm sau, Vu Giai tinh thần sảng khoái rời giường, như thường lệ, anh trai Vu sẽ làm buổi sáng, ăn cơm xong, thu nhập đồ đạc, Vu Giai lái xe đến chín ca*, vừa đổ xe xong, liền nhận được điện thoại của Vu Đông, Vu Đông gọi điện cho cô chắc chắn là nói về việc “Biên thành”. *九歌: The Nine Songs ( được dịch từ tiếng Anh-Jiu Ge, hay Chín bài hát, là một tập thơ cổ. Cùng với nhau, những bài thơ này tạo thành một trong 17 phần của tuyển tập thơ được xuất bản dưới tiêu đề của Chuci.) “ Vu Giai.” Vu Giai đẩy cửa phòng nghỉ ra, Vu Đông đã ở đây, nhìn bộ dáng của Vu Đông chắc cũng mới đến. Hai nghệ sĩ khác dưới quyền của hắn cũng ở đây, ba người tựa hồ đang thương lượng gì đó, lúc này đều đang ngẩng đầu nhìn về phía Vu Giai. Hai nghệ sĩ này vào chín ca muộn hơn Vu Giai, lúc này cười chào hỏi Vu Giai: “Chào Vu sư tỷ” Vu Đông rất kén chọn, những người chỉ có vẻ bề ngoài, không có tiềm năng thì sẽ không cần, cho nên nghệ sĩ dưới tay hắn đều rất tốt, rất hài hòa, ít nhất bề ngoài là như thế. Vu Giai mỉm cười đáp lễ. “9 giờ rưỡi Tạ Tam Sơn sẽ đến công ty, nói chuyện với Khương tổng một chút, đại khái thử vai sẽ bắt đầu vào lúc khoảng 10 giờ…” Vu Đông nói với Vu Giai về những điều cần chú ý, ngẩng đầu nhìn cô. “Tôi biết rồi.” Thấy cô đã rõ, cũng không nói thêm gì, liền xoay người tiếp tục nói chuyện với hai người vừa rồi. Vu Giai rót một chén nước, lấy kịch bản “Biên thành” ra, cân nhắc về nhân vật phu nhân tướng quân này. Cô không phải một trong những minh tinh nổi nhất ở đây, đương nhiên sẽ không có phòng riêng, mà gia cảnh của cô cũng không cần cô dùng nghề này thành nghề kiếm cơm chính của mình. Vu Đông và một người khác cùng đi ra ngoài, chỉ còn lại một nam nhân trong phòng, thấy ly nước của Vu Giai đã hết, liền rót đầy cho cô, rồi lấy kịch bản từ trên kệ sách xuống, an tĩnh ngồi xem. Vu Giai nói cảm ơn, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang an tĩnh ngồi. Nói là nam nhân nhưng thật ra chỉ là một cậu bé, chỉ mới mười chín tuổi, là người mới vừa được ký hợp đồng ba tháng trước, tên Phùng Hạo, cũng không phải học sinh của học viện điện ảnh, mà là do Vu Đông tìm thấy trong một buổi casting, khi Vu Đông thấy tư liệu của cậu ta, liền muốn cậu ta làm nghệ sĩ dưới trướng. Phùng Hạo cũng không phải là dạng tuấn soái, mà thiên về cảm giác sạch sẽ, tính cách ôn nhu thẹn thùng, không thích nói chuyện nhưng rất thích cười, mỗi lần Vu Giai nhìn thấy hắn đều thấy hắn thẹn thùng mà cười. Vào công ty được ba tháng, vẫn chưa có một kịch bản nào, dù là vai phụ hay kể cả quần chúng, bởi vì Vu Đông không cho phép hắn nhận tùy tiện. Phùng Hạo cũng an an tĩnh tĩnh, không làm ầm ĩ, yên lặng chờ đợi, chỉ dựa theo kế hoạch của Vu Đông ba ngày trên một tuần đến công ty luyện tập, không cao ngạo không nóng nảy. Vu Giai biết Vu Đông đang làm đúng, ánh mắt của Vu Đông cũng rất chuẩn. Một tháng nữa, Vu Đông sẽ cho Phùng Hạo nhận nhân vật đầu tiên, đó là vai phụ trong một bộ phim thanh xuân thần tượng, Phùng Hạo cũng trở nên nổi tiếng vì nhân vật này, sau đó sẽ càng nhận được nhiều kịch bản. Ba năm sau sẽ nhận được một giải thưởng quan trọng nhất trong sự nghiệp, giải nam chính xuất sắc nhất của Kim Mã, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, ít nhất trong trí nhớ của Vu Giai là như vậy. Vu Giai nhìn Phùng Hạo một lúc, nhìn thấy khuôn mặt đang dần ửng hồng của hắn, mỉm cười dời ánh mắt, đặt kịch bản xuống bắt chuyện với hắn. Nếu cần, Vu Giai cũng rất hay nói, sinh ra trong gia đình như vậy, từ nhỏ đã tham gia đủ loại yến tiệc, đã sớm học được, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Thời gian thật nhanh trôi qua, Vu Đông gọi cho Vu Giai kêu cô đến studio ở lầu mười, dường như chỉ là nháy mắt. Vu Giai lấy kịch bản đi ra ngoài: “Tiểu Phùng có muốn đi xem náo nhiệt hay không?” Cùng là nghệ sĩ của Vu Đông, Phùng Hạo tự nhiên sẽ biết buổi thử vai của “Biên thành”, người trẻ tuổi đều có lòng hiếu kì rất lớn, huống hồ danh tiếng của Tạ Tam Sơn trong giới giải trí thật sự rất lớn: “Tôi đi có tiện hay không?” “Nhất định sẽ có rất nhiều người, không phải chỉ có mình cậu.” Vu Giai cười, kéo hắn dậy: “Đi thôi.” “ Tiểu Giai tỷ____” Vu Giai mở cửa phòng, tiếng ồn ào từ hành lang truyền đến, hai người đứng ở cửa, nghe hai nghệ sĩ đi ngang qua nói về việc Tạ Tam Sơn tới tuyển diễn viên, vừa đi về phía lầu mười. Nói nếu được Tạ đạo coi trọng nhất định sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Hai người tới lầu mười, cửa studio đã được rất nhiều người vây quanh. Vu Giai kéo Phùng Hạo chen vào, Vu Đông, Khương Trinh đã ở bên trong, đang đứng sau tổ ghi âm nói chuyện, nam nhân trung niên cường tráng mặt ngâm đen đứng bên cạnh chính là Tạ Tam Sơn, tuy rằng Vu Giai chưa gặp qua người thật, nhưng đã nhìn thấy trên TV hay trên poster. Vu Đông xoay người thấy Vu Giai, vẫy tay kêu cô qua. Vu Giai đi qua, đứng phía sau ba người, nghe Khương Trinh giới thiệu thiết bị của studio với Tạ Tam Sơn, đợi khoảng mười phút, Tạ Tam Sơn mới quay đầu nhìn thấy cô, sửng sốt một chút, tựa như bỗng nhiên nhớ tới cái gì. Khương Trinh giới thiệu cô với Tạ Tam Sơn: “Đây là Vu Giai.” Câu nói kế tiếp đã bị Tạ Tam Sơn đánh gãy, Tạ Tam Sơn nồng nhiệt sang sảng rất giống như truyền thông miêu tả, “Cô chính là con gái của Vu gia trong miệng lão Kim sao?” Cẩn thận đánh giá cô, rồi lớn tiếng cười: “Thoạt nhìn thật không tồi, lão Kim rất khen ngợi cô.” Lão Kim trong miệng Tạ Tam Sơn, Vu Giai nghĩ về những người cô biết, chỉ có Kim Minh Hà là người trong giới, nở nụ cười: “Là Kim đạo diễn đã quá khen, nhưng tôi không tin.” Cô chớp chớp mắt, hiện ra mấy phần nghịch ngợm “Kim đạo chỉ nói lời hay với tôi.” Tạ Tam Sơn rất thích sự không câu nệ của cô, nghe cô nói như vậy, cũng chớp chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt vô tội giống như một đứa trẻ: “Là cô đoán được, cũng không phải là ta đã để lộ bí mật. Về sau lão Kim có tìm cũng không được tính đến trên đầu của ta.” “Cũng không thể để tính trên đầu ta, đùi ngài to, tốt xấu gì cũng phải để tiểu nữ ôm một cái. Nếu như đạo diễn Kim thật sự tìm đến, ngài phải bưng dùm ta.” “Ngươi thật đúng là một cô gái lanh lợi, bất quá chỉ dựa vào cái này cũng không thể thông qua thử vai.” Đối với công việc Tạ Tam Sơn cũng giống như Kim Minh Hà, rất khắc khe, hắn nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn Khương Trinh và Vu Đông: “Bắt đầu thử vai đi.” Rồi quay đầu nhìn Vu Giai: “Có tự tin không?” Vu Giai cười, nụ cười trên mặt cũng không hề thay đổi vì lời nói vừa rồi: “Ngài chọn, ta thử xem, rồi ngài cho ý kiến.” Lúc nói chuyện, Cốc Trình Hàm cũng từ bên ngoài đi vào. Khương Trinh giới thiệu Cốc Trình Hàm, Tạ Tam Sơn cũng không nhiệt tình, thái độ kia còn không bằng Vu Giai, tựa hồ cũng không hề xem trọng Cốc Trình Hàm. Cũng do các vai diễn trước đây của Cốc Trình Hàm đều dựa vào ngoại hình. Studio đã dọn ra một khoảng trống lớn để hôm nay dùng làm nơi thử vai. Tạ Tam Sơn đã ngồi trên ghế giám khảo, nhìn Vu Giai và Cốc Trình Hàm, chỉ một đoạn trong kịch bản: “Vừa lúc nam nữ chính đều ở đây, vậy diễn thử một đoạn phối hợp đi, đoạn thứ nhất là đoạn lần đầu gặp nhau, đoạn thứ hai, chọn đoạn giết vợ đi. Có cần đổi quần áo không?” Bởi vì là phim cổ trang, thay quần áo, hiệu quả sẽ càng tốt. Vu Giai quay đầu nhìn Cốc Trình Hàm, Cốc Trình Hàm cũng quay đầu nhìn cô, Vu Giai cười gật đầu một cái, hai người gần như là đồng thời mở miệng: “Không cần…” Vừa nói xong, hai người nhịn không được liếc nhìn nhau, Vu Giai tiếp tục mở miệng: “Còn thiếu một người đáp diễn, Tạ đạo chọn thêm một người diễn ca cơ đi, còn thêm một người diễn vai thiếu gia nữa.” Ánh mắt Tạ Tam Sơn đảo qua mọi người, chọn ra một người “Ngươi tới diễn ca cơ đi.” Nhưng lại tìm không thấy một đứa trẻ nào, nhíu nhíu mày “Cảnh của tiểu thiếu gia tạm thời xóa đi. Các người đi chuẩn bị, tốt liền bắt đầu.” Ngựa xe phía xa, đoàn xe từ từ tới gần, tướng quân dáng người đĩnh đạc cưỡi tọa kị cao lớn dẫn đầu, hắn ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp như mũi dao, huyền kiếm thắt trên eo, cung treo trên lưng ngựa, mặc huyền giáp trên người, khuôn mặt bị giáp che khuất chỉ để lại một đôi mắt kiên nghị.  Ngựa xe chạy qua cát vàng, tiến vào thành, nền đá xanh, đi qua đường phố phồn hoa nhộn nhịp, rồi dừng trước cửa một tòa đại trạch. Tướng quân xoay người xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn lưu loát, đi đến một chiếc xe ngựa, vén rèm vải của xe lên. Một bàn tay từ bên trong vươn ra, đặt lên tay của tướng quân, sau đó là giày thêu hoa, váy hồng đào, một giai nhân cúi đầu bước ra khỏi xe ngựa, giai nhân ngẩng đầu, trong nháy mắt, mọi người mới thấy được như thế nào là tuyệt sắc giai nhân, thế nào là thiên kiều bá mị*, phong lưu quyến rũ. *Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp, quyến rũ “ Tướng quân đã trở lại——” “ Tướng quân đã trở lại——” …………… Bên trong đại trạch có người chạy ra. Tướng quân đỡ giai nhân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. “Phu nhân, ngài đi chậm một chút, tướng quân cũng sẽ không biến mất.” Là âm thanh trêu đùa của nha hoàn. “Tìm đường chết, phu nhân mà cũng dám trêu đùa.” Một âm thanh khác. Trong những âm thanh đó, một nữ tử trẻ tuổi từ trong đại môn bước ra, trên người nàng phục sức cũng không hoa lệ, cũng không có trâm cài lộng lẫy, nhưng khi nàng xuất hiện, trong nháy mắt tất cả ánh sáng đều như hội tụ trên người nàng, đoan trang, xinh đẹp, rực rỡ. Tướng quân chậm rãi gỡ giáp trên mặt xuống. Vui sướng, miễn cưỡng, hờ hững, ôn nhu, sủng nịch, mỉm cười. Vui sướng, hơi kinh ngạc, dò hỏi, nghi hoặc, ẩn nhẫn, mỉm cười. Đây là cảnh tướng quân và tướng quân phu nhân gặp mặt, cũng là cảnh tượng đầu tiên của “Biên thành”. Tướng quân phu nhân: “Phu quân đã trở lại.” Tướng quân quay về phía ca cơ, nhìn nàng ta, ôn nhu sủng nịnh “Chúng ta đã về đến nhà.” Lập tức đi lướt qua người tướng quân phu nhân, được ba bước thì quay đầu lại: “Phòng của A Như đã thu thập xong chưa? Nếu chưa thì để A Như trước ở chỗ ta một đêm.” Tra nam! Không ngoài ý muốn của Vu Giai, Cốc Trình Hàm nắm bắt tâm lý và cảm xúc của tướng quân rất tốt, cô nghe thấy tiếng người trong đám đông nhỏ giọng mắng “Tra nam”, liền biết đoạn đầu thử vai đã được thông qua. Tạ Tam Sơn rất kinh ngạc đối với kỹ thuật diễn của Cốc Trình Hàm, Vu Giai cũng vượt quá mong đợi từ đầu của hắn. Hắn chọn Vu Giai thử vai cũng chỉ vì nhìn trúng khí chất của Vu Giai trong hai bộ trước, mà Cốc Trình Hàm hoàn toàn là vì cho Chín ca mặt mũi, trong lòng của hắn có người càng thích hợp hơn với vai nam chính này. Diễn xuất, việc nắm bắt chi tiết khó nhất là ánh mắt, biểu cảm, đặc biệt khó. Nhưng khi thử vai, dù là Cốc Trình Hàm, hay là Vu Giai, đều nắm chắc ánh mắt biểu cảm của nhân vật, rất chuyên nghiệp. Chẳng lẽ, lần này hắn thật sự đào được bảo vật. Xem qua đoạn đầu, hắn thập phần chờ mong đoạn diễn tiếp theo của hai người, tướng quân phu nhân thong dong chịu chết được biểu hiện ra bên ngoài như thế nào, tâm tình của tướng quân bắn chết thê tử của mình ra sao. Đoạn diễn này thậm chí còn không có lời kịch. So với Vu Giai, Tạ Tam Sơn chờ mong biểu hiện của Cốc Trình Hàm hơn. Nhìn thê tử đứng trước hai đạo quân, tay cầm cung của tướng quân khẽ run lên, cả người và cung cũng tựa hồ bắt đầu run lên, ánh mắt của hắn dù thống khổ nhưng lại vô cùng kiên định. Ngón tay hắn khẽ run hai cái, rồi lại trầm ổn vững chắc như núi. Mũi tên được bắn ra, thống khổi trong ánh mắt của tướng quân cũng biến mất, thay vào đó là tuyệt vọng và điên cuồng. Duy chỉ không có nước mắt, từ đầu đến cuối, không hề có một giọt nước mắt. “Liền chọn hai ngươi!” Tạ Tam Sơn đưa ra quyết định. “Tạ đạo có hài lòng không?” Vu Giai cười dùng khăn giấy lau vết máu trên khóe miệng. “Vừa lòng, vừa lòng.” Tạ Tam Sơn sang sảng mà cười: “Lần này ta quả thật đã tin lời lão Kim, cô là diễn viên trời sinh.” Quay đầu nhìn về phía Cốc Trình Hàm, “Hắn cũng vậy, chỉ là đã bị vẻ ngoài làm cho mai một ngần ấy năm. Bây giờ cũng không muộn.” Cốc Trình Hàm buông cung xuống, tiến tới chào hỏi Tạ Tam Sơn, tuy rằng hắn có tính tình đại thiếu gia, nhưng cũng không phải là không hiểu thời thế. Nam chính của “Biên thành” là cơ hội của hắn, hắn sẽ đem nó nắm chặt trong lòng bàn tay. Chỉ là biểu hiện của Vu Giai làm hắn có chút kinh ngạc, trước kia hắn cũng đã từng xem Vu Giai diễn, nhưng không để ý lắm, kỹ thuật diễn của Vu Giai vừa rồi rất đáng thưởng thức. Sau khi ký hợp đồng, tiễn Tạ Tam Sơn, Cốc Trình Hàm phá lệ chào hỏi Vu Giai, Vu Giai thụ sủng nhược kinh. Cốc Trình Hàm nhìn biểu tình thú vị của cô liền bật cười thành tiếng, Vu Giai sửng sốt, ai mà không biết Cốc đại thiếu gia ngoài lúc diễn xuất, cơ bản là không bao giờ cười, đây là cô được đại thiếu gia xem trọng? “Tôi chuẩn bị đầu tư một bộ phim, đạo diễn cũng không nổi danh, rất có thể cô chưa từng nghe qua, cảm thấy kịch bản không tồi, cô có hứng thú hay không?” Cốc đại thiếu gia vươn ra một cành ô liu. “Nữ chính?” Vu Giai vừa trả lời vừa nghĩ về Cốc Trình Hàm đời trước, Cốc Trình Hàm xác thực có đầu tư một bộ phim, là một bộ khoa học viễn tưởng, hắn cũng đảm nhận vai nam chính, chỉ là bộ phim này còn chưa quay xong, bởi vì Cốc Trình Hàm xảy ra chuyện, Lý Tu là kẻ đứng sau. “Đúng. Tôi đưa kịch bản cho cô xem, nếu có hứng thú thì gọi cho tôi.” Từ trong túi lấy giấy và bút ra, viết lên một dãy số rồi đưa cho Vu Giai. “Số điện thoại riêng?” Vu Giai cười hỏi. Cốc Trình Hàm cũng cười: “Tùy truyền tùy đến.” “Tôi cũng không dám, thiếu gia, fan của ngươi không đem ta xé thành từng mảnh, thì nước miếng cũng đủ dìm chết ta.” Vu Giai cất số vào túi, tiếp xúc đến bây giờ, cảm thấy Cốc đại thiếu gia cũng không thất thường giống như lời đồn, tính tình đại thiếu gia cũng không phải dành cho tất cả mọi người. Hai người nói chuyện, vô tình đã đến buổi trưa, Cố Trình Hàm mời:  “Không biết đại tiểu thư có vui lòng cùng nhau đi ăn bữa cơm?” Vu Giai liếc hắn một cái, làm ra bộ dáng đại tiểu thư cao cao tại thượng: “Nếu thiếu gia đã thành tâm mời, vậy ta sẽ đáp ứng.” Thu dọn xong đồ đạc, hai người xuống lầu, gặp được Vu Đông trên đường. Nhìn thầy Vu Giai và Cốc Trình Hàm đi cùng nhau, Vu Đông cũng không nói gì. Hai người xuống bãi đổ xe lấy xe, vừa đi vừa nói chuyện. “Tôi biết một nhà hàng ngon.” Cốc Trình Hàm nói, nhìn Vu Giai “Có đi hay không?” “Thiếu gia mời?” “Đồng ý.” Giữ chặt Vu Giai, “Ngồi xe của tôi đi.” Tùy tiện. Vu Giai cũng không khó chịu, tính cách cô rất qua loa thoải mái, chưa bao giờ cảm thấy nhờ xe nhờ ăn nhờ uống là chuyện lớn: “Thiếu gia làm tài xế?” “Không có đạo lý để con gái làm tài xế.” Chủ nghĩa đại nam nhân?.