Đây vốn không phải việc của Cốc Trình Hàm, hắn ra tiệm cà phê, vừa đi vài bước dọc theo ven đường vừa định mở điện thoại chuẩn bị gọi cho người đại diện, trong chuyến đi ngày mai có một thông báo rất quan trọng đã định ra vào ba tháng trước.
Tuy bên ngoài người ta đồn Cốc Trình Hàm có tính thiếu gia nhưng trong công việc hắn vẫn cực kỳ nghiêm túc.
Điện thoại được kết nối, bàn xong xuôi chuyện thông báo đã định vào ngày mai với người đại diện, tâm tình của hắn còn chưa nhẹ nhõm đi bao nhiêu thì cực kỳ “đúng lúc” nghe được âm thanh truyền đến từ ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này kẹp ở giữa cửa hàng hai nhà mặt tiền, rất hẹp, rất sâu, chỉ có hơn một mét và không có đèn.
Cốc Trình Hàm không muốn làm Lôi Phong, hắn đang định xoay người đi thì bỗng nhiên có một người chạy ra từ ngõ nhỏ kêu to cứu mạng lao về phía hắn.
Hắn bị đụng phải nên lảo đảo, vừa đứng vững thì người đâm hắn cũng đã chạy xa, bốn năm người cầm dao cầm gậy, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, bày vẻ côn đồ lao ra từ con ngõ nhỏ.
Nhìn thấy mục tiêu mình muốn đuổi theo đã chạy đi xa, trong lòng bực tức, liền nhắm vào một mục tiêu không rõ ràng mà chúng xem là “đồng bọn” – Cốc Trình Hàm.
Mấy người này rất nhanh đã hành động, chốc lát đã vây xung quanh Cốc Trình Hàm, dồn hắn vào ngõ nhỏ.
“Sau đó thì sao?” Vu Giai nhìn Cốc Trình Hàm, không tin hắn mạnh như vậy.
“Ánh mắt này của cô là có ý gì?” Cốc Trình Hàm bất mãn “Tôi không phải kiểu yếu đuối mong manh đến vậy.” Hắn nắm cánh tay trái chứng tỏ sức mạnh của mình.
Trên thực tế, tuy Cốc Trình Hàm không được coi là người giỏi võ, nhưng lúc ở trường học hắn cũng đã từng tập luyện qua mấy cái như đấu kiếm, Taekwondo hoặc vài môn võ khác, tuy không quy phạm nhưng mấy tên côn đồ này cũng không giỏi võ giống hắn.
“Ừ, ừ, thiếu gia uy vũ.” Vu Giai đáp lời.
“Chậc ——” Đối với thái độ của cô, Cốc Trình Hàm rất không vừa lòng, dùng giọng điệu ban ơn nói vọng đến chỗ cô “Thiếu gia tôi đây sẽ ban ơn cho cô, chính là đưa tôi về.”
“Thiếu gia, anh đang tỏ vẻ ương bướng đấy à?” Vu Giai không sợ nguy hiểm đến tính mạng, cô liều lĩnh nói, liền bị Cốc thiếu dùng cặp mắt sắc bén liếc nhìn qua.
Dưới ánh mắt đầy “áp lực” của Cốc Trình Hàm, Vu Giai cung kính mở cửa xe chỗ ghế phụ ra mời hắn lên xe.
Cốc Trình Hàm đang chuẩn bị vào trong xe thì khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào một người ở trên đường, bỏ một chân đã cho vào trong xe ra, đi nhanh về phía người kia.
“Thiếu gia ——” Vu Giai không thể hiểu được, cô gọi một tiếng liền đuổi theo.
Cốc Trình Hàm chắn ở trước mặt một người đàn ông.
Là một người đàn ông trẻ tuổi trẻ khoảng 23-24 tuổi mặc áo khoác sam quần jean, tuy dáng dấp kém Cốc Trình Hàm, nhưng cũng không tồi, khuôn mặt góc cạnh, tuấn lãng, đôi tay để trong túi quần, dáng vẻ đi đường có chút cà lơ phất phơ.
Người đàn ông thấy Cốc Trình Hàm đứng chắn trước mặt mình thì sửng sốt một chút, như là nhớ tới cái gì, tròng mắt di chuyển hoảng loạn.
Thấy rõ tướng mạo người đàn ông, Vu Giai sửng sốt nửa ngày.
Lý Tu.
Trọng sinh một đời thì gặp lại Lý Tu trước thời gian ở kiếp trước.
Cốc Trình Hàm nhìn từ trên cao nhìn xuống đối diện Lý Tu, ngữ điệu mang theo châm chọc, còn có chút lửa giận.
“Chà, nhìn thấy người chịu trận thay cho mình, cậu đây không chuẩn bị nói lời gì sao?” Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, Cốc Trình Hàm vẫn là nhớ kỹ cái hôm ở tiệm cà phê đụng phải chính người này.
Hắn từ trước đến nay là người thù dai nhớ lâu, tự nhiên trở thành người chịu trận thay, hắn đối người nọ lửa giận thậm chí cần lớn.
Lý Tu hiển nhiên cũng nhận ra Cốc Trình Hàm, trong lòng nghĩ tìm cớ.
Lý Tu trọng sinh trước, đi công tác vùng lần cận thì gặp bọn côn đồ, lúc này dựa vào sếp nữ giàu có, tuy nhiên Lý Tu không cho rằng mình là ỷ vào phụ nữ, nhưng những người khác không cho là vậy.
Những người này cho rằng Lý Tu nịnh hót nghe lời một người phụ nữ liền đem tình nghĩa anh em đi vứt bỏ không màng.
Họ nhờ vã anh ta dìu dắt một chút nhưng Lý Tu không chịu, tự nhiên là họ tức giận, đặc biệt tên côn đồ cũng kéo bè kéo cánh, lúc trước anh ta không đối phó những người đó, họ liền chuẩn bị tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút.
Lý Tu bị chặn ở ngõ nhỏ, anh ta cùng những người đó có mặt đầy đủ trong chốc lát, thấy không có khả năng giải hòa, Lý Tu buộc phải tìm chỗ hở mà chạy ra, nhìn ven đường thì thấy Cốc Trình Hàm đang gọi điện thoại, tương kế tựu kế, anh ta kêu to cứu mạng rồi chạy vọt đi.
Lúc ấy hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tìm một người giúp hắn ngăn lại bọn côn đồ, tự nhiên cũng không nghĩ tới người kia bị anh ta làm trở thành người chịu trận thay sẽ thế nào.
Nhìn Cốc Trình Hàm bọc băng gạc tay, Lý Tu có chút chột dạ, đồng thời cũng kiên định một ý niệm, việc này không thể thừa nhận.
“Anh là ai, chúng ta quen nhau sao? Hình như anh này nhận sai người rồi, tôi không nhớ rõ đã gặp anh ở đâu…” Anh ta đúng là tên cực kỳ vô sỉ, Vu Giai cho rằng Lý Tu sẽ không giả vờ thành công.
Nhưng quyển truyện nói Lý Tu kỳ thật là có tài ăn nói, bất quá anh ta sẽ vì danh dự của chính mình mà tìm lý do đường hoàng, một khi tìm được rồi, Lý Tu sẽ chờ cơ hội đi thẳng đến thành công, dù anh ta không tìm được lý do, anh ta còn sẽ làm mọi người tin tưởng cái này lý do.
“Cùng loại người này nói chuyện quả thực là đàn gảy tai trâu.
Thiếu gia tôi hôm nay tâm tình khá tốt, không so đo với cậu.” Vu Giai nhàn nhạt nói.
Lý Tu nhìn Vu Giai đi tới, trong mắt anh ta hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lời nói của Vu Giai khiến cho hắn không thể tùy hứng nói dối.
Thấy Lý Tu không thừa nhận, trên mặt một tia xin lỗi cũng không có, Cốc Trình Hàm cũng không tính toán với anh ta, xoay người nói với Vu Giai: “Chúng ta trở về đi.”
Vu Giai hơi kinh ngạc, không chuẩn bị giáo huấn Lý Tu?
Cốc Trình Hàm liếc nhìn cô một cái, tức giận duỗi thẳng tay đặt trên đầu cô.
Chuyện gì vậy, hắn là một người bệnh, hơn nữa cô là con gái, thật có thể bỏ qua cho Lý Tu dễ dàng như vậy? Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Hắn không phải quân tử, báo thù dùng tới một tháng cũng đủ.
Ai nói báo thù chính là kén cánh tay cùng người ẩu đả? Cũng có không đánh mà thắng phương thức.
Đi trở về, hắn cho người đi thăm dò người này.
Vu Giai cũng suy nghĩ cẩn thận, đáng tiếc tốt như vậy là một cơ hội, trên đường cái trừ bọn họ thì một người cũng không có.
Nếu hôm nay tính toán hết với Lý Tu, lúc sau tìm biết sự tình có phải sẽ đều không gây phát sinh.
Chỗ ở của Cốc Trình Hàm với Vu gia khoảng cách cũng không tính quá xa, ít nhất không phải một đông một tây.
Vu Giai cho người đưa hắn lên lầu.
“Hôm nay không vui, không tiếp cô được rồi.” Cốc Trình Hàm nói “Hôm nào mời cô ăn cơm.”
Vu Giai tủng tủng cái mũi “Thiếu gia ngài mời khách tôi sao, vậy chắc ngài sẽ trả tiền?”
“Chậc —— keo kiệt!” Cốc Trình Hàm đáp lại.
Vu Giai mặc kệ.
Rốt cuộc là ai keo kiệt? Đã mời khách, còn để con gái trả tiền?
“Hôm nào đấy tôi đãi cô.” Cốc thiếu gia nói xong, vẫy tay chào cô, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong lầu.
Đây là tùy tính tùy ý.
Vu Giai cười cười, ngồi vào trong xe, buộc kỹ đai an toàn, khởi động xe.
Mấy ngày kế tiếp đều không có nhìn thấy Cốc Trình Hàm, vẫn là mười ngày sau, ở thành phố có một nhiếp ảnh gia nhìn thấy hắn.
Tạ Tam Sơn liên hệ với diễn viên bộ phim, bên nhà cung cấp diễn viên quần chúng chờ nhân viên công tác, quay chụp cùng địa điểm, 《 Biên Thành 》 chuẩn bị khởi động máy, hôm nay phải cho bọn họ chụp ảnh tạo hình.
Địa điểm quay chụp không xa, chính là chợ phía nam vùng ngoại thành, ở đây là nơi được các nhiếp ảnh gia lui tới.
Vu Giai đến tương đối sớm, Cốc Trình Hàm cùng diễn viên kia tập diễn, còn có diễn viên chưa tới kịp, nhân viên tổ nhiếp ảnh công tác bận rộn sửa sang lại giá quay chụp trong quá trình yêu cầu đồ vật, Tạ Tam Sơn lớn giọng truyền tới.
Vu Giai thấy Vu Đông.
Vu Đông mang theo ba nghệ sĩ, ngày thường vội đến nổi chạy mà chân không chạm đất, rất nhiều thời điểm một ít trường hợp nhỏ đều không thể ra mặt.
Vu Giai nghĩ cô có nên tìm trợ lý.
Vu Đông cũng nghĩ đến việc này, đưa đến một cô gái hai mươi tuổi tới trước mặt cô “Khá Giả, người được công ty đưa đến làm trợ lý cho cô.”
“Chị Giai.” Khá Giả tươi cười vui vẻ, giọng nói ngọt ngào, đeo một cái balo lô rất lớn, cô ấy khom lưng cúi chào cô, thời điểm đó, balo bên trong nhanh như chớp rơi khỏi lưng Khá Giả, không biết bên trong là cái gì.
“Khá Giả, tôi đem Vu Giai giao cho cô.
Trợ lý nên làm cái gì, tô đã nói cho cô biết rõ.
Ngày thường cần cùng người đoàn phim giao lưu, yêu cầu cái gì cũng phải cùng Vu Giai nói rõ ràng, không cần câu nệ.
Tốt, cô đi hỏi thăm Tạ đạo diễn một chút, xem sắp xếp thời gian hôm nay.”
“Vâng.”
Khá Giả nhanh chóng hào hứng đi tìm Tạ Tam Sơn.
“Tôi cho cô tiếp nhận một bộ phim truyền hình.
Tuy rằng giới giải trí công nhận, phim truyền hình khó khăn, so ra kém phim điện ảnh, nhưng tham gia phim truyền hình, diễn viên có một cái ưu điểm, đó chính là dễ dàng giành lấy cảm tình của người xem.
Bộ phim này truyền hình rất có thể cùng 《 Biên thành 》 quay chụp có lặp lại thời gian, bất quá tôi đã cùng bên kia đạo diễn nói qua, ưu tiên nghe ý kiến của Tạ đạo diễn bên này.
Đây là kịch bản, cô trước mắt xem sơ qua.”
Vu Đông đưa qua một xấp giấy chất chồng đóng dấu bản thảo thật dày cùng một cái USB.
Vu Giai nhìn đóng dấu trên giấy, có một loại cảm giác quen thuộc.
Đời trước, cô không có nhận được 《 Biên Thành 》, Vu Đông cho cô tiếp nhận là này bộ phim truyền hình 《 Vệ Tử Phu 》, quay phim xong xuôi, đề tài cung đấu hạ nhiệt.
“Cô muốn diễn chính là Vệ Tử Phu, bởi vì cốt truyện là đi theo vai chính, diễn lên sẽ rất vất vả.
Bất quá nhân vật Vệ Tử Phu này ở kịch bản đắp nặn thật sự không tồi, ngoài trừ khi Vệ Tử Phu còn nhỏ, cô có thể diễn xuất thiếu niên đến lão niên.”
“Anh Đông yên tâm, tôi sẽ thật cân nhắc nhân vật này.”
Vu Đông đối cô thái độ vừa lòng, anh ấy xem trọng Vu Giai, cho cô tranh thủ cơ hội, cũng muốn cô cảm kích mình.
Khá Giả quay trở lại, trên lưng ba lô không thấy, thay đổi bằng một túi xách, trong tay cô ấy là lịch làm việc, thời gian quay phim được đoàn phim an bài cực kỳ tỉ mỉ.
Vu Đông đối cô ấy thái độ vừa lòng “Cô sau này đi theo Vu Giai cứ yên tâm, tính tình của cô ấy rất tốt.”
“Vâng.” Khá Giả gương mặt đỏ bừng, tràn đầy hưng phấn.
Cô ấy là người đại diện lý tưởng, nhưng Khá Giả mới vừa làm công việc này một tháng, chỉ có thể bắt đầu từ trợ lý, có thể đi theo Vu Đông, Khá Giả cực kỳ kích động.
Vu Đông lại dặn dò hai người một ít việc, liền nghe được một trận ầm ĩ, Vu Giai nhìn đến Cốc Trình Hàm đang cùng một nữ minh tinh đi đến.
Nữ minh tinh hẳn chính là Tạ Tam Sơn mời đến diễn 《 Biên Thành 》 thanh danh cô ta so với Vu Giai, Cốc Trình Hàm đều nổi tiếng, nhìn cô ta như đã hành nghề mười mấy năm.
Hàn Băng.
Đời trước, cũng là cô ta diễn nhân vật này, nổi bật hoàn toàn so với diễn viên diễn nữ chính khác.
Tạ Tam Sơn tự mình đón lại đây.
Hàn Băng không kiêu căng, không ngạo mạn, thậm chí còn hiền lành, dễ thân..
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
87 chương
188 chương
12 chương
59 chương
75 chương
85 chương