Đêm, đột nhiên lại mưa, Ảnh Thất đắp chăn ngủ sát cửa xe ngựa, Hình Bắc Minh thì vẫn như ngày thường ngủ cùng chỗ với Thập Thất, chỉ là đêm nay trên bụng Thập Thất bị dán dính một bàn tay không chịu buông, Hình đại bảo chủ vì lần đầu cảm nhận được cử động của thai nhi, cho nên tinh thần bị đẩy lên trạng thái hưng phấn cực độ, không thể ngủ được. Không cần Ảnh Thất giải thích, Hình Bắc Minh cũng biết thai máy là tiểu sinh mệnh trong bụng Thập Thất lần đầu chứng tỏ sự tồn tại của nó với thế giới bên ngoài, tuy hiện tại không cử động nữa, Hình Bắc Minh vẫn không nỡ buông tay, chưa từng cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của hài tử như thế này, hài tử của hắn, không thể nghi ngờ! Hơi thở ấm nóng thổi lên mặt, không phải lần đầu tiên cách chủ tử gần như vậy, nhưng đến Thập Thất dốt đặc về mặt tình cảm cũng nhận ra lần này không như bình thường, không có chủ tử ảnh vệ, chỉ có cảm giác ấm áp nhàn nhạt chầm chậm lưu chuyển giữa hai người… Cảm giác lạ lùng như vậy, lại khiến người ta quyến luyến. Ngoài xe ngựa là tiếng mưa tí tách tí tách, không khí lạnh dần lên, Hình Bắc Minh vô thức kéo người ta vào lòng ôm chặt, hai tay hai chân đều quấn vào nhau, bàn tay vốn đặt trên bụng cũng xấu xa lần mò lên trên, như vô tình lướt qua hai hạt châu, trượt qua bụng, ngực đến vai. Thân thể Thập Thất giật giật vài cái, ngẩng mặt lên sẽ chạm vào môi Hình Bắc Minh, cứng cả người không dám động đậy nữa, để tùy ý bàn tay vỗ về nhè nhẹ sau lưng trượt xuống dưới, khuôn mặt đang kề sát cúi xuống, hai đôi môi gần như chạm vào nhau… Trong tiếng mưa dường như có âm thanh lạ, Thập Thất mở bừng mắt, cả người lập tức chuyển sang trạng thái sẵn sàng tấn công, hắn nhẹ giọng nói giữa bóng tối: “Chủ tử!” “Hư!” Hình Bắc Minh ngăn hắn lại, nhẹ nhàng căn dặn: “Nếu không cần thiết, không được miễn cưỡng vận nội công.” “Vâng, chủ tử.” Ảnh Thất đã âm thầm rời khỏi xe ngựa, một lát sau, trong tiếng mưa có tiếng binh khí chạm nhau, tiếng mũi tên màn đêm lao đến xe ngựa, Hình Bắc Minh và Thập Thất song song phá xe mà ra, một khắc sau, chiếc xe ngựa tan nát, lại thêm một đợt sóng tên ập tới, Hình Bắc Minh vận nội lực, luồng nội lực lạnh băng chặn đường tiến của những mũi tên, chúng dừng lại trong không trung, sau đó đồng loạt đổi hướng, lao ngược về hướng được bắn ra, tiếng kêu la dậy trời lập tức tràn khắp sơn cốc tối om. Nhưng, những kẻ tập kích không phải chỉ có thế này, Hình Bắc Minh đột nhiên cảm giác hơi thở của Thập Thất sau lưng đột ngột cách xa, nhìn về phía Thập Thất, vì hắn quay lưng lại với mình, không thấy được sắc mặt, nhưng tay rất nhanh, độc, chuẩn, gần như mỗi lần xuất thủ đều làm trọng thương đối thủ. Rất rõ ràng, đám người này muốn dụ hắn ra xa, đánh đơn độc. Nhưng, đánh đến hiện tại, bọn họ cũng đã phát giác, ngoại trừ những kẻ bắn tên là người sống, còn lại đều là dược nhân không thể giết chết, không có mệnh lệnh của chủ nhân, bọn chúng vẫn sẽ lao đến liên tục, cho đến khi giết chết được những kẻ còn sống trước mắt. Có kẻ chỉ huy phía sau? Đáp án rất nhanh sau đó đã được vạch trần… Thân thể trúng thêm một ít vết thương bất khả kháng, Thập Thất cũng nổi sát ý, thời gian càng dài càng bất lợi cho mình! Vung kiếm chém đứt đầu một dược nhân, máu lỏng màu tím đen chảy ra càng kích thích các dược nhân còn lại, hung hăng lao tới, chỉ biết tấn công, không cần bảo vệ bản thân, hiện tại bọn chúng có ưu thế rất lớn. Dịch thể tím đen bắn lên người mình có tính ăn mòn rất mạnh, không biết có phải do độc tính cũng đặc biệt mạnh không mà Thập Thất cảm giác trước mắt mình có chút mơ hồ, nhưng vẫn dùng kiếm ngăn được bàn tay hình dạng quái dị của một dược nhân đánh tới bụng mình, thế là bàn tay đó lại chuyển sang tấn công lên vai mình… Cắn chặt răng, ức chế cảm giác đau đớn ập đến, nhưng nhờ vậy mà tinh thần lại tỉnh táo hơn, lật tay gạt bàn tay cắm trên vai mình, đá bay tên dược nhân cụt tay, kiếm mang theo mùi máu vung đến cổ của một tên khác… “Keng…” Đòn đánh lén sau lưng được người khác đỡ giúp, Ảnh Thất dựa vào lưng Thập Thất, nói gấp: “Thập Thất, đi trước với chủ tử, bọn ta yểm hộ phía sau!” “Không được!” Thập Thất bản năng phản bác, đối phương đã bất chấp rồi, chỉ để lại bọn Ảnh Thất khả năng thoát được quá nhỏ! “Thập Thất! Bảo vệ chủ tử mới là quan trọng nhất! Đừng quên trách nhiệm của chúng ta! Đệ cũng phải nghĩ đến bản thân, chúng ta hội hợp ở Thục Xuyên, sẽ không xảy ra chuyện!” Ảnh Thất tung chưởng đánh bay một dược nhân, gấp gáp nói. Bên này, quanh Hình Bắc Minh là không ít thi thể của các dược nhân nằm tán loạn, nước mưa cuốn theo dịch thể tím đen lại càng kinh khủng, trong không khí tràn ngập mùi hương khiến người ta bất an. Trước mắt hắn, lại xuất hiện một công tử ra vẻ nho nhã lẽ ra không nên xuất hiện, vạt áo trắng phất phới, nói cười vui vẻ. “Hình bảo chủ, đã lâu không gặp, còn nhớ lần trước chúng ta cùng xem lễ Bách Hoa trên mái nhà không? Sao thế này, vị bằng hữu tốt của ngươi không đến sao, thất vọng quá!” Ngữ khí như gặp được bằng hữu thân thiết, người này chính là công tử áo trắng có mối duyên một câu với Kha Vi Khanh bên Liễu Hồ ngày trước. “…” Hình Bắc Minh không nói gì. “Chẳng lẽ đã quên tại hạ rồi sao, thật là đau lòng quá!” Vị công tử kia tay cầm quạt bạch ngọc, giữa bóng đêm, môi chầm chậm cong lên thành nụ cười yêu dị: “Hình bảo chủ, có vẻ các thị vệ sắp không chống nổi nữa rồi, hay là chúng ta ngồi xuống thong thả thương lượng một chút có được không?” “Ngươi rốt cuộc là ai? Có liên quan gì đến Huyết Ma Cung?” Người này không phải tên cung chủ Thập Thất đã nói, nhưng có lẽ cũng là người có địa vị tương đối cao. “Hô?” Sắc mặt tên công tử kia hơi đổi: “Hình bảo chủ thẳng thắn như thế, vậy tại hạ cũng không vòng vo nữa. Thế nhân đều biết Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo vừa chính vừa tà, hắc đạo bạch đạo đều có quan hệ, lần này không thể trắng trợn giúp đỡ võ lâm chính phái, nếu không đã trở thành kẻ địch của Huyết Ma Cung ta rồi. Với vài chuyện, mở một mắt nhắm một mắt cũng là cần thiết, Hình bảo chủ ý ngươi thế nào?” “Tốc chiến tốc thắng.” Nếu đã biết thân phận của bọn chúng rồi thì không còn gì phải nói, vốn không định nhúng tay vào việc này, nhưng lại đổ hết lên đầu mình, có thể không phản kích? Hình Bắc Minh điểm nhẹ chân, tập trung nội lực âm hàn, tấn công về phía hắn. Công tử áo trắng lại không ngờ Hình Bắc Minh sẽ thẳng tay thế này, miễn cưỡng tránh được một kích, khinh công của hắn cực tốt, nếu là người khác thì chưa chắc đã tránh được, thấy Hình Bắc Minh không muốn nói chuyện, hắn không giận mà lại bật cười: “Vốn mong Hình bảo chủ có thể hợp tác với chúng ta thống nhất giang hồ, hiện tại xem ra, không cần nữa!” Sơ ý rồi, nơi này gần Thục Xuyên, không nghĩ sẽ gặp phải lần tập kích lớn thế này, độc đấu thì đối phương quả thật không có đường thắng, nhưng cách đánh thay phiên rất có hiệu quả, tuy Hình Bắc Minh không để kẻ địch vào mắt, nhưng cũng không thể bỏ mặc các ảnh vệ, đặc biệt là Thập Thất còn đang mang thai, không biết có bị thương không. Công tử áo trắng miễn cưỡng đỡ một chưởng của Hình Bắc Minh mơ hồ cảm thấy khí lạnh xông vào cơ thể, nội công bị cản lại, vội túm vài tên dược nhân lên cản Hình Bắc Minh, Nguyệt Minh Thần Công quả nhiên phi phàm, không biết so với cung chủ thì thế nào? Nghĩ đến Thập Thất, Hình Bắc Minh hơi phân tâm, một dược nhân lao tới, Ảnh Thất ngăn cản đám dược nhân không có ý thức lại, dứt khoát nói với hắn: “Chủ tử, xin mang Thập Thất đi trước, bọn thuộc hạ sẽ nghĩ cách hội hợp sau!” Hình Bắc Minh vô thức nhìn nhìn về hướng Thập Thất, lại nhìn nhìn vẻ cầu xin và kiên định trong mắt Ảnh Thất, suy xét một lúc, gật đầu, phóng đi. “Bảo trọng.” “Vâng, chủ tử!” Thập Thất vô thức che bụng, khiến các đòn công kích lạc đến nơi khác, may là như thế, nhưng bụng vẫn ẩn ẩn làm đau, đột nhiên cảm giác đau buốt đánh úp đến, chân Thập Thất khuỵu xuống, được Hình Bắc Minh vừa phi thân đến ôm vào lòng, phóng ra khỏi vòng chiến. Công tử áo trắng kia đang định đuổi theo, nhưng bị Ảnh Thất ngăn lại, tuy vì ngăn cản hắn mà lưng mang vô số vết tương, ánh mắt Ảnh Thất vẫn cực kì kiên định, thề phải ngăn cho được kẻ đứng phía sau. Người áo trắng chỉ bị cầm chân trong chốc lát, nhưng đã đủ để mất dấu Hình Bắc Minh, cười lạnh: “Ngươi ngăn ta, thì bọn chúng sẽ không truy sát chủ tử của ngươi nữa sao? Cũng tốt, để tại hạ chơi đùa cùng ngài một lúc.” Hình Bắc Minh bế ngang Thập Thất chạy xuôi xuống theo khe núi, không ngoài dự đoán, có một đám dược nhân đuổi theo, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, có thể thấy được từ khoảng cách không hề bị kéo dãn. Nhíu mày, Hình Bắc Minh nhìn người đang nằm trong lòng: “Thế nào rồi? Còn chịu được không?” Khuôn mặt vẫn thản nhiên kiên định đang nhăn nhíu lại, người bị đao kiếm cắt thịt cũng không để vào mắt, lại khe khẽ rên rỉ. Cố sức mở to đôi mắt đang nhắm chặt, Thập Thất run giọng nói: “Chủ tử, xin bỏ thuộc hạ xuống, thuộc hạ có thể…” “Câm miệng.” Hình Bắc Minh không muốn nghe hắn nói những lời này. “Chủ tử.” Thập Thất không như ngày thường nghe lời im miệng, mà lo lắng nói: “Chủ tử, thuộc là ảnh vệ, không, hiện tại là thị vệ, cho dù là thị vệ cũng phải bảo vệ chủ tử chu đáo, đây là trách nhiệm! Hơn nữa hiện tại thuộc hạ vẫn chịu được, để thuộc hạ… Ưm…” Những lời chưa nói hết bị nuốt mất giữa hai đôi môi, Hình Bắc Minh quyết định chọn phương pháp nhanh nhất hữu hiệu nhất để khiến hắn câm miệng. Đầu Thập Thất trống rỗng, nhưng lập tức nhớ ra mối nguy trước mắt, nắm chặt tay, định đẩy ra, Hình Bắc Minh đã rời ra trước: “Không muốn ta phân tâm nữa thì ngậm miệng, nếu không chúng ta sẽ chôn xác ở đây. Cho dù thế nào, trước tiên phải nghĩ đến hài tử trong bụng, nó chính là đứa con nối dòng duy nhất của bản bảo chủ!” Cái gì? Thập Thất hoàn toàn bị lời của hắn làm choáng váng… Hắn nắm chặt lấy vạt áo Hình Bắc Minh, ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình, nam nhân vừa nói ra câu trên không hề có một chút do dự, hối hận, hắn hiểu câu bản thân vừa nói có ý gì không vậy? Sương mù dần dày đặc, có thể lờ mờ thấy được phía trước là sườn dốc hay vực thẳm gì đó, Hình Bắc Minh cúi đầu trầm giọng hỏi Thập Thất: “Tin ta không?” Thấy Thập Thất gật đầu, đôi môi vẽ thành một nụ cười nhẹ đến mức bản thân mình cũng không nhận ra, “Vậy thì ôm chặt ta!” Nói xong, nhảy xuống.