Võ công của Thập Thất thế nào chứ, người ấy đương nhiên không thể đụng trúng hắn. Chỉ có điều, Thập Thất khéo léo tránh đi, người kia lại lao thẳng vào càng xe, Thập Thất đứng gần đó, đưa tay ngăn hắn lại, người kia liền té dập mông xuống đất, ngây người. Cũng xem như đã cứu hắn một mạng, người trên đường đều thay hắn thở phào một cái, nhưng trong mắt một số người thì lại không như vậy, nam tử xấu xí có giọng hét the thé thả ngựa làm bậy thấy có người dám đối đầu với hắn, cầm roi ngựa quất qua, miệng mắng chửi: “Thứ quê mùa từ đâu đến, dám đối đầu với bản công tử, ta đánh cho phân của ngươi tuôn ra hết, còn không mau quỳ xuống cầu xin bản công tử!” Thân phận người này có vẻ không nhỏ, thấy hắn nổi giận, các bách tính vốn đang ồn ào trên đường nhao nhao trốn, chẳng mấy chốc đã tĩnh lặng như không, chỉ còn tiếng mắng chửi của tên công tử kia. Trong mắt Thập Thất đã bùng lửa giận, tuy chỉ là một ảnh vệ, nhưng ngoài chủ tử, bọn họ không nghe lệnh bất kì ai, đương nhiên cũng không có chuyện bị ức hiếp mà không đánh trả, dẫu sao thì bọn họ cũng là ảnh vệ của bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo Hình Bắc Minh, nhục mạ bọn họ chẳng phải là bất kính với chủ tử sao? Vốn định giáo huấn hắn một chút, nhưng, roi ngựa còn chưa đánh tới chỗ Thập Thất, đã bị một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt lấy, còn chưa kịp thấy rõ động tác, nam tử miệng không ngừng chửi rủa kia đã ngã mạnh xuống ngựa, một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi, miệng hắn máu chảy thành dòng, phun ra mấy cái răng. Thập Thất lùi lại, Hình Bắc Minh đang đứng phía sau hắn, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm kẻ đang chảy máu miệng kia, “Chủ tử?” Hình Bắc Minh không để ý đến hắn, nhưng trong lòng đang nghĩ: “Thứ cặn bã từ đâu đến vậy, ức hiếp người của ta, đánh cho phân của ngươi tuôn ra hết!” Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn cặn bã lại lạnh hơn vài phần. Mẹ nó, người này không dễ chọc! Công tử cặn bã kia thấy khí thế trong mắt Hình Bắc Minh, cả người sợ nhũn ra, nhưng nhớ đến thân phận của mình, lập tức ngạo mạn trở lại: “Nươi tán… Chống…” Chỉ thều thào được mấy tiếng, từ chỗ tối có tiếng cười không nhịn được, công tử cặn bã kia tức giận xách cổ áo tên thị tòng phía sau lên, bắt hắn nói. Tên thị tòng kia cố lấy dũng khí, chống hông như mấy bà đại thẩm: “Ngươi chán sống rồi! Có biết thiếu gia chúng ta là ai không, là cháu trai của Uy Viễn đại tướng quân Tần Bắc Bình, chọc đến thiếu gia nhà chúng ta xem các ngươi còn sống được ở đâu, thức thời thì mau quỳ xuống cầu xin, tha cho mạng nhỏ của các ngươi!” Nói lưu loát như vậy, xem ra cũng là một con chó cậy oai chủ, hằng ngày thường luyện tập không ít. Hình Bắc Minh quất sợi roi vài cái, người được đánh chính là vị công tử cặn bã kia, cặn bã kêu la thảm thiết: “Tại sao, tại sao còn đánh ta, khi nãy đâu phải ta nói! Mẹ nó, thật xui xẻo, gặp phải tên ôn thần này! Chạy đi đâu bây giờ… Không được, nếu hôm nay mà chạy thì sau này làm sao còn hống hách ở đây được nữa!” Dù sao cũng đã mất mặt rồi, công tử cặn bã chỉ vào bọn Hình Bắc Minh: “Óa oa oa …” Đám thị tòng đương nhiên nghe hiểu, liền gào rú xông lên, trong mắt Hình Bắc Minh chỉ có mỗi tên công tử cặn bã kia, còn lại để hết cho Thập Nhất, Ảnh Thất cam phận đại phu đứng cạnh Thập Thất, sắp xếp lại mấy thứ lộn xộn Thập Nhất quăng vội xuống. Các bách tính trốn trong chỗ tối chỉ kịp thấy có gì đó nhoáng lên một cái, nhìn lại lần nữa, đám người của công tử cặn bã đã bị đánh tan nát, công tử cặn bã cầm đầu bị trói trên cột cao của một quán rượu bằng chính sợi roi ngựa của mình, mặt sưng xanh sưng tím, lớp vải gấm nửa người dưới đã ướt đẫm rồi, Hình đại bảo chủ quả nhiên rất cố chấp, không dọa cho hắn tuôn ra hết thì không chịu thôi… Còn về Uy Viễn đại tướng quân gì đó, theo những gì Hình Bắc Minh biết, là một người trị quân rất nghiêm khắc, chính trực không thiên vị, nếu tên công tử cặn bã này dám tố cáo, chỉ e người xui xẻo đầu tiên chính là hắn. Khóe môi Hình Bắc Minh nhếch lên thành nụ cười thích thú đáng sợ. Nụ cười này trong mắt Trương Duy lại mang vẻ sợ hãi, khi nãy hắn còn chưa kịp khôi phục lại khỏi hình ảnh thê thảm của bọn người Tần phủ thì đã bị vứt lên xe ngựa, tình huống trước mắt khiến hắn hơi bất an, thật ra những người này cũng xem như đã cứu hắn, nhưng ai cũng có vẻ chỉ là người bình thường, hắn, rất sợ… “Ra khỏi thành rồi thì xuống xe.” Hình Bắc Minh bình thản đuổi người. “Cái đó… Có thể đi xa thêm một chút không… Ta sợ bọn họ lại đuổi đến, Tần Khôi sẽ không dễ dàng để ta đi như vậy, ta…” Trương Duy run rẩy cầu xin, nếu bọn họ đã cứu hắn, vậy đưa hắn thêm một đoạn nữa chắc cũng không sao, hắn gần như có thể khẳng định mình chỉ có thể sống ở đây thêm một ngày nữa, về sau sẽ không có ngày bình yên. “Nguyên nhân.” “A?” Trương Duy ngẩn người, sau khi suy xét ý của Hình Bắc Minh, hắn nhìn về phía hai người trong mã xa, hai người này có lẽ cũng là người giang hồ, chắc sẽ không nói hắn nói bậy làm mê hoặc lòng người: “Thật ra ta đến từ Ly Hải Thành, mấy ngày trước trong thành đột nhiên xảy ra rất nhiều án mạng, ta vô tình thấy được… Cả quá trình, thứ đó là tà công! Máu của một người bị hút cạn! Còn kinh khủng hơn cả xác khô! Ta đi báo án, kết quả bị vu là nói bậy làm dân chúng hoang mang, còn bị nha môn truy sát, trốn đến đây, bị Tần Khôi ức hiếp, lần này định trốn ra khỏi thành cũng bị hắn bắt lại, sống không bằng chết…” Sắc mặt Trương Duy đầy vẻ bi ai, biết một bí mật lớn như vậy, bị ai bắt được thì kết quả cũng sẽ rất bi thảm, còn không bằng chết đi… Mắt Hình Bắc Minh lóe lên một cái: “Thấy khi nào?” Trương Duy hồi tưởng lại tình cảm khi đó, sắc mặt tái xanh: “Ba tháng trước.” Sớm hơn án mạng trong thành Tỏa Vân một tháng, theo điều tra của các ảnh vệ, chỉ có những vùng gần đây mới có tà công xuất hiện, Yến Quốc, kinh thành và các thành vùng bắc bộ hoàn toàn không có, cũng có nghĩa là, có khả năng thành Ly Hải mới là nơi bắt đầu, có lẽ cứ điểm của tổ chức tương tự Huyết Ma Cung ở nơi đó. Chỉ có điều, tên Trương Duy có thể một mình tránh được một đám người truy sát, cũng không đơn giản… Hình Bắc Minh vẫn rất có phong thái bảo chủ, hắn đưa Trương Duy đến Phù Diệp, bảo hắn cứ yên tâm chờ ở đây, sẽ có người đến bảo vệ hắn. Đến khi minh chủ võ lâm Lâm Thương Hải nhận được tin tức đến Phù Diệp, chỉ có thể nhìn Trương Duy thở dài, hắn còn phải đến thành Ly Hải điều tra chuyện ở đó, còn việc bắt Hình Bắc Minh lại bóc lột sức lao động đành phải chờ vài ngày nữa. Việc mà Hình Bắc Minh thích nhất những ngày gần đây, chính là sờ bụng Thập Thất. Trong sách nói, người có thai nên được xoa bóp, có thể giảm bớt áp lực và cảm giác khó chịu. Thế là, Hình Bắc Minh thường xuyên lột y phục Thập Thất, ấn ấn ấn xuống nơi sách nói, thời gian rảnh toàn bộ dùng để sờ cái bụng càng lúc càng tròn, đương nhiên, cũng không ít lần nhân tiện sờ luôn những nơi khác… Đi đường gần một tháng, Thập Thất ngoại trừ đôi khi có vẻ mệt mỏi, còn lại được chăm sóc rất tốt. Thập Thất dựa trên chồng chăn nệm mềm mại, bất lực nhìn chủ tử nhà mình sờ sờ cái bụng lộ bên ngoài như bị nghiện, xấu hổ luống cuống của những ngày đầu đã dần chuyển thành quen thuộc bất đắc dĩ rồi. Bàn tay ấm áp ngăn cảm giác rét lạnh đầu đông lại, không bao lâu, Hình Bắc Minh liền khép y phục hắn lại, đắp tấm chăn dày lên, mắt tố cáo rõ mấy chữ “chưa sờ đủ”, nhưng hôm nay trời đã vào đông, khí trời rất lạnh, không phải thời điểm muốn sờ bao nhiêu thì sờ bấy nhiêu như trước đây nữa. Thành trấn trên đường đi càng lúc càng ít, đi nhiều ngày mới gặp được một thôn trang, trên đường đi qua rừng cây thung lũng, sắc xanh đã dần trắng, hương vị ngày đông nồng đậm rõ dần. Hôm nay lại ngủ ngoài trời, chọn một sơn cốc khuất gió, đốt lửa, đồng cỏ mềm mại đã được các ảnh vệ dọn dẹp sạch sẽ, nồi gốm nấu trên đống cành cây đã bắt đầu sôi. Con gà rừng vàng rượm vừa nướng chín được gói kĩ đặt cạnh đống lửa, gần đây Thập Thất ít buồn nôn hơn, khẩu vị cũng bình thường trở lại, nhưng chỉ ăn một miếng da bụng rồi không chịu ăn nữa, sau đó uống chén canh cho có lệ. Ăn uống no đủ, lực chú ý của Hình Bắc Minh lại về với nơi làm hắn nghiện, nhân điều kiện cực tốt là đang ngồi cạnh Thập Thất, liền thuận lợi thò bàn tay tội ác tới cái bụng ấm áp phình phình, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái. Thập Thất đột nhiên cảm giác được bụng mình giật mạnh một cái, kêu ra tiếng, tay của Hình Bắc Minh lập tức cứng lại, sau khi nghĩ ra nguyên do, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn cái bụng dưới bàn tay mình, lại nhìn Thập Thất: “Nó nhúc nhích rồi!”