Từng bước chân gấp gáp đạp mạnh xuống đất trong cơn hối hả. Những hơi thở mạnh hỗn hễn được cất lên như mọi sức lực đang bị vắt mòn. Nhịp tim dồn dập đau đớn như lắng đọng cả tâm trí, mọi thứ rung lắc mờ nhạt, đôi mắt tối dần, ý thức vơi đi. Liệu mình đã đến giới hạn, liệu đây là kết thúc... Không được, mình không thể dừng lại! Bây giờ hoặc không bao giờ! Với quyết tâm đó, Tiểu Lệ chạy từ cửa thang máy đến lớp và hô lên: "Mọi người ơi mình vào câu lạc bộ gaming rồi!!!" Cả lớp niềm nở, bao quanh cậu ta, họ nâng cậu lên hô hào như tuyên dương một nhà vô định. Những hàng động cưng chiều ấy như ăn vào đầu một đứa trẻ làm cậu hạnh phúc đến vẹn tròn. "Vào câu lạc bộ thôi có cần làm tới vậy không?"-Nhân đùa cợt hỏi Cậu vừa vào lớp đã chứng kiến cảnh này. Mọi người đang xôn xao về kết quả đăng kí câu lạc bộ, xung quanh cậu nước mắt đang rơi, vui buồn sầu cay quyện hòa làm một. Căn phòng nhỏ giờ đây như một nồi thập cẩm của nỗi lòng trái tim, một vở kịch tạp nham với mọi khung bậc cảm xúc nhân hóa thành hình. "Ổng xứng đáng mà"-Nam nói "Câu lạc bộ khó vào nhất còn đâu!" Câu lạc bộ gaming. Đây chính là câu lạc bộ mơ ước của tất cả mọi người, vì nguyên nhân khá rõ ràng dù sự thật nó tuyệt hơn thế nhiều. Mỗi năm họ chỉ nhận mười người nhưng hầu như cả trường ai cũng đăng kí khiến tỉ lệ chọi cao ngất ngưỡng. Trừ hai "normie" may mắn được chọn vào, việc sàng lọc vô cùng khắc khe đến mức tám người còn lại ai cũng là chuyên gia máy tính chứ không đơn thuần là gamer nữa. "Chưa kể trường mới thành lập hai năm, năm nay có đủ ba khối nên chọi cao gấp rưỡi" "Vào được đó coi như ổng trúng độc đắc rồi!"-Nam kết lại "Vậy ông thì sao? Có vô đâu không?"-Nhân hỏi "Có chứ, câu lạc bộ nghiên cứu tôn giáo" Một câu trả lời bất ngờ. Nhân hỏi cho vui ngầm tưởng là không vì Nam chưa bị trừ bất kỳ con điểm nào, cậu hoàn toàn quên luôn mục đích cốt lõi của việc đăng kí câu lạc bộ. "Ừ ha, ông thích Phật học mà!"-Nhân nói "Với cái bằng kiểu đó đăng kí chỉ có đậu, vô đọc kinh thoải mái luôn" Nghe vậy, Nam chỉ cười thầm trong miệng, nhưng chẳng hiểu sao, nụ cười ấy lại mang một cảm giác gượng ép trớ trêu. "Này Nhân, Nhân! Hay tin chưa, mình vào câu lạc bộ gaming rồi!"-Tiểu Lệ nói Như một đứa trẻ luôn tìm kiếm sự công nhận từ người khác, ngay khi để ý Nhân vào sau mình, cậu liền chay đến khoe "chiến tích". "Câu lạc bộ khó nhất đấy! Tỉ lệ chọi 2/900 đấy!" "Khen mình đi! Khen mình đi!"-Cậu đặt hai tay lên bàn, năng động nhún nhảy trước mặt "Ờ ờ, chúc mừng nhe!"-Nhân điềm đạm nói, phe phẩy bàn tay Tiểu Lệ vẫn tiếp tục đứng đó khoe về nó. Mặc dù sự hồn nhiên ấy giúp lan tỏa rất nhiều năng lượng tích cực, nó trở nên hơi khó chịu khi lặp đi lặp lại không ngừng. "Lệ ơi, cậu dừng lại được rồi đấy"-Vĩ nói Cậu ta đến đặt tay lên vai Tiểu Lệ giữ cậu đứng yên lại. "Sức khỏe cậu không có, đừng có nhảy nhót vậy chứ!" "Về chỗ đi" Tiểu Lệ không nói gì cả, cậu răm rắp lằm theo chẳng hề ý kiến. Hình như cậu ấy rất vâng lời Khôi Vĩ. "Xin lỗi nhé Nhân, lâu lâu thằng nhỏ nó tăng động vậy đấy" Vĩ chống hai tay, gù cổ xuống. Cậu nói với giọng điệu mệt mỏi như một người anh cả đang bận bịu với đứa em nhỏ của mình. "Không sao đâu, lúc thấy tên mình trong cái danh sách dưới sảnh tui cũng vậy mà!"-Nhân nói "Vậy à! Thế cậu vào đâu vậy?" "Thì..." "..." "Câu lạc bộ gaming" Mọi người đều ngạc nhiên đổ dồn về phía cậu, họ khen ngợi, tiếp chuyện không ngớt. "Adu ảo diệu vậy!"-An cũng từ phía sau trồi lên chung vui "Lớp mình có hai thằng normie luôn!" Tiểu Lệ thấy vậy lập tức chạy đến nhìn với một ánh mắt lấp lánh tràn đầy sự ngưỡng mộ, nhảy cẩn lên vui sướng như tìm thấy người bạn đồng hành. "Normie high five nào!"-Cậu ấy giơ tay lên mặt cười thật tươi Nhân không thích sự quy chụp ấy, cậu đã làm test kỹ năng lúc đăng ký và tự tin mình được sàng lọc đàng hoàng. Nhưng trong tình huống thế này, Nhân đành bất đắc dĩ chấp nhận, đập tay Tiểu Lệ, cố giữ nụ cười thân thiện trên môi. Lúc này, Khôi Vĩ bước vào đưa Tiểu Lệ về chỗ ngồi. Nhưng sau đó, cậu ta trở lại nhìn mọi người xung quanh, nét mặt tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn. "Thế...có ai có thông tin gì về..."-Cậu ta hỏi "Câu lạc bộ truyền thông không?" Họ nhìn nhau hiếu kì, tỏ vẻ quan tâm thấy rõ. "Haiz, dễ gì biết được, ông!"-An nói "Trừ khi mấy thành viên tự tiết lộ, dù quen cả cái trường cũng không biết đâu!" Câu lạc bộ truyền thông, trái ngược với cái tên đây chính là câu lạc bộ bí ẩn, kín tiếng nhất. Họ hoạt động dưới quyền của hội học sinh, trực tiếp quản lý cộng đồng, kiểm soát toàn bộ báo chí, thông tin nội bộ ra vào. "Tui nói mấy ông rồi, clb gaming đăng kí khó vậy chứ so với clb truyền thông nó không có tuổi đâu!"-An khăng khăng "Vì ít ra mình còn Điền được cái Đơn!" Khác với những câu lạc bộ bình thường, nơi này không cho đăng kí tham gia. Và chỉ có một cách duy nhất để vào được nó. "Tất cả thành viên trong đó đều được chính hội học sinh bí mật chọn ra. Mình không bao giờ biết được mấy người đó chọn bao nhiêu hay dựa vào tiêu chí nào" "Đến đứa được chọn còn chẳng hay biết gì cho đến trước ngày hôm nay nữa kìa!" "Chuẩn vl!"-Nhân nhào vô nói "Nửa đêm sắp ngủ tự nhiên có cha nội nào trước cửa gọi dậy đưa phong bì, chọn giờ ảo thật đấy!" "Đúng đó"-An nói tiếp "Tưởng tượng ông đang sống bình yên chẳng biết trời trăng gì tự nhiên, Bùm cái, được hội học sinh gửi thư mời tận nhà bắt vô nằm vùng, tiếp tay quản lý ngôi trườ..." "Ủa mà khoan sao ông biết hay vậy?!" An quay lại nhìn Nhân, khuôn mặt căng ra ngơ ngác. "Thì..." "Tui cũng vô đó mà!" ... "HẢ!!!!!" Cả lớp chựng lại như chưa kịp xử lý thông tin để rồi họ đồng thanh hô lớn đến long trời, chạy vòng quanh loạn xạ, não muốn nổ tung trong sự bất ngờ! Sốc đến không tả nổi! "Hể...Mình cũng muốn vào hai câu lạc bộ giống vậy mà!"-Tiểu Lệ ganh tị nói "Brồ!!! Sao ông làm được hay vậy!"-An chồm tới lấy tay giật lắc người Nhân lia lịa "Ông vừa vào hai clb khó nhất đấy!" Đây là việc chưa từng có tiền lệ! Một thứ gì đó bất khả thi! "Ai biết đâu...chắc ăn may thôi..."-Nhân nói "Không có chuyện ăn may đâu!" Một giọng nói lớn cất lên, Vĩ bước tới nhìn cậu nghiêm nghị. "Chúng ta đang nói đến hội học sinh đấy!" "Tất cả họ đều là thành viên hội Tinh hoa!" "Họ đã đích thân chọn cậu, mọi thứ đều được tính toán cả. Đầu óc họ có thể cao siêu hơn khả năng hiểu biết của chúng ta, nhưng ít nhất phải có dấu hiệu gì đó nhận ra được" "Liệu nó có liên quan việc cậu vào clb gaming không?" "Hay có chuyện gì xảy ra gần đây không?" Chuyện gì liên quan hai cái đó ư... Nói vậy...không lẽ...Là việc mình hack camera?! Không! Không thể nào, nếu biết thì mình bị kỷ luật lâu rồi! Vẫn sống nhăn răng mà! "Uhm...Chắc không đâu! Tui có làm gì gần đây đâu!"-Nhân loại trừ khả năng đó "Nó không nhất thiết phải ở trong trường"-Vĩ nói "Hội Tinh hoa nằm dưới quyền quản lí của Link corps. Chưa kể, cố vấn hội học sinh chính là Linh Khởi Phong, thằng "quý tử" của Ngài! Họ biết luôn chuyện nội bộ của thành phố cũng như cả bộ máy VinaLink" "Liệu cậu có thứ gì khác thường ở đó không?" "Có thứ gì dính tới cái thành phố này không" Vĩ hỏi tới tấp cố khiến cậu nhớ ra, Nhân cố vắt óc suy nghĩ nhưng cỡ nào đầu óc cậu vẫn trống rỗng. Đó là, cho tới khi Vĩ hỏi... "Có thứ gì...ngoại lệ không?" Ngoại...lệ...? Từ ngữ ấy như gợi lại thứ gì trong mình. Chẳng biết tại sao nó lại nghe rất quen, nó mang lại cảm giác bỡ ngỡ như cái ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống mới...Nhân ngẩn mặt lên, mở to mắt như vừa nghiêm ra một thứ quan trọng.