Nhân từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ của mình. Dù radio vẫn chưa reo nhưng mặt trời đã lên cao chào đón một ngày mới. Bình minh hôm nay nó đẹp làm sao! Thật đấy! Khác với khung cảnh tờ mờ tối mọi hôm, nó chan hòa những tia nắng ấm áp ngả vàng... Sao nó lại sáng vậy ta...? Nhìn cứ như... Nó đã lên...lâu lắm rồi! "Thôi chết! Sắp trễ rồi!!!"-Nhân hoảng hồn nhận ra Còn 15 phút trước khi vào học!!! Thời gian đang rút ngắn dần! Cậu hối hả thay đồ, giật cặp, chạy thụt ra ngoài, phi thẳng ra đường quên luôn bữa sáng! "Sao nó không báo giờ vậy!?" "Hôm qua nhớ cài rồi mà!" Thổn thức đầy người nhưng cậu không thể nào nghĩ thoáng được khi đang phóng xe như hung thần trên quốc lộ. Đạp mãi cũng đến nơi, chỉ cần băng qua lộ là đến trường. Nhưng ngay khi cậu tưởng mình đã đến nơi thì ôi không! Cổng trường đang đóng lại trước mặt mình! Bứt quá, Nhân rê quay xe, rẽ phập ngang lộ, đạp mạnh pê-đan, vụt thẳng vào trong, mất lái té ngửa ra sân trước khi cánh cổng đóng cái ầm! Nằm trên sân trường, dang rộng tứ chi, Nhân vừa thở hổn hển vừa cười khuây khỏa, lấy một tay đấm thẳng lên trời la lớn: "VÔ KỊP RỒI!" Cậu tiếp tục nằm đó lấy sức một lúc trước lái xe vào bãi đỗ của trường. Bãi đỗ xe của trường là một tầng dưới mặt đất nằm ngay dưới khuôn viên chỗ đại sảnh và các lớp học. Nó có nhiều thang máy ở khắp các góc cho đi thẳng lên lớp học. Đi lên khu vực các lớp học, Nhân mới để ý một sự khác thường. Cậu đã cảm thấy có gì sai sai từ lúc mới vào trường hồi nãy nhưng chưa để tâm, cho đến bây giờ. Mọi thứ đều im ắng lạ thường. Từ sân trường, bãi đỗ xe và, hiện tại, các lớp học, chúng trống vắng bóng người. Có lẽ tất cả đều đã vào lớp...? Vào lớp...Nó Trống Không! Chuyện gì vậy!? Mọi người đâu rồi? Toàn bộ cặp sách của họ đều để trong này, nghĩa là họ đã ở đây trước đó nhưng bỏ đi đâu rồi...là đi đâu? Khoan đã...toàn bộ sự trống vắng này, nó quen thuộc lắm...Lần cuối cùng cả trường trống cỡ này là hôm tựu trường, lúc đó mọi người đều ở trong sân vận làm lễ... "Ủa khoan..."-Nhân nói Cậu ngợ ra thứ gì đó. "Hôm nay thứ hai đầu tuần..." "Chào cờ!!!" Sao có thể quên chuyện hiển nhiên này chứ! Nhân xuống sân chạy một mạch đến sân vận động. Mọi chiếc xe điện đều ngừng do lịch trình nên cậu chỉ có thể đặt niềm tin vào đôi chân của mình. Chạy một lúc, cậu đến tòa nhà cuối cùng ở khu vực này, nó là thư viện trường, qua khỏi nó là một sân viên rộng lớn nối với khu phức hợp thể thao, sắp đến nơi rồi! Nhưng lúc này, một chuyện không ngờ đến lại xảy ra! Một cô gái, trên miệng ngậm lát bánh mì kẹp mức dâu! Cô gấp gáp chạy ra từ trong ngã quẹo vào thư viện ngay lúc Nhân chạy đến! Nó đã gần như quá muộn, họ sắp va vào nhau! Nhưng ngay tình huống đó, theo phản xạ chẳng biết từ đâu, Nhân đảo tay, xoay vòng, dồn cả người nghiêng theo, cúi xuống né toàn thân tránh phăng cô gái đó trong gang tất trước khi dừng lại đứng hiên ngang và nghĩ: "Trời thần ơi!" "Mình né hay vãi chưởng!" Nhưng chuyện tương tự không xảy đến bên đối phương. Dù không đụng trúng cậu, với dáng người mảnh khảnh gió thổi cũng bay ấy, cô tự vấp chân té sấp mặt. "Ôi k-không..."-Cô rưng rưng nói "Bữa sáng của mình..." Cô đỡ người lên, quỳ tại đó, chống hai tay xuống trong đau đớn khi nhìn thấy mẩu bảnh mì rơi úp mặt có mứt dâu lên sân. Thấy vậy, Nhân từ từ đi lại, cậu ngồi xổm xuống đưa tay lên vơ vẩy hỏi thăm. "Chào!" "Bà có sao không?" Trước câu hỏi đó, cô gái ấy quay sang nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn và bắt đầu mắng xối xả trên trời dưới đất với số lượng câu từ có thể khiến các thủy tổ rap diss phải dè chừng. Nói cạn lời, cô đứng dậy, phủi bụi khỏi quần áo của mình nhưng rồi đứng ngẫn người ra nhìn Nhân như vừa quên thứ gì đó. Khi đó, hai người nhận ra, họ sắp trễ buổi chào cờ...Nên họ chạy tiếp! Chạy không nghĩ, chạy muốn rã chân, Nhân đã đến sân vận động. Cô gái kia chạy sau cậu, chạy muốn hụt hơi nhưng cô cũng bắt kịp theo. "Ê...đợi đã...ông c-chạy đi...đ-đâu vậy!?"-Cô ráng sức nói Cô nhận ra điều gì đó. "Thì vô đó chào cờ chứ làm gì nữa!"-Nhân đáp Cậu hoàn toàn tự tin vào bản thân, cậu chạy cắm đầu vào trong không cần nghĩ. Nhưng dường như có điều gì đó không ổn, cậu xuống gần đến nơi rồi nhưng vẫn thấy im ru. Nó im ru như vậy vì nó hoàn toàn trống khống! "Khôngkhôngkhông..."-Cô gái ấy lặp lại liên tục trong miệng Cảm giác bàng hoảng cố định thần lại trước cảnh tượng này nhanh chóng chuyển thành trận lôi đình. "Sai chỗ rồi! Chời ơi!"-Cô quay sang quát vô mặt Nhân "Mình chào cờ trong nhà thi đấu bóng rổ mà!!!" ... "Hả!!!"-Nhân há hốc mồm "Sao bà không nói sớm..." "Nói cái gì chứ! Tui hỏi ông hồi nãy, ông nói như đúng rồi làm tui tin theo vậy!" "Tui mà ăn điểm trừ vụ này là tại ông hết đó!" "ĐỒ NGỐC! ĐỒ NGỐC!!!" Cô dùng dằng nắm chặt tay, nghiêng người tới la lớn với tất cả nội lực. Trong tình huống này có lẽ tốt nhất là đừng cãi lại. Vì, nói thật, Nhân cũng không còn sức cho việc đó. Thay vào đó, cậu sẽ giải quyết việc này như một chuyên gia. "Ok ok lỗi tui hết đó, tui xin lỗi"-Nhân bình thản nói lại "Bà không muốn trễ đúng không?" "VẬY NGẬM MỒM LẠI MÀ LO CHẠY ĐI!" Cậu chạy phắn đi, miệng cười đùa cợt bỏ cô gái nóng tính nổi cơn thịnh nộ, điên cuồng rượt theo! Nhà thi đấu bóng rổ nằm xa hơn một chút về phía bắc của khu phức hợp này. Cách sân vận động vài nhà thể theo. Cửa tòa nhà này để mở nên cậu có thể thấy đôi chút bên trong từ xa, cậu thấy những học sinh khác! Nhưng còn quá sớm để ăn mừng vì ngay lúc này, một tiếng loa cất lên vang vọng trong đó: "TẤT CẢ ĐỨNG LÊN LÀM LỄ CHÀO CỜ" Ôi không, họ sắp tiến hành nghi lễ rồi! Nhân ngước lại phía sau và thấy cô gái kia sắp đuổi kịp mình! "NGHỈ" Nhân bay vèo vào trong, cậu thấy gần một nghìn học sinh ngồi thành nhiều hàng trong này. Họ ngồi trên dãy khán đài, họ xếp nghế ngồi trên sân thi đấu, nhưng cậu không biết lớp mình ở đâu, mọi thứ đều xa lạ. "NGHIÊM" Nhân nhìn lại thấp thỏm nhưng không thấy bóng dáng cô gái kia đâu nữa. Cô dường như biến mất vào đám đông, không một dấu vết, bỏ lại cậu lạng quạng chạy tới chạy lui bất định trong vô vọng tìm vị trí của mình. "CHÀO CỜ..." Cậu không quen mặt ai, cậu lạc lõng hoàn toàn. Mọi thứ tưởng chừng như quá muộn thì bỗng có một học sinh đưa tay ngay khi cậu chạy ngang qua. "Ông là Nhân lớp 10G2 hả?" "Ừ!"-Nhân nói "Lớp mình nè vô đi" ... "CHÀO!!!" *** Mọi thứ suýt nữa đã thành thảm họa, nhưng may thay, nó diễn ra êm xui sau đó. Nhân ngồi cuối dãy nên khi tan, cậu ra đầu tiên. Những chiếc xe điện đã hoạt động lại và đang đậu chờ sẵn. Nhưng thay vì lên xe, cậu đứng đó đợi, có một người cậu cần gặp. "Ê!" "Vĩ!" Khôi Vĩ vừa bước ra ngoài thì cậu liền vẫy giơ tay, hô lớn lên gọi sự chú ý. "Nhân hả? Có chuyện gì thế?" "Chuyện là, cái tấm voucher hôm bữa-" "À à"-Vĩ nói Cậu nhảy vào cắt ngang ngay khi nhắc đến nó. "Đừng nghĩ nhiều về nó! cứ xài đi đừng ngại" "À thật ra, tui xài rồi!"-Nhân nói "Rồi thiệt hả? Nó ra sao?" Vĩ tỏ ra tò mò một cách khó hiểu. Sau đó cậu ta cứ hỏi về nó thích thú như mới biết đến lần đầu. "Ủa mà, bộ ông chưa đến đó lần nào hả?" "Tất nhiên là chưa!" "Bất cứ nơi nào tôi đến đều có nhà của gia đình tôi. Nên tôi chưa bao giờ phải ngủ ở ngoài cả!"