“Cáp…” Lục Đỉnh Nguyên ghé vào trên bàn không thể quay đầu ngay cả lắc đầu cũng khó khăn chỉ có thể nhìn Hàn Lượng nâng mông của y lên rồi sau đó một dòng nước lạnh ồ ồ tiến vào. Sự lạnh giá của nước nơi đây so với trong phòng ngủ hoàn toàn không thể so sánh, tuy rằng mỗi ngày đều đổi mới nhưng vẫn rét lạnh cùng với sự ôn lạnh của nước trong phòng ngủ hoàn toàn có cảm giác khác biệt rõ ràng. “Còn không biết sao?” Đổ hết một bình, thanh âm lạnh lẽo của Hàn Lượng liền truyền đến. “…..” Lục Đỉnh Nguyên cắn môi, lắc đầu khẽ đến gần như không thấy. “Hảo, ta liền nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!” Hàn Lượng ôm lấy Lục Đỉnh Nguyên đi về phía ôn tuyền. Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng ấn xuống bên bờ ôn tuyền có điểm mờ mịt, lại nhìn đến Hàn Lượng đem bình múc đầy nước liền bắt đầu có chút sợ hãi. “Đừng, Hàn Lượng, ngươi không thể…” Công phu không thể dùng, không cần Hàn Lượng dặn, nội tức liên tục hao tổn trong năm ngày, hiện tại y muốn sử dụng cũng không được. “Câm miệng!” Theo thanh âm Hàn Lượng vang lên còn có thanh âm thanh thúy của bàn tay đánh vào da thịt vang lên. “Ngô…” Bàn tay đánh vào trên mông khiến cho dòng nước bên trong bị chấn động, cái loại cảm giác này làm cho Lục Đỉnh Nguyên trong nháy mắt phải cắn chặt môi. Lại là một bình nước tiến vào, bất đồng là, nước hồ này có nhiệt độ. “Cáp…cáp…” Lạnh cùng nóng ở trong bụng của Lục Đỉnh Nguyên loạn đấu khiến y toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Mà Hàn Lượng lại không dừng tay, vẫn ở cạnh ôn tuyền, tiếp tục đưa bình xuống múc nước. “Đừng…cáp…Không…A…” Mỗi lần Lục Đỉnh Nguyên kêu lên lời cự tuyệt thì Hàn Lượng lại đánh một cái lên mông của y. Lục Đỉnh Nguyên cũng biết càng như vậy càng khó chịu, nhưng trong bụng cơn quặn đau càng ngày càng rõ khiến cho y làm sao cũng không nhịn được mà phải kêu như vậy. “Đừng… mau dừng…Ta muốn đi ngoài! Muốn đi nhà xí!” Đến lúc Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng không nhịn được mà hô to ra thì Hàn Lượng cuối cùng cũng dừng tay. Ngay khi Lục Đỉnh Nguyên nghĩ đến Hàn Lượng cuối cùng cũng buông tha y lại phát hiện Hàn Lượng xoay người rời đi. “Không…đừng… chớ đi…” Thân thể bị tra tấn sớm đã làm cho Lục Đỉnh Nguyên mất đi khí lực tránh khai trói buộc, thân thể trên mặt đất không ngừng vặn vẹo như cái sâu thịt. Hàn Lượng trở lại rất nhanh, trên tay còn mang theo một cái mộc bồn dùng để rửa mặt. “Ta không tìm được cái bô, vẫn là dùng cái này đi!” Nghe được lời của Hàn Lượng, mắt Lục Đỉnh Nguyên trừng lớn tựa chuông đồng. “Sao? Còn muốn ta giúp ngươi?” Hàn Lượng vừa nói lại đánh hai cái lên mông Lục Đỉnh Nguyên. “Ngô…không, buông, ta đi ra ngoài…” Trong mật thất chưa chuẩn bị bô chưa chuẩn bị thực vật, là vì hương vị này ở trong đây thời gian dài không thông gió thật sự rất khó ngửi, cũng là bởi vì không có người lưu lại nơi đây trong thời gian dài, mà gian ốc bên kia kỳ thật chỉ là vài vật dụng nho nhỏ. “Ba ba” Lại là hai bàn tay hung hăng hạ xuống trực tiếp đánh gãy lời nói của Lục Đỉnh Nguyên, khiến cho từng giọt mồ hôi lớn bắt đầu tranh nhau rơi xuống. “Ngươi cho là khi trò chơi đã bắt đầu thì ngươi vẫn còn cơ hội làm chủ sao?” Hàn Lượng cười lạnh, đem Lục Đỉnh Nguyên như tiểu hài tử mà ôm vào trong ngực, “Ngay tại nơi này thượng.” Kỳ thật mấy tháng Hàn Lượng tới nơi này đã học ngôn ngữ nơi đây chắc đến tám chín phần, chính là có chút lo lắng, ngay cả từ ngữ hiện đại thượng WC như vậy cũng dùng tới, kia Lục Đỉnh Nguyên sao có thể biết? “Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên liều mạng cắn môi, đầu lắc giống như trống bỏi, thầm nghĩ Hàn Lượng mau buông y ra. Hàn Lượng hung hăng cắn lên vai Lục Đỉnh Nguyên một ngụm, tay cũng hung hăng đánh y hai cái, “Ngươi tốt nhất nhanh lên, nếu không ta tiếp tục đổ vào, hoặc là ngươi mong muốn ta giúp ngươi đem ra? Giống như lần trước?” “Ô…” Lục Đỉnh Nguyên dùng sức lắc đầu, lần trước huyệt khẩu bị Hàn Lượng ấn chảy ra là nước, hiện tại bụng mình đau như vậy, khuếch trương thêm lần nữa thì đi ra nhất định là uế vật. Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên đã muốn mang theo tiếng nức nở, nức nở giống như một tiểu thú bất lực. “Xem ra ngươi là muốn ta giúp ngươi.” Hàn Lượng vừa nói liền một bàn tay cũng hướng huyệt khẩu đi đến. « Không! » Lục Đỉnh Nguyên quát to một tiếng, đồng thời hậu huyệt cũng mở rộng, uế vật đồng loạt đi ra. « Không cần… » Tùy theo mà đến, còn có nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên. “Ô…Ô….” Từ lúc còn là đứa trẻ y đã không có khóc qua, nhưng là lúc này đây, là thất thanh khóc rống. “Ngoan, không khóc, nhẫn một chút liền qua…” Hàn Lượng khó có được mà dỗ dành người khác, hơn nữa còn là dỗ dành một đại nam nhân khóc đến phong vân biến sắc. Bất quá tay hắn cũng không dừng lại, lúc Lục Đỉnh Nguyên yên tĩnh trở lại liền rửa vài lần thẳng đến Lục Đỉnh Nguyên xuất ra nước trong. “Ngoan, không khóc, đây là quá trình tất yếu, muốn làm phải tẩy trừ sạch sẽ trước.” Hàn Lượng đem thứ trói buộc Lục Đỉnh Nguyên mở ra, đem hai tay của y quàng lên cổ mình, ôm y trở lại phòng ban nãy lại đem y đặt ngửa lên bàn như cũ. Tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên nghe không hiểu lời nói của Hàn Lượng lại bị ôn nhu hiếm hoi của Hàn Lượng mê hoặc thần trí, chậm rãi chậm rãi thu lại tiếng khóc, bất quá vẫn thút thít thút thít, cảm xúc khó có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn. “Ngươi, tuy rằng ngươi cảm thấy thực ủy khuất, nhưng là nó cũng rất khoái hoạt, thuyết minh thân thể của ngươi cũng không sẽ bởi vậy mà không thoải mái.” Hàn Lượng xoa xoa và tiểu đệ đệ đang ngẩng đầu ưỡn ngực của Lục Đỉnh Nguyên, dời đi lực chú ý của y. Lục Đỉnh Nguyên ngây ngốc nghe theo chỉ thị của Hàn Lượng mà cúi đầu, nhìn đến hạ thể bừng bừng phấn chấn của mình trong nháy mắt thì mặt “đằng” một chút đốt thành ráng chiều, nhanh chóng xoay đầu rời đi, đem mắt nhắm lại.