Thị Ngược Thành Tính

Chương 187 : Pn2: Song tu là phúc 1

“Lượng, ngươi xác định tầng thứ năm là luyện như thế này sao?” Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng gần trong gang tấc, nhịn không được hỏi. “Đại khái đi.” Dù sao cũng là tự mình sờ soạng, không có kinh nghiệm để so sánh, cho nên Hàn Lượng cũng không dám quá khẳng định. “Nhưng là như vậy rất thống khổ.” Lục Đỉnh Nguyên vươn tay nắm tay Hàn Lượng, lại bị Hàn Lượng vỗ ra. “Sáu tầng đầu đều là cấm dục, ngươi nhẫn đi!” Bắt đầu từ tầng thứ ba, Ngọc Hư Công có thể song tu. Tầng ba “tọa vọng” là hai người chia ra ngồi ở hai đầu giường, nhìn nhau vận công, khi đó Lục Đỉnh Nguyên liền đối với việc nhìn thấy lại không sờ được Hàn Lượng mà cảm thấy vô cùng thống khổ Đến tầng bốn “thính tức”, hai người ngồi đối diện cách nhau một cánh tay, nghe được hô hấp của đối phương lại không thể chạm tới đối phương, Lục Đỉnh Nguyên luôn mong đợi đến ngày lúc tu luyện có thể đụng tới Hàn Lượng. Bây giờ lại than thở, tầng thứ năm, hai người ngồi sát vào nhau, rõ ràng vươn tay liền có thể đụng tới, thậm chí hơi nâng người một chút liền có thể hôn đối phương, lại cố tình phải nghiêm túc hành công, Lục Đỉnh Nguyên làm sao nhẫn được? “Lượng…” Không để nửa khắc, Lục Đỉnh Nguyên lại kéo Hàn Lượng, không rõ tại sao Hàn Lượng có thể tập trung với việc luyện công đến vậy? Rõ ràng đều có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng mạch đập của đối phương, Lục Đỉnh Nguyên luôn cảm thấy như có một chiếc móng vuốt đang gãi trong lòng mình, rất ngứa! “Nai con, nếu ngươi kiên trì không tới một canh giờ, tới tối ngươi liền đi ngủ một mình đi!” Hàn Lượng ngay cả mí mắt cũng không nâng, tư thế cũng không thay đổi, tiếp tục luyện công. “…” Lục Đỉnh Nguyên im lặng một hồi lâu, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn luyện công. Ngọc Hư Công này dù sao cũng là công pháp của đạo gia, luyện là pháp môn thanh tâm quả dục, vốn nên càng luyện càng lãnh đạm, nhưng người yêu ngay tại trước mặt, dục niệm sao có thể ép xuống? Thế là Lục Đỉnh Nguyên liền thể nghiệm một phen băng hỏa lưỡng trọng thiên ở một nghĩa khác. Một canh giờ trôi qua, theo nguyên dương trong cơ thể giảm bớt, dục vọng của Lục Đỉnh Nguyên càng lúc càng nóng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, hậu huyệt cũng bắt đầu ướt át, phía trước không có Hàn Lượng giúp liền đừng hòng đứng lên. Híp mắt nhìn Hàn Lượng vẫn lẳng lặng luyện công trước mắt, Lục Đỉnh Nguyên khẽ cắn môi, tiếp tục nhẫn. Nửa canh giờ trôi qua, Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu hơi run rẩy, cảm thấy hơi thở đều trở nên nóng bỏng, mồ hôi chậm rãi chảy dọc theo sống lưng xuống dưới. Lục Đỉnh Nguyên mở to mắt nhìn Hàn Lượng, Hàn Lượng vẫn luyện công như cũ. Muôn vươn tay chạm Hàn Lượng, đột nhiên nhớ tới sự đạm mạc của Hàn Lượng lúc đánh ra tay của y, Lục Đỉnh Nguyên vẫn là không dám động. “Ha…ha…” Hai canh giờ trôi qua, Lục Đỉnh Nguyên thở hổn hển, mười đầu ngón tay đều cắm vào trong thịt lại vẫn không nhịn được toàn thân run rẩy Công là không luyện nổi nữa, nâng tay đều lao lực, thân thể bắt đầu loạng choạng, giống như tùy thời đều có thể xụi lơ xuống giường Hậu huyệt thấm ướt lại vô cùng trống rỗng, co rút càng lúc càng chặt. “Lượng…” Cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên vẫn là không nhịn được, nhẹ giọng gọi ra tiếng. Hàn Lượng yên tĩnh không nhúc nhích. “Chủ…chủ nhân…” Trong giọng nói mang theo cầu xin, đó là cách gọi khi Nai con cầu hoan, y biết Hàn Lượng thích y gọi hắn như vậy. Lông mi Hàn Lượng rin rẩy, lại vẫn không mở mắt. “Cầu ngươi…” Lục Đỉnh Nguyên thật sự ngồi không yên, hạ thân đã ướt một mảnh. Hàn Lượng cười, giống như mãnh hổ nhào xuống núi mà nhào lại, thẳng tắp đè Lục Đỉnh Nguyên dưới người. Lúc này Lục Đỉnh Nguyên mới thấy rõ, nguyên lai từ lâu trong mắt Hàn Lượng đã dục vọng thâm trầm, sóng gió ngập trời! “Cầu ta cái gì?” Hàn Lượng lại không chịu buông tha Lục Đỉnh Nguyên.