Thị Ngược Thành Tính
Chương 186 : Pn1: Sự nghi hoặc của tiểu hà tử
Từ đêm trước, sau khi Lục Đỉnh Nguyên kêu mọi người rời khỏi Tụ Sự Đường, Tiểu Hà Tử vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Chủ tử trúng độc Lãnh Hương, lại ở trên đại đường ra tay với Đông hộ pháp, cuối cùng mới giằng co với Hàn Lượng, cũng không biết kết quả ra sao?
Cho nên mới sáng sớm, trời còn chưa sáng Tiểu Hà Tử đã tới, vẫn luôn canh giữ bên ngoài phòng ngủ của Lục Đỉnh Nguyên. Mãi đến khi nghe được tiếng đứng dậy của Lục Đỉnh Nguyên, Tiểu Hà Tử vội vàng lên tiếng hỏi, “Chủ tử, Tiểu Hà Tử hầu hạ ngài đứng dậy mặc quần áo?”
“Tiến vào.” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên nghe hơi khác với bình thường, nhưng Tiểu Hà Tử không nói được là khác ở chỗ nào, tóm lại cảm thấy là lạ.
“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử vào phòng, thấy một đống vải rách dưới đất liền cảm thấy cả kinh, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ canh giữ ở ngoài màn của Lục Đỉnh Nguyên, chờ dặn dò.
“Tiểu Hà Tử, ngươi sẽ đi theo ta cả đời sao?” Lục Đỉnh Nguyên ẩn ở sau màn, ý tứ không rõ hỏi.
“Đương nhiên, bắt đầu từ lúc ngài cứu Tiểu Hà Tử, Tiểu Hà Tử liền quyết định hầu hạ ngài cả đời.” Tiểu Hà Tử chỉ lo lắng chủ tử rốt cục là xảy ra chuyện gì? “Sao ngài đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Dù ta biến thành bộ dáng gì? Cho dù ta bị Lãnh Hương phế bỏ? Tàn? Võ công mất hết?” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên thực nhạt nhẽo, thực bình tĩnh, lại dọa Tiểu Hà Tử lập tức quỳ xuống.
“Lãnh Hương nhất định có thể giải, là do Tiểu Hà Tử làm không tốt,thỉnh chủ tử trách phạt.” Chủ tử, ngài đừng dọa tiểu nhân, tiểu nhân chỉ có một mình chủ tử ngài.
“Ai muốn phạt ngươi. Trả lời câu hỏi của ta.” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên càng nhẹ.
“Tiểu Hà Tử sẽ đi theo hầu hạ chủ tử cả đời, dù ngài biến thành bộ dáng gì, nếu như có lòng gian dối, Tiểu Hà Tử nguyện bị sét đánh.” Tiểu Hà Tử quỳ dưới đất giơ lên một tay thề, trong lòng lại càng hoảng, hắn chưa từng thấy chủ tử như vậy, lúc nhỏ không có, lớn lên lại càng không có.
“Chỉ là hỏi ngươi một câu hỏi, lập lời thề nặng như vậy làm gì?” Lục Đỉnh Nguyên kéo màn ra, đứng dậy, vươn tay kéo Tiểu Hà Tử đứng dậy.
“…” Nhìn đến một đám dấu răng, dấu ngón tay, bàn tay xanh tím trên thân thể Lục Đỉnh Nguyên, Tiểu Hà Tử bụm miệng lại mới không kêu ra tiếng.
“Thu Vân đâu?” Lục Đỉnh Nguyên đi thẳng tới trước bàn rót cho mình chén trà dịu cổ họng, cứ như không hề nhìn thấy phản ứng của hắn.
“Ở…ở tiền thính đợi,” Tiểu Hà Tử cố sức kéo thẳng đầu lưỡi của mình, “cùng với Đông hộ pháp”.
“Để bọn họ đợi đi, chuẩn bị nước, tắm rửa, thay quần áo” Lục Đỉnh Nguyên cầm chén trà lên, hơi dừng lại, vẫn là nói, “Thuận tiện mang thuốc tới.”
“Vâng.” Tiểu Hà Tử cúi đầu, hoảng sợ đi xuống.
Tuy rằng thân thể của Tiểu Hà Tử có chỗ tàn tật, nhưng đầu vẫn rất nhanh nhạy. Thấy vết thương trên người Lục Đỉnh Nguyên, liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Hàn Lượng kia bất quá là một người thường không có chút võ công, chủ tử lại không yếu đuối như Xuân Hương, cho dù là nội lực thật sự mất hết, cũng không đến mức bị thương như vậy! Cho nên Tiểu Hà Tử cái gì cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi ra ngoài lấy nước lấy thuốc, trong lòng lại không cam lòng hò hét: Ai u chủ tử của ta, ngài lợi hại như vậy, sao lại để một tên yếu đuối xấu xa như Hàn Lượng ăn sạch sẽ như vậy? Ngài chọn cũng phải chọn bình thường chút a!
Tiểu Hà Tử vừa nghĩ, vừa từ ngăn tủ cẩn thận chọn ra hai loại thuốc do tự mình chế tạo.
Chờ Lục Đỉnh Nguyên tắm xong, đối với hai bình thuốc Tiểu Hà Tử lấy tới, có chút kinh ngạc. Một lọ là lưu thông máu ứ, trị thương giảm đau, y đã từng dùng, tự nhiên biết Mà một bình khác, Lục Đỉnh Nguyên khẳng định mình chưa từng thấy.
“Tiểu Hà Tử, đây là cái gì?”
“Đây, đây là, dùng nơi đó.” Tiểu Hà Tử không dám nhìn Lục Đỉnh Nguyên.
“Nơi đó? Nơi nào?” Lục Đỉnh Nguyên chẳng những không rõ, lại càng không hiểu được Tiểu Hà Tử tại sao lại đỏ mặt.
“Chính là nơi đó.” Tiểu Hà Tử chỉ phía sau.
Lục Đỉnh Nguyên vẫn không rõ, hơn nữa bắt đầu có chút không kiên nhẫn, “Nói rõ ràng.”
Tiểu Hà Tử cả kinh. Chẳng lẽ mình nghĩ lầm? “Hậu…hậu đình.” Thanh âm cơ hồ ngậm trong miệng, chân cũng bắt đầu mềm nhũn, tùy thời chuẩn bị quỳ xuống.
Lục Đỉnh Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Hà Tử một cái, lặng yên mặc quần áo rồi đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Hà Tử đi ở phía sau, nghẹn họng nhìn chủ tử nhà mình bước chân như gió, thầm mắng mình ngốc. Hắn là chủ sự quản lý Đông cung, lại là đại phu duy nhất trong cung, sớm đã trị quen những vết thương kiểu như vậy. Cho dù là dân chuyên phong nguyệt như Xuân Hương, bị thương nơi đó cũng sẽ không đi lại thoải mái như vậy.
Nhưng là, vết thương trên người chủ tử lại là sao? Chậc chậc, nhìn không ra, Hàn công tử này cũng thật nhiệt tình! Vậy hắn hẳn là đi xem thương cho Hàn Lượng? Mấy năm nay chủ tử chưa từng chạm qua ai, cũng không biết có biết yêu thương người hay không, Hàn Lượng hẳn là bị thương không nhẹ? Sao có thể quay về? Tự mình đi về?
Tiểu Hà Tử vừa miên man suy nghĩ, vừa đi về phía chỗ ở của Hàn Lượng, kết quả mãi đến khi bị Hàn Lượng mắng ra khỏi phòng, Tiểu Hà Tử vẫn còn mờ mịt. Hai người kia rốt cục là làm sao vậy? Tại sao làm xong chuyện đó lại đều tràn đầy sức sống? Rốt cục ai trên ai dưới? Tiểu Hà Tử hoàn toàn nghi hoặc!
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
79 chương
52 chương
20 chương
40 chương