Hả? Ngô Diễm bị cô cho một câu hỏi làm sửng sốt, mãi một lúc sau mới đáp lại: "Gặp qua rồi!" "Thế nào vậy?" Tim cô bắt đầu đập tốc độ. Ngô Diễm nhịn không được, mặt mày nhăn nhúm một cục, nhấn đầu thuốc lá xuống, "Giống như ăn phải đồ ăn đột biến gene, ghê tởm!" Cô hết hồn. "Internet chính là cái nơi chốn hư vô quái quỷ nhất, bạn gì thì từ web mà đến cũng vẫn là người ảo. Vì tất cả đều vô hình, đâu có thấy mặt đâu, cô cứ thế tô son trát phấn lên cho nó đẹp lộng lẫy. Cuối cùng gặp được chân chính ngoài thực tế, còn không thất vọng à? Yêu qua mạng đều là yêu ảo, yêu “hư” ! Công chúa thì là khủng long, hoàng tử thì là ếch nhái. Hơn nữa, chúng ta đều là người trưởng thành, một tên đàn ông mà chịu tốn thời gian tâm tình cùng cô, chỉ đơn giản là thưởng thức tài sắc của cô thôi." "Không phải. . . . . . Cũng có ngoại lệ mà, tôi có thấy trên ti vi." Nàng khó khăn phản bác. Ngô Diễm nghiêng người qua liếc mắt nhìn cô, bên trong rõ ràng hiển thị thông điệp "Cô thật quá ngây thơ khờ khạo!" "Cô hiểu được bao nhiêu về hắn? Hắn công tác ở đâu? Đã kết hôn hay chưa?" Ngô Diễm chất vấn dồn dập."Có video chat không? Có thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại không? Làm ơn, không cần làm chuyện điên rồ!" Thật ra thì cô cũng biết anh ta với cô không phải là bạn bè trên mạng đúng nghĩa. Chỉ dựa vào một chút thông tin qua internet mà bọn họ biết sơ sơ về nhau. Ngày đầu tiên họ biết nhau là lúc nói qua điện thoại, sau đó lại không gửi tin nhắn gì cho nhau, cũng không ba hoa tán gẫu gì nhiều trên mạng, đừng nói chi đến video chat hay cái gì hơn thế. Bọn họ trao đổi phần lớn dựa vào email. Anh ấy thích nhất là gửi email cho cô vào lúc sáng sớm, nào là tâm sự, nào công việc, sau cùng là anh lại giới thiệu cho cô một bài hát. Công việc của anh có liên quan đến âm nhạc. Có một lần ở Nam Úc, anh giúp một người bạn chuyển tiếng rì rào của sóng biển thành nhạc chuông. Chương trình anh học tại đại học cũng có một giáo sư chuyên về phê bình âm nhạc, anh cũng có dạy vài khóa ghita cho mấy đứa trẻ ngoại quốc tại một trường học quốc tế trong nước. Anh thích đi du lịch, từng đi qua dãy tuyết sơn Nepal, lại trải nghiệm qua sa mạc Sahara châu Phi, không thiếu cả chuyến đi qua sông Hằng tiếp nhận lễ rửa tội đêm trăng sáng, “hành hương” qua vùng đất thánh Jerusalem. . . . . Nhận được email của anh luôn là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong ngày của cô. Chẳng khác chi lúc còn đi học mở hộc tủ ra lại kinh ngạc thấy một tờ thư nhỏ có bạn nam nào đưa, thấp thỏm, hoảng hốt, rồi lại khấp khởi vui mừng. Mỗi một bức email cô lại nhìn đi nhìn lại tới ba lần, thậm chí có thể đủ để không sơ sót mấy đọc thuộc lòng cả nội dung bức thư. Nhìn xong, cô cảm thấy nhẹ nhàng thư thái mà xa xôi. Rồi lại tiếp tục chờ mong bức email kế tiếp. Mùa hè này không biết tại sao anh không có kế hoạch đi đâu. Anh đã gửi cho cô một bài hát thu âm. Lần đầu tiên thiết kế của cô được khách hàng tiếp nhận, lấy được không ít tiền thưởng, rước về một chiếc đầm tuyệt đẹp cho mình, đi ra cái nhà hàng yêu thích ở ngay bến cảng thưởng thức món sủi cảo, tối về trên mạng vừa đúng lúc gặp được anh, hưng phấn tía lia vui sướng. Ngày thứ hai, mở hộp inbox, không ngờ đến là nhận được email của anh nữa. Một khúc hát đệm đàn “Đột nhiên mình”, bài của Ngũ Bách. Cô biết tài năng gảy ghita của anh không hề nghi ngờ gì, có lần cô lại vô tình hỏi: anh có hát được bài “Đột nhiên mình” của Ngũ Bách không? Với các nhóm nhạc quốc tế thì anh thuộc lòng như bàn tay, nhưng anh lại biết rất ít những ca khúc trong nước. Lúc ấy, anh chỉ cười trừ. Bài hát này được cô trân trọng lưu vào di động, khi nào nghỉ trưa cô lại mở ra nghe. Ngày hôm ấy đang làm thêm giờ ở nhà thì máy tính bất ngờ nhiễm virus. Văn bản cần phải nộp gấp khi trời sáng, gắng gượng đến hai giờ sáng, máy tính lại đứt bóng, cô hoảng loạn sắp khóc đến nơi. Cô chỉ hên xui nghĩ hay là thử liên lạc cầu cứu đến anh, thật không ngờ anh lại có mặt cho cô. Anh cũng không phải cao thủ tin học. Anh đi tìm một người bạn rành rọt về máy tính, hướng dẫn từ tầm xa các bước cho cô. Trời đã sáng, anh lại bồi bằng hữu đi ăn điểm tâm, còn dặn dò cô nên ngủ một chút để còn đi làm. Cô nhìn avatar QQ của anh lại mờ đi, có một xúc cảm quét qua trong đầu, mờ ảo không rõ, không hiểu được.