Lại thêm hai năm qua đi. Nàng công chúa không ký ức với cơ thể bị teo nhỏ nhờ được hấp thụ năng lượng dồi dào của ma giới mà thể chất lẫn trí lực đều đã khôi phục lại rất nhiều. Không còn là một đứa trẻ, giờ đây Mia đã lớn lên với hình dáng hệt như năm cô 16 tuổi. Ai cũng vui mừng vì điều đó... ... Giá mà họ có thể. Trên thực tế, bên cạnh việc đáng ăn mừng ấy lại xảy ra một chuyện vô cùng đáng tiếc: Cô bé Mia ngây thơ, trong sáng và nhút nhát, đáng yêu vô đối ấy cũng đã theo đó mà không còn nữa. Tuy nhiên, Mia cũng không trở lại là một con bé nghịch ngợm, tinh ranh lại không kém phần ngáo ngơ như trước. Không một ai nói ra thành lời, nhưng tất cả đều ngấm ngầm có chung một suy nghĩ: Cô ấy thật sự rất giống với vị đó. Nhận thức thân phận của bản thân mình là công chúa tộc ma cà rồng cũng như là hậu duệ thuần huyết duy nhất kế thừa dòng máu vương tộc, Mia đã trở nên nghiêm khắc và bao bọc chính mình bằng sự uy nghiêm, tôn quý và gai nhọn đáng sợ. Đó chính xác là những gánh nặng mà nhà đế vương đời đời kiếp kiếp đều phải chịu, dù muốn hay không. Cho dù là thế, đây cũng không phải là Mia mà bọn họ đã gặp và sau đó thì đã trở nên thân quen. Nếu là Mia của ngày xưa, mặc dù cũng mang trách nhiệm nặng nề như vậy, cô ấy vẫn không hề rũ bỏ đi cá tính của bản thân. Cô ấy đã từng cười nói vui vẻ, đã từng hoạt bát năng động, đã từng thân thiện và ấm áp biết bao nhiêu. Giống như là, trong quá trình cô ấy trưởng thành, dường như đã thiếu mất một yếu tố nào đó vô cùng, vô cùng quan trọng. Giống như mọi thứ về cô đều chệch đi với quỹ đạo vốn có. Cô ấy lẽ ra không phải là một cô gái như ghế này. Tình yêu thương của các bậc trưởng bối, của Kyle, David, Josh, Alexander, Louise, Samantha, của tất cả những cận thần đã từng rất thân thiết với Mia trước đây, dường như vẫn không đủ để bù đắp vào lỗ hổng lớn ở trong tim cô. Nếu thiếu đi thứ cốt lõi nhất ấy, Mia sẽ mãi mãi không thể trở lại như trước kia. . . . - Cô Selina, chị ấy dù sao cũng đã an toàn quay về, cô có nghĩ rằng ta nên khôi phục lại ký ức cho anh Evan không? Selina nhìn đứa cháu gái ngồi đối diện mình, tay cầm tách trà ngừng lại giữa đường, đôi mắt tím trầm lặng như chất chứa hàng vạn tâm sự khó nói. Trông con bé kìa, cũng hệt như bà hồi xưa, tràn trề hi vọng một cách ngây ngô. Đáng tiếc. Thế giới này không khoan dung với những kẻ đơn thuần. - Chuyện này, ta e là không thể được. - Tại sao chứ?! Rõ ràng là... chị ấy cần anh Evan, và anh ấy cũng cần chị! Con không thể nhìn thấy hai người họ cứ xa lạ như thế này! Làm ơn đi cô Selina— Không để cho Samantha kịp thốt ra hết lời cầu tình, Selina khổ sở bật thốt: - Chính vì ta càng muốn một cái kết tốt đẹp cho hai đứa nó, nên ta càng phải chia cách chúng! Chỉ có như vậy... số phận này mới nhắm mắt buông tha cho chúng được yên...! - Ý cô... là sao chứ? Samantha chưa từng thấy bộ dạng kinh sợ đến nhường này của phu nhân Selina bao giờ. Selina hít vào một hơi sâu để trấn tĩnh lại bản thân không được quá kích động. Bà xoáy sâu vào đôi mắt màu hổ phách đầy hoang mang lẫn sợ sệt của Samantha, rồi đưa ra một câu hỏi: - Con còn nhớ, vào những ngày đầu tiên con gặp Mia và trong lòng chỉ có tâm trạng bức bối ghen tuông ấy, ta đã nói với con điều gì không? - Dạ...? Ừm... Cô đã từng ủng hộ con theo đuổi anh Evan tới cùng ạ? Samantha có chút giật mình vì khi không phu nhân lại nhắc tới một câu nói mà khi xưa cô đã cho rằng đó chỉ là một lời bông đùa không có căn cứ. Chuyện này thì liên quan gì sao? - Chuyện ta sắp sửa nói đây sẽ khó mà tiếp nhận được, thậm chí là sẽ gây sang chấn tâm lí. Dẫu vậy, con vẫn muốn nghe ư? - ... Con tự tin mình là người đầu tiên có thể biết được bí mật của cô. Con chỉ muốn... hiểu được một chút những gì hai người đó phải trải qua thôi. Vì họ đều là những người con thương nhất, hơn bất cứ ai...! Selina tròn mắt ngạc nhiên, như thể phản ứng này của cô gái nằm ngoài dự liệu của bà. Nhưng rồi bà cũng chỉ cười trừ và bắt đầu chậm rãi giải bày: - Lúc ấy, ta đã thực sự hi vọng con trở thành người mà Evan yêu. - ... Sao cơ? - Ta đã hi vọng một kì tích nào đó xảy ra, khiến cho Evan đem lòng yêu con, hoặc là ai cũng được, nhưng không phải Mia. Vì ta đã nhìn thấy số phận của chúng. Và vì ta đã nhìn thấu được bản chất của thế giới này. Số phận đã định sẵn bọn chúng sẽ là một nửa mảnh ghép của nhau, sẽ gặp nhau, yêu nhau, và sẽ bị chia cắt bởi sự huỷ diệt và cái chết. Không có một cái kết đẹp nào đang chờ chúng ở cuối con đường cả. Hơn nữa, cái kết bi thảm này... đã không chỉ xảy ra một lần. Ta được ban cho khả năng tiên tri và nhìn thấy được những thứ mà kẻ thường không thể thấy. Tỉ như... kiếp số. Chúng nó đã tiến vào vòng lặp của cuộc đời và mắc kẹt mãi trong cái kết mà chúng muốn thay đổi đó. Vậy mà cuối cùng... đều không thành công. Nhưng rồi, một biến cố khác lạ đã xảy ra. Mia, con bé... đáng ra không thể quay trở về ma giới dễ dàng như thế này. Vốn dĩ con bé sẽ bị ma tâm kiểm soát, bị thiên đế kiểm soát, trở thành vũ khí của gã, và sẽ huỷ diệt thế giới, và rồi thế giới sẽ tự lặp lại, mọi thứ đều lặp lại. Thế giới này... tự nó đã là một vòng lặp không có điểm dừng rồi. Tuy nhiên, như ta đã giải thích với mọi người, Mia của hiện tại đã được thay hồn. Đây chỉ có thể là chuyện do chính Mia làm ra, không thể có sự nhúng tay nào khác. Không ai có đủ sức mạnh để làm thế. Diễn biến của hiện tại chính là một biến cố mà ta chưa từng thấy qua. Ngay cả tương lai của Mia, hay là Evan lúc này ta cũng không còn thấy được nữa. Nhưng những vòng lặp này đối với ta đã quá sức ám ảnh rồi. Ta không thể đánh liều, không thể lại để mọi thứ trở về với quỹ đạo của nó, để rồi kết cục vẫn là như cũ. Ta tin rằng biến cố này chính là cơ hội cuối cùng để ta cứu rỗi hai đứa nó, cứu rỗi tất cả chúng ta. Đây... chính là lí do thật sự đằng sau những hành động của ta. Hai đứa nó... tốt nhất là không nên phát sinh tình cảm gì nữa. Tốt nhất chỉ có thể là quân - thần, là chủ - tớ, hay chỉ dừng lại ở mối quan hệ thể xác mà thôi. Ta thà rằng chúng nó không hoàn thiện, không còn là chính mình. Và quan trọng hơn tất thảy, ta... phải bảo vệ tương lai của vương quốc này bằng mọi giá. Đây là lời thề của ta với Nữ hoàng bệ hạ... - ... Samantha không thể thốt ra được bất cứ lời nào nữa. Buổi trà chiều ngày hôm ấy đã kết thúc trong sự nặng nề đến thương tâm. . . . - Ngươi, nói cho ta biết, người trong bức tranh này là ai? - Công, công chúa...! Ngài ấy là... là... Thiếu nữ chỉ tay vào tấm ảnh giống như là đã được chụp lén bởi một ai đó đang dán trên biển trưng bày bằng gỗ. Tấm ảnh chụp được góc nghiêng của một chàng trai tóc vàng sở hữu cặp mắt màu xanh lục peridot. Tuy không rõ nét, nhưng chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng đã đủ để bất kì ai cũng đều có thể đưa ra nhận xét rằng cậu ta đẹp trai không có đối thủ. Thanh niên trong bộ giáp kỵ sĩ nhất thời cứng họng, không biết nên đáp lại chủ tử của mình như thế nào. Thật sự là không thể nghĩ ra một lời giải thích nào hợp tình hợp lí được cả. *** Lễ hội tắm trăng năm nay nhộn nhịp hơn năm trước nhiều. Những năm trước, nếu như không vì sự bất ổn về tình hình kinh tế - chính trị của Vương quốc Vampire thì cũng là vì chiến tranh khiến cho mọi hoạt động lớn trong năm đều bị trì hoãn hoặc quy mô bị thu hẹp lại thành chẳng còn gì đặc sắc. Nhưng nhờ có công chúa điện hạ ra sức vì thần dân, năm nay việc buôn bán và sinh hoạt ăn ở của người dân đều phất lên như diều gặp gió. Lễ hội tắm trăng cũng được dịp quay trở lại, lần này làm rất là hoành tráng. Hội chợ tấp nập khách khứa từ địa phương cho đến ngoại quốc, và hằng đêm, trên quảng trường trung tâm đều diễn ra tiệc khiêu vũ, người tham gia có thể là bất cứ ai, không phân biệt giai cấp, chủng tộc. Lễ hội được sinh ra chính là để xoá mờ khoảng cách này, tạo cơ hội để ai cũng có quyền được có tiếng nói, được quyền vui vẻ vô lo. Trong không khí trẩy hội tấp nập này cũng có sự tham gia bí mật của vị công chúa cao quý nhất vương quốc. Cô di chuyển hoà vào trong đám đông, ẩn mình dưới một lớp ma thuật cải trang, khiến cho dân thường hoặc sẽ không nhận ra cô, hoặc là trong mắt họ, cô cũng chỉ là một vị tiểu thư quý tộc bình thường chẳng hề sở hữu nhan sắc tuyệt thế nào. Đi cùng cô là Vivandre Ruffendore, Phó đội trưởng đội kỵ sĩ hoàng gia. Y tưởng rằng chuyến đi thăm thú này của công chúa sẽ không phát sinh ra chuyện gì đáng lo ngại. Những gian hàng bày bán trong hội chợ cũng đều được gia tộc Danville phê duyệt qua các sản phẩm nào được phép bán, sản phẩm nào bị cấm. Một trong những danh mục hàng bị cấm bán chính là những thứ gì liên quan đến vị kia, như chân dung, tranh hoạ, ảnh chụp, thậm chí là chỉ để tên tuổi thôi cũng không được đem trưng bày. Nhưng rồi, khâu an ninh quản lý lại sơ suất quên mất một văn hoá ngấm ngầm tồn tại trong giới thương gia, đó là văn hoá buôn lậu và lách luật. Chỉ cần điều đó mang lại sức mua và lợi nhuận thì có là hàng cấm họ cũng sẽ tìm cách bán. Và việc bán đồ in hình người nổi tiếng cũng không ngoại lệ là một trong những mặt hàng thu lại nhiều lợi nhuận nhất. Có một quầy hàng đã làm chính xác như thế. Quầy hàng này thì lúc nào cũng đông đúc khách hàng xô đẩy, chen lấn nhau để giật được món đồ có giá trị nhất có lưu lại hình bóng của thần tượng trên đấy. Ở vương quốc này, danh tiếng của tứ đại nam thần đến từ bốn gia tộc trụ cột từ lâu đã vang xa khắp cả ma giới. Số lượng fan của họ không chỉ giới hạn ở trong vương quốc mà còn vượt ra ngoài lãnh thổ. Có thể không hề phóng đại mà khẳng định rằng cứ mỗi một dặm là sẽ có ít nhất một người là fan của bốn chàng trai đó. Tuy nhiên thì, vì một lí do nào đấy, cái tên và hình ảnh của một trong bốn chàng trai đột nhiên lại bị cấm lưu hành, cứ như cậu ta đã trở thành một tên tội thần vậy. Đương nhiên là không hề có bất cứ tin xấu nào liên quan tới vị đệ nhất nam thần đó. Cuối cùng, chỉ có một nguyên nhân được đồn qua tai nhau để tạm thoả mãn sự ức chế này: Sự biến mất của anh ta là do chính anh ta ra lệnh bởi vì không muốn rước thêm phiền toái cho bản thân nữa. Lần này thật sự là một mệnh lệnh, kẻ bất tuân sẽ bị trừng phạt rất nặng. Nhưng hội thương gia thì không nghĩ thế. Mặt hàng liên quan đến vị đó bán chạy nhất trong tất cả. Nếu ngừng bán, cũng đồng nghĩa với việc mất đi một số lượng khách vô cùng lớn. Họ không thể nào nhắm mắt cho qua được sự lỗ vốn có đánh chết cũng không siêu sinh này được. Và đó chính là lí do vì sao Vivandre đang phải đối mặt với câu hỏi này của công chúa, người đã bắt gặp hình ảnh của vị kia lần đầu tiên sau rất nhiều nỗ lực che giấu của mọi người. Đành rằng công chúa mất đi kí ức, nhiều khi cũng sẽ chẳng còn nhớ đó là ai, nhưng chỉ sợ rằng cô sẽ bị thu hút bởi người đó như một điều hiển nhiên. Và quả thật như vậy. Cô ấy đang nhìn trân trân vào bức ảnh đó, và có lẽ là sẽ không dời mắt cho tới khi cô có được một câu trả lời. Hoặc cho tới khi có máu đổ ra, uy hiếp một ai đó phải mở miệng trả lời. Nhưng nàng công chúa không rảnh để chờ đợi. Trước khi Vivandre có thể đưa ra đáp án gì, cô đã có được câu trả lời mà mình muốn qua miệng của đám đông đang bu kín gian hàng, giành giựt nhau sứt đầu mẻ trán. - "Evan-sama"? Hắn là ai? Tại sao hắn ta lại được trưng bán cùng một chỗ với ba người đó? Bọn họ đều liên quan tới nhau sao? Tại sao ta chưa từng biết tới cái tên này? Mỗi mình ta? Vivandre cảm giác có một cỗ không khí âm trầm đến cực điểm đang bủa vây lấy y. - Chuyện... chuyện này— Công chúa? Công chúa...! Người muốn đi đâu...?! Thiếu nữ không vì tiếng gọi hớt hải ở đằng sau lưng mình mà dừng bước. Tuy nhiên, cô vẫn lạnh giọng mệnh lệnh: - Đều thông báo cho tất cả đến chính điện khấu đầu trước ta đi. Vắng mặt ai, đích thân ta sẽ đến trừng phạt! - T, tuân lệnh...! Trong lòng y vẫn luôn biết rằng ngày này kiểu gì rồi cũng sẽ tới. Sẽ chẳng có điều gì sẽ che giấu được sự tồn tại của ngài ấy khỏi công chúa được, trừ phi đó là cái chết.  Nhưng dĩ nhiên rồi, cái chết của ai trong hai người họ chính là điều bất khả thi. . . . - Các ngươi có một phút để giải thích. Thiếu nữ ngồi bắt chéo chân trên vương vị, tay hờ hững tựa cằm, cặp mắt to tròn trợn trừng một cách vô cảm nhìn xuống đám người đang quỳ gối ở phía dưới bục cao. Uy áp bức người bao trùm cả sảnh khiến cho việc đơn giản nhất là hít thở cũng trở nên khó khăn. - Thần... Cho phép thần giải thích. Người lên tiếng là một quý phu nhân tóc tím. Gương mặt bà bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại tối sầm bởi những cảm xúc mâu thuẫn. - Nói đi, phu nhân Selina. Hãy cho ta nghe thấy thứ lí do đáng thuyết phục mà vẫn không phải là sự thật đó xem nào. Mia không thèm giấu đi nụ cười chế giễu và tuyên bố cho tất cả rằng cho dù lí do có là gì đi chăng nữa, cô đều đã hiểu rằng sẽ chẳng có cái nào là sự thật. Cô còn chẳng buồn vạch trần sự thật, mà còn để cho bọn họ tiếp tục kẻ tung người hứng thêm một màn kịch nữa. - Evan là con trai ta. Thằng bé đúng là công tước của vương quốc này. Nhưng hai năm trước, nó đã phạm phải trọng tội và bị lấy lại tước vị. Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc, của vương thất, chuyện này đã được chúng ta thống nhất giữ bí mật khỏi công chúng. Cái tên đó đã trở thành một điều cấm kị. Giờ đây nó chỉ là một tội thần, thưa công chúa. Nó không đáng để ngài bận tâm— - Phải thế không? Ba vị thiếu gia nhà Danville, Hudgen, Houston? Chứng kiến bạn thân mình tù tội như vậy, hẳn là các ngươi đau lòng lắm. Cô thản nhiên cắt ngang lời người phụ nữ đáng tuổi trưởng bối mình - thứ không hề có ý nghĩa gì trước quyền uy của một thuần huyết, mà thay vào đó thì liếc mắt nhìn sang nghiền ngẫm ba chàng trai - ngoài sáng là đại thần, nhưng trong tối chỉ là sủng vật làm ấm giường của cô. - ... Đúng vậy, thưa công chúa. Chàng thiếu gia tóc đỏ, người đại diện cho gia tộc thực thi pháp luật nặng nề đáp lời thay cho hai người còn lại vẫn đang cúi gầm mặt và nín thinh. - Hm... Nếu như đến cả ngài trưởng lão Frederick cũng thông qua quyết định phán tội này, có lẽ ta cũng không cần ý kiến gì thật. Được thôi, hãy cứ cho rằng hắn là tội thần đi. Trước khi cả điện được một dịp thở phào vì thoát ra khỏi một màn tra khảo của vị công chúa điện hạ bản tính đáng sợ này, thì cô lại tiếp tục: - Có điều, hắn cũng trông đẹp mắt đấy. Rất hợp khẩu vị ta. Nghe đâu các ngươi vẫn còn đang đau đáu chuyện tuyển cho ta một hầu cận thiếp thân. Vậy thì để hắn làm đi. - Chuyện đó...! Thần nghĩ vẫn là không thích hợp đâu thưa công— - Samantha, là thị nữ thì phải biết bổn phận của mình nằm ở đâu. Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai. - ... Dạ. Thần đã biết tội. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ lướt qua chiếc môi cong lên hình bán nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo lại xen lẫn ý cười thâm sâu. Nàng công chúa đứng dậy khỏi toạ vị và cưỡi lên lưng con sói trắng. Cô vừa đi về phương hướng cửa chính điện vừa nói: - Tốt lắm. Là ta thiếu tế nhị vì đột ngột triệu tập mọi người giữa lễ hội thế này. Các ngươi có thể giải tán. Hãy tự do tận hưởng phần còn lại của lễ hội đi. Ta chỉ mong về sau sẽ không còn chuyện gì là ta không được biết. Và nhớ lấy điều gì ta vừa yêu cầu. Trước tuần sau, hắn phải đến diện kiến ta. - Cung tiễn công chúa điện hạ... Tiếng hô đồng thanh đuổi theo bóng lưng thiếu nữ, mang theo xúc cảm thê lương và đè nén. A/N: tưởng mọi chuyện sắp vui vẻ trở lại rùi hỏ? Hong bé ơiiii, tui đã bảo rùi, arc này tên là "Despair", dịch tiếng Việt chính là "Tuyệt vọng" nên là chỉ có sự chằm zn thui hà 😊 Mạnh mẽ cùng tui vượt qua giai đoạn đen tối này nha 💪💪💪 À quên, hôm qua lướt trên Picrew, tui làm được mấy bức minh hoạ xinh quá trừi 😍😍😍 Mia sẽ trông như thế này lúc bị biến thành em pé: Tui là fan cứng của chính cung 😗Xin lũi vì lúc nào cũng ưu tiên làm Picrew cho anh ý hihi