Như muốn chết đi sống lại. Đó là tất cả những gì Evan đã nghĩ, và chỉ có thể nghĩ, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đau đớn khôn tả ấy. Cả cơ thể của cậu giống như một con rối đứt dây mà đổ rạp xuống, nằm cứng đờ và gãy vụn trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng cái lạnh đó chẳng là cái thá gì so với cái lạnh toát cả sống lưng mà cậu có thể cảm nhận được bằng từng khúc xương, thớ thịt của mình. Hô hấp ngưng trọng giống như cổ họng bị ai đó bóp nghẹt, trái tim hoàn toàn ngừng đập, hai tai ù đi, đôi mắt vẫn trừng lớn nhưng tầm nhìn lại tối đen như mực. Như thể cậu thật sự đã chết vậy. Đúng lúc cậu nghĩ mình vậy mà cũng sẽ có ngày đột tử đơn giản đến thế này, thì mọi giác quan đều dần tự quay trở lại. Cậu có thể hít thở lại được, có thể cảm nhận tim mình đang đập, có thể nghe thấy những âm thanh vang tới từ những nơi rất xa, và nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình trên phiến đá lót sàn nhà. Chuyện quái gì vừa mới xảy ra...? Evan lảo đảo chống đỡ trọng lượng của chính mình và đứng dậy, vầng trán nhíu lại và tròng mắt tràn đầy hoang mang khó hiểu. Cậu không hiểu. Nhưng cậu biết, vừa rồi, chính là bước đầu của một cái chết. Chỉ cần tình trạng đó kéo dài hơn một chút nữa thôi, cậu sẽ thật sự chết. Trong lúc cậu đang cố gắng tìm ra được nguyên nhân nào đã gây ra hiện tượng kì lạ này, từ bên hông trái của cậu bỗng truyền đến một cảm giác nóng rát râm ran. Evan lập tức vạch áo ra và nhìn xuống, chỉ thấy ở trên hông mình hiện lên một hình vẽ hoa hồng. Đây là cái thứ gì? Không rõ, nhưng cậu có cảm giác rằng hiện tượng "chết giả" ban nãy có liên quan mật thiết với thứ hình xăm không hiểu là vì sao lại xuất hiện ở trên người cậu này. Dường như rất lâu trước đây cậu đã từng đọc qua một quyển sách có nói về nó. Gì mà... Khế ước máu... hay thứ gì đó đại loại vậy thì phải. Chẳng ai trong số cậu và lũ kia từng thiết lập khế ước máu, nên điều này đã sớm bị cậu ném ra sau đầu. Phải rồi, chỉ có thể là nó thôi. Mỗi vampire đều có biểu tượng riêng của mình, và dấu vết đặc trưng này được thể hiện trong ma pháp trận và khế ước máu, cho biết ai chính là chủ nhân. Nhưng cậu là Evan Wistalia. Nói cách khác, cậu chính là vampire đang giữ vị trí số 1 và nắm trong tay quyền nhiếp chính cả một vương quốc. Là kẻ nào mới có bản lĩnh thiết lập khế ước máu với cậu, và chưa kể, trong bản khế ước này, cậu lại ở vai trò là một huyết nô. Là kẻ nào? Kẻ nào dám cả gan trở thành huyết chủ của cậu, mà thậm chí là cậu còn không hề hay biết về chuyện đó? Evan nghĩ rằng mình đang có tâm trạng muốn đi giết người ngay bây giờ. Nắm đấm để bên hông siết chặt lại, phá đi luồng ma lực bao vây khắp người đang sắp sửa mất kiểm soát mà bùng nổ. Cặp mắt sắc lẹm đang loé sáng dịu đi, trả lại một ánh nhìn lãnh cảm và khô khốc như thường lệ. Không. Giận dữ ngay lúc này cũng chẳng thể giúp cậu truy lùng ra được kẻ đó. Mặc dù thông qua khế ước, đáng lí ra cậu đã có thể cảm nhận được người kia đang ở đâu, thậm chí là còn có thể liên lạc được chỉ với ý niệm. Nhưng quái lạ thay, phía bên kia lại tựa như chỉ là một làn sương mù dày đặc, không thể nhìn thấu, cũng không có động tĩnh gì. Chuyện bất thường này chính là đã vượt quá tầm hiểu biết của cậu rồi. Vẫn là thôi đi. Dù sao thì thứ cậu dư dả nhất chính là thời gian mà. Vẻ mặt lạnh tanh bây giờ của Evan dường như mới chính là cảm xúc thật của cậu, còn biểu cảm đằng đằng sát khí đáng sợ xuất hiện khi nãy lại giống như chỉ là ảo giác nhất thời. Evan tiếp tục cất bước đi đến phòng làm việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đã được một thời gian kể từ khi cậu bị giam cầm ở nhà. Trừ bỏ công vụ đặc biệt quan trọng cần được chính công tước tự mình phê duyệt, mọi tài liệu giấy tờ khác đều được giao cho thuộc hạ tiếp quản. Hầu như mọi thông tin đều đã được chọn lọc trước khi nó đến được tai của cậu. Và khỏi cần nói, cậu cũng biết đây chính là chủ ý của mẹ mình. Bà vẫn luôn là một người mẹ như thế. Trông thì dịu dàng ân cần, lắm lúc lại cư xử không hề hợp với tuổi tác tí nào, nhưng bên trong lại là một kẻ thao túng. Bà thao túng cuộc đời cậu khi cậu chỉ vừa mới sinh ra, và bà dĩ nhiên là đã thành công với điều đó. Cho dù chính bản thân cậu đã nhận ra bản chất từ rất lâu rồi, cậu vẫn cúi đầu trước bà, và chưa từng một lần đi trái lại mệnh lệnh của bà. Tất cả những hành động của bà tựa như là đều vì lợi ích của một người khác. Không phải chính mình hay là đứa con trai duy nhất của mình là người mà bà quan tâm đến. Cả cậu và phu nhân đều chỉ là một quân cờ phục vụ một kẻ nào đó cao quý hơn. Đều là những nô lệ trung thành của kẻ kia - người chưa từng xuất hiện lần nào, và sự tồn tại của y vẫn còn đang là một ẩn số. Đó là cậu nghĩ vậy thôi. Đã từng nghĩ vậy. Người kia chắc chắn có tồn tại, hơn nữa còn đã quay trở về sau nhiều năm mai danh ẩn tích. Và vì một lí do nào đó, người mẹ quý hoá của cậu đã ngăn cản cậu khỏi việc tiếp xúc với người. Bằng chứng chính là những gì đang diễn ra đây. Nhưng Evan không mấy hứng thú với việc moi móc ra chân tướng. Ngay từ ban đầu, chính mẹ cậu đã muốn che giấu, huống chi là nó còn chẳng liên quan gì tới cậu. Cậu cứ chỉ việc tiếp tục sống như thế này thôi. Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình cho tới khi hết nhiệm kỳ là được. Ở trong dinh thự của gia tộc Wistalia, bất kể là gia nhân hầu hạ hoặc là vampire có dòng máu của gia tộc thì hầu như gần hết mọi địa phận đều không bị giới hạn lui tới. Tuy nhiên, có một nơi mà tuyệt đối không ai được bước vào nếu như không có sự cho phép của chủ nhân, kể cả đó có là vua của ma cà rồng đi chăng nữa. Đó là Phòng làm việc của Gia chủ gia tộc Wistalia. Và hiển nhiên, việc dọn dẹp hay thu xếp đồ đạc trong căn phòng cũng là do ngài gia chủ tự mình làm mà không được nhờ đến người hầu hay bất cứ ai khác, kể cả người bạn đời của mình. Quy tắc được duy trì qua nhiều thế hệ này vừa hay rất được lòng Evan. Cũng chính vì lẽ đó, nơi này là nơi cậu thường xuyên hiện diện, bất kể cậu có còn giấy tờ công việc hay không, vì nó vô cùng an tĩnh, biệt lập và riêng tư. Cậu chẳng cầu điều gì hơn thế. Và bởi vì bản thân là chủ nhân duy nhất của căn phòng này, cậu nghĩ rằng mình nắm ở trong tay từng món đồ để ở đây, từng vị trí của chúng một cách vô cùng chính xác. Tuy nhiên, khung ảnh được cất gọn trong hộc tủ ít khi đụng đến dưới bàn làm việc mà Evan vừa vô tình tìm thấy trong lúc lấy thêm tài liệu đã trực tiếp đạp đổ sự tự tin đó của cậu. Cậu không hề nhớ mình có từng cất một cái gì như thế này trong hộc bàn cả. Evan Wistalia là một nhân vật không ai là không biết, chân dung của cậu xuất hiện khắp nơi ở ma giới. Việc trong dinh thự có vài ba bức chân dung của cậu cũng không phải là thứ hiếm lạ gì. Thế nhưng, khung ảnh này lại đặt một bức hình rất khác. Trong bức hình chính là cậu, nhưng điều khác biệt ở đây đó là còn có thêm sự xuất hiện của một người nữa. Là một thiếu nữ tóc đen tuyệt đẹp. Đặc biệt hơn cả, trong tấm hình này, cả cậu lẫn cô gái đều mang một biểu cảm tươi cười rạng rỡ, vai kề vai, tay đan tay, thân mật tự nhiên, như thể cả hai đang trải qua quãng thời gian vui vẻ nhất trần đời. Evan xém chút nữa là cho rằng có ai đó đã giả mạo mình. Những ngón tay cậu khẽ vuốt lên mặt khung thuỷ tinh, và bất tri bất giác lại trở nên đặc biệt dịu dàng khi lướt qua gương mặt của cô gái đứng bên cạnh cậu. Cứ thế, ngài công tước giữ khư khư khung ảnh nhỏ trong tay suốt cả nửa ngày còn lại, mắt dán chặt vào nó không rời, và lặng thinh. . . . - Onee-sama, bộ váy màu xanh này chị mặc lên cũng thật đẹp quá rồi! - Phải nói là tất cả những chiếc váy em ấy vừa mới thử lên đều đẹp mới đúng. - Chủ nhân xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp! - Mia nee-sama, kiểu tóc hai đuôi này nên cột cao, ngang tai hay thấp đây nhỉ? Kiểu nào cũng dễ thương hết, khó lựa quáaa~ - Josh, nãy giờ cậu hơi im đấy. Nói gì góp vui đi chứ? - Kyle... Các cậu... không thấy xấu hổ sao? - Hả? Về việc tất cả chúng ta đều đang mặc đồng phục hầu gái ư? Tại sao lại xấu hổ? - Không xấu hổ mới là chuyện lạ đó!!! - Alex từng làm hầu gái, không thấy xấu hổ! - Não cẩu như ngươi thì làm sao mà hiểu được?!! Mặc cho một đám người kì quặc tự chơi với nhau, Mia chỉ im lặng ngắm dáng vẻ được sửa soạn lộng lẫy như một công chúa của chính mình ở trong gương. Hai bàn tay níu chặt tà váy, có chút run rẩy, bờ vai nhỏ dường như đang cố gắng co rụt lại, như thể muốn tránh né cái chạm của David, thiếu niên tóc đỏ đang đứng đằng sau buộc tóc cho cô.  Đã một tuần kể từ ngày Mia trở về. Nhưng đối với tất cả mọi người, đây không chỉ là một sự chào đón người xưa tai qua nạn khỏi quay lại, mà còn là một khởi đầu mới, đầy rẫy sự bỡ ngỡ và lúng túng. Trông thấy Mia bé con cư xử như thế này, một người không khỏi mà tự hỏi, liệu từ ngày xưa khi Mia vẫn còn nhỏ, cô ấy có phải cũng đã từng như vậy hay không. Nếu là thế, vậy thì thật đáng buồn làm sao. Cô trông hoàn toàn trái ngược so với lúc đã lớn, so với thiếu nữ Mia mà tất cả đều quen thuộc. Trên cõi đời này, trừ vị kia ra, chắc là không còn ai khác biết được cô đã phải trải qua một quá khứ như thế nào. Những nỗ lực làm thân với Mia đều không có dấu hiệu tiến triển quá tích cực. Cùng lắm thì cô đã có thể nhớ được tên của mọi người ở đây, và cũng không còn chuồn mất dạng ngay khi cô bé vừa bắt gặp ai đó đang tiến về phía mình nữa. Chuyện đau đầu hơn cả là việc cô rất kén ăn. Bao nhiêu đồ ăn ngon bày một hàng dài trên bàn gần như không hề được động đến. Và bởi vì Mia cực kì đề phòng, nên dĩ nhiên là đến cả máu của những cận thần bên người (đã từng) đều chối bỏ không uống. Kết cục là cô đã gầy đi trông thấy, mặc dù không hề có một ai muốn điều này xảy ra cả. Nếu như có ai đó có thể khiến cho Mia cảm thấy thoải mái và buông lỏng cảnh giác, thì chỉ có mỗi Louise, người đã sớm cùng trưởng lão đi bế quan ở một nơi bí mật nào đó rồi. 4 vampire 1 thú, 5 cái đầu khác nhau, 5 cá tính khác nhau, thế nhưng lúc này đều đồng lòng có chung một suy nghĩ: Trông trẻ thật là oải quá đi mà!!! - Nee-sama, hôm nay tụi em sẽ dẫn chị ra ngoài ngắm phong cảnh đó. David chốt hạ với kiểu tóc hai đuôi cột ngang tai cho Mia, đầu gật gù hài lòng với tay nghề bất phàm của mình. - Phong... cảnh? - Phong cảnh ở vương quốc ta rất đẹp. Kinh đô thì náo nhiệt sôi động, ngoại thành lại yên ả thanh bình. Những ngôi làng hộ nghèo ngoài biên giới sau khi được cải tạo lại đều đang phát triển rất tích cực rồi. Công chúa có muốn lại đến nhìn qua một lần không? Josh nhớ rằng lúc trước Mia rất thích đi dạo phố, dù lần nào lần nấy cũng phải làm một chuyện nghịch ngợm làm náo loạn cả cung đường. Cũng may là đều không phải chuyện gì không tốt. Miễn là cô ấy thấy vui. - Hoặc nếu em muốn đến trường, anh sẽ dắt em vào thăm học viện Rosalie. Ở đây cũng có rất nhiều thứ thú vị. Thực lòng mà nói, mục đích bí mật của Kyle chính là muốn vừa đứng lớp giảng bài cho học trò, vừa được bồng Mia trên tay cơ. Tưởng tượng sẽ có bao nhiêu ánh mắt tò mò hướng về phía anh và cô đi, rồi sẽ có lời đồn đại lan truyền khắp trường rằng đó chính là đứa con của anh cùng công chúa sinh ra. Ừm, đúng vậy, hẳn là sẽ rất thú vị. - Hay là đến buổi hoà nhạc của tộc Elf đi? Onee-sama vẫn luôn bận rộn, rốt cuộc thì đã không có cơ hội đi xem lần nào... Samantha vừa đề xuất xong thì cũng khiến cho mọi người nhận ra một điều quan trọng: Liệu cô ấy có còn thích những thứ này như trước kia nữa hay không? Dù sao thì Mia thực chất là đã... - Ta muốn đi... ngắm phong cảnh. Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, bỏi vì hiếm khi lên tiếng nên đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. - Sau đó... muốn cùng nhau đi ngủ... Ngủ một mình... không thích. Như vậy... không được sao? - ... Nhất thời, cả phòng đều lắng đọng xuống vì phải đè nén tâm trạng không được quá xúc động, lỡ mà doạ sợ Mia thì lại trở nên công cốc mất. Hoá ra, thứ mà Mia khao khát nhất lại chính là điều vô cùng đơn giản này. David khịt khịt cái mũi đỏ hây và rồi vòng tay ôm lấy Mia chặt cứng. - David lúc nào cũng có thể ôm nee-sama ngủ hết nha! Nếu biết trước như thế, David đã ở bên nee-sama từ đầu, nee-sama đã không phải buồn rồi... Kyle nhăn mày, vẻ mặt tự trách nói: - Mia... Xin lỗi em, lẽ ra anh nên chú ý tới cả giấc ngủ của em nữa... Vampire dòng dõi quý tộc được ban cho một vẻ đẹp trường tồn, vậy nên những triệu chứng từ mệt mỏi hay thiếu ngủ đều không bộc lộ thấy được. Vampire trưởng thành có thể không cần giấc ngủ nên những lo lắng này thường sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, nhưng trường hợp của Mia là đặc thù. Cô ấy tạm thời chỉ là một bé gái đang lớn. Cho tới khi cô hoàn toàn hồi phục lại cả về thể chất lẫn tinh thần, thì cơ thể của cô vẫn sẽ tuân theo quy luật tuổi tác tự nhiên này. - Được, tất nhiên là được rồi. Đêm nay, và cả những đêm sau nữa, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau! Samantha còn sợ rằng Mia thực sự muốn từ chối tiếp nhận bọn họ. Nhưng xem ra, đây lại là một bước tiến lớn. - Chủ nhân, Alex sẽ hoá thành sói nhỏ để cùng chơi với chủ nhân! Ai cũng đều tiến tới vây quanh lấy Mia, đảm bảo rằng cô bé sẽ cảm nhận được sự thật lòng không chứa đựng ác ý này mà vơi đi căng thẳng. Cô bé hơi mỉm cười, nhưng rồi hình ảnh Josh vẫn đang đứng xa cách ở một góc lại lọt vào tầm mắt, khiến cho gương mặt khả ái lại nhiễm một tầng rầu rĩ. - Onii-san ở đằng đó... không thích ta sao? Lúc này, Josh mới bừng tỉnh ra và cuống cuồng lắc đầu. - Kh, không hề có chuyện đó, thưa công chúa! Thần chỉ là... chỉ là... - Đều lại đây đi. Chị ấy mà khóc thì lát nữa bị đánh cho bầm dập sẽ chính là cậu đó. Không chỉ David lườm nguýt đe doạ, mà mọi ánh mắt đều đang hướng về phía Josh như thể chỉ cần hắn phí lời thêm một câu là sẽ lập tức tới công chuyện. - Vâ, vâng...!!! Hiếm khi tên mặt than cao ngạo này lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn đến thế. Và Mia - sự tồn tại đáng yêu nhất trên đời này - ngước đôi mắt xanh ngọc ngà nhìn hết tất cả những kẻ xa lạ đều mặc đồ hầu gái đang ôm lấy cô, cô rúc mặt vào một trong những vòng tay, giấu đi hai má ửng hồng và một nụ cười e lệ. Thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc mà cô vẫn hằng mong ước. Nếu như bọn họ có thể tự mình trải nghiệm qua thì đã hay biết mấy nhỉ. 「Cho dù là không thể thì cũng chẳng sao cả. Vì đã có cô ở đây. Đã có cô thay chúng tôi nhận lấy niềm vui này rồi. Lần này, nhất định phải thật hạnh phúc đó.」