Thế thân khí phi

Chương 88 : Thương duật ghét bỏ

Nhìn thấy thái độ nàng tựa như chưa hề có việc gì xảy ra, lửa giận của Thương Duật không biết từ đâu ụp tới, đang định phát hỏa thì Hương Lăng đã lên tiếng trước:”Muội muội mau ngồi xuống!”. Giọng nàng có chút khàn khàn, có thể đoán được ra nàng ta đã đau lòng đến cỡ nào đi. Cảm tạ Hương Lăng xong, nàng cúi đầu ngồi trên ghế, mí mắt hạ xuống. Có Thương Duật ở đây nàng cũng không biết nói gì mới phải, do dự môt hôi nàng lên tiếng:”Thật xin lỗi!” Nói xong nàng đứng cúi thấp đầu, thành ý mười phần tỏ lòng xin lỗi, chỉ là chưa có quỳ xuống mà thôi. Vết tương trên ngực bị phỏng nên lúc nàng cúi người, vô tình chạm phải, cảm giác đau đớn lập tức theo đó truyền đến làm Vũ Dương không tự chủ mà hơi co rút người lại. “Nói như vậy chẳng phải không sợ bản thân đã quá thiệt thòi sao? Chẳng phải đây là chuyện rất đúng như ý nguyện ban đầu của ngươi sao? Nên đốt đèn kết hoa ăn mừng mới phải! Cần gì phải ủy khuất bản thân để đề cao người khác.”Namnhân như hắn nếu trong lòng đã một mực xác định chuyện gì, dù có phải tàn nhẫn mà so đo với nữ nhân yếu đuối như nàng hắn cũng không chút e ngại. Toàn thân Vũ Dương thoáng cứng đờ, vẫn như cũ không có ngẩng lên, mặt cúi xuống song song với lưng, với tư thế này nàng mới có thể hoàn toàn dấu đi bi thương của chính mình. Hương Lăng thở dài vội nói:”Muội muội đừng nói như vậy, trước tiên mau ngồi xuống đã có gì từ từ rồi nói sau.” Lúc đứng dậy, cảm giác đau đớn kia khiến cho nàng buộc phải hơi nhíu mi, nhưng hình như cũng không giảm đi chút nào cả. Đến khi ngồi xuống lần nữa thì xung quanh tưởng như đã trở về sóng im gió lặng. Nàng im lặng không nói thêm lời nào, chỉ là ngồi đó. Đối với nàng mà nói, cho dù hiện tại Thương Duật không nói gì thêm, nhưng nàng biết mình hôm nay đến đây, cho dù nhìn đến nàng thân hình tiều tụy nói lời xin lỗi, dưới ánh mắt hắn cũng không cảm động gì. Một người nếu trong lòng đang tràn ngập lửa giận, tranh chấp đương nhiên không tránh khỏi, nhưng khổ nỗi người kia lại nhúng nhường, cố tình để bản thân mình chịu thiệt thòi, đã vậy còn có thái độ im lặng, như đang xem nhẹ vấn đề thì khác nào là đang đổ dầu vào lửa đâu chứ. Thương Duật nhìn đến bộ mặt bình tĩnh của Vũ Dương lòng ngực lại càng trào dâng một cỗ tức giận. Hắn bước đến trước mặt Điệp Vũ Dương, nắm mạnh cánh tay nàng xách lên:”Ngươi ngẩng đầu lên cho ta! Tình cảm của chúng ta chẳng lẽ làm cho ngươi cảm thấy rất hổ thẹn sao?” Đầu nàng bị hắn dùng sức không thể không ngẩng lên, mái tóc bị hắn lúc kéo mạnh tay nàng lên giờ bị xõa tung ra. Đồng thời vết thương trên má nàng do hắn gây ra ngày trước giờ đã ngưng tụ thành một màu đen hiện càng rõ ràng trên da thịt trắng nõn kia, dĩ nhiên hắn không thể nào mà không nhìn thấy được. Lúc tay bị hắn nắm lấy, nàng như cảm giác được lung túng và run rẩy của hắn đã rất nhẹ lướt qua, tựa như làn gió nhẹ vừa thổi qua trên giòng suối, lại như một đám mây xa lơ lửng cuối chân trời làm cho người có cảm giác rất không thực. Điệp Vũ Dương cũng coi nhẹ không muốn để ý nhiều, nàng chỉ cho rắng đó là ảo giác của mình mà thôi. Nàng hơi nghiêng đầu cố ý che đi vết thương trên mặt kia. Đối với Điệp Vũ Dương mà nói, lấy vẻ yếu ớt bản thân để cầu mong nhận được sự thương hại từ người khác thì đó tuyệt đối không phải là tính cách của nàng. Ngược lại với hành động nàng, Hương Lăng nhanh mắt đã nhìn thấy, liền kinh hô:”Muội muội, ngươi đã bị thương sao?” “Không sao cả, đây chỉ là do không cẩn thận đụng vào thôi.” Nàng quay đầu đi, không muốn phải đối diện với ánh mắt kia của hắn. Đồng thời Điệp Vũ Dương cũng hướng Hương Lăng mà nở nụ cười đạm bạc. “Đừng cố ý giả vờ yếu ớt trước mặt ta, không phải là ngươi muốn để cho người khác thương hại đó chứ?” Hắn hung hăn buông tay nàng rồi rời ra. “Vương gia, thật ra ngày ấy muội muội cũng vì muốn giúp thiếp tránh khỏi không phải bị thương nên mới như thế.” Hương Lăng một tay nắm lấy tay Thương Duật, ôn nhu nói:”Lúc trước thiếp cũng nghĩ là do muội muội, nhưng sau ngẫm lại cũng thấy không đúng, bởi vì lúc muội muội kéo thiếp qua một bên sau đó thì người hầu liền đụng thẳng vào nàng ta.” Thương Duật trừng mắt liếc nàng một cái sau mới quay sang Hương Lăng bất mãn nói:”Hương Lăng, nàng thật khờ!” Rõ ràng hắn giờ đã cảm thấy Hương Lăng không còn nguy hại gì nữa, nhưng vẫn không tha cho Điệp Vũ Dương là người vô tội. “Vương gia…” Trong lúc nói chuyện, không biết Ngọc Tố phu nhân từ đâu đã hấp tấp đi đến. “Tức chết ta mà, quả thưc là làm ta tức chết ta mà!”. Người vẫn chưa thấy đâu nhưng giọng nói đã vọng lại. Có thể làm cho vị phu nhân đoan trang này không một chút để ý đến hình tượng của mình mà chửi ầm lên như thế , nói vậy người gây ra chuyện này rõ ràng cũng rất lơi hại. Bước vào tẩm phòng, liếc nhìn thấy Vũ Dương đang đoan chính ung dung ngồi đó, Ngọc Tố phu nhân liền khiển trách:”Ngươi sao lại ở trong này hả? Ai cho phép ngươi đến đây?”