Thế thân khí phi

Chương 17 : Đánh úp tại doanh trướng.

Dọc theo đường đi, Điệp Vũ Dương không nói gì, bình tĩnh mặc hắn kéo đi, kinh nghiệm lần trước bị trật khớp nên nàng biết Thương Duật chẳng phải là kẻ biết thương hương tiếc ngọc gì. Tới doanh trướng, Thương Duật trầm giọng châm chọc:”Không ngờ chỉ một hạ quân kỹ, lại có thể thượng đáp ứng Nhạn Minh, xem ra kỹ thuật hầu hạ không tầm thường?” tay hắn nhẹ nâng cằm nàng lên, mắt nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Điệp Vũ Dương không hề né tránh, mắt nàng giờ tựa như hồ nước sâu lãnh đạm không thấy đáy:”Kỹ thuật của nô tỳ như thế nào chẳng phải lần trước Vương gia đã lãnh hội qua sao?” nhớ đến lần đó lòng nàng không khỏi phát run. Một hạ quân kỹ thế nhưng có thể ngạo mạn nhìn thẳng hắn không chút né tránh:”Chỉ là một quân kỹ thôi, so với người thường thân mình thì có khác gì” Điều hắn chưa thấy qua đó là người có khí chất như nàng, rõ ràng là một người đàn bà dâm đãng còn cố bày ra vẻ lạnh lùng, nghênh ngang cự tuyệt dục vọng thật không tầm thường mà. Đồng mâu hơi co lại, nói không bị tổn thương là giả dù sao nàng không phải là mình đồng da sắt, có thể đao thương bất nhập. Cho dù chưa từng làm gì nhưng biệt danh quân kỹ cũng làm nàng cảm thấy thật dơ dẩn đến cực hạn. Tayhắn đột nhiên đè phía sau lưng nàng, đôi môi áp sát đến gần đến mức có thể chạm vào :”Thế nào, muốn phản đối sao? Chiêu thức của ngươi bổn vương đã từng thử qua, không cần phải giả bộ” hắn cười một cách đầy ái muội, môi cũng tiến gần nàng hơn. Nhìn hắn càng ngày càng gần, Điệp Vũ Dương thốt lên:”Thế nào Vương gia chẳng lẽ bị đói quá nên bắt đầu ăn quàng sao?” “Hừ, bổn vương chính là đói quá ăn quàng, bằng không một quân kỹ trong hạ trướng như ngươi sao có thể lọt vào mắt ta?” môi hắn vô tình đã muốn chạm nàng, bản thân nàng quần áo đã không nhiều giây kế tiếp lại bị hắn lấy tay xé thành từng mảnh nhỏ. Nàng cật lực né tránh không ngừng lui về phía sau, còn hắn vẫn chậm rãi từng bước tiến tới. Rốt cuộc chiếc lưỡi đinh hương của nàng đã bị hắn chiếm lấy, điên cuồng cắn mút không tha. Cánh tay hắn gắt gao ôm nàng, thoáng cái cơ thể Điệp Vũ Dương đã ngã nhào xuống nhuyễn tháp. Còn chưa kịp phục hồi lại tình thần, cơ thể đã bị hắn áp trụ, không cho nàng giãy dụa, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng, chỗ xương quai xanh bắt đầu từ từ bị thiêu đốt. Điệp Vũ Dương cảm giác toàn thân bắt đầu run rẩy, nàng sợ hãi, sợ hãi chình mình sẽ trở thành một quân kỹ thức sự, sợ hãi chính mình một ngày nào đó sẽ tham luyến hương vị đó. Cho đến khi nàng thanh tỉnh thì hai tay đã vô thức đặt trên thắt lưng của hắn, cùng hòa nhịp di chuyển theo từng lực động của hắn, cuối cùng một giọt lệ bất giác chảy ra. Nước mắt chậm rãi chảy xuống chẩm giang, bên ngoài khí trời sương mù mờ nhạt, giọt nước mắt rơi xuống kia cũng nháy mắt biến mất vô tăm tích. Hắn rốt cuộc cũng thành công đem nàng biến thành một hạ quân kỹ, tàn nhẫn tước đoạt tôn nghiêm duy nhất mà nàng sở hữu. Nàng buông thả chính mình hòa theo di chuyển của hắn, không tự chủ chính mình rên rỉ, ngâm nga những âm thanh thật xấu hổ. Đêm càng sâu, ánh trăng càng sáng chỉ thua thớt vài vì sao, ánh mắt u oán bi thương như phổ khúc nhạc sầu thương. Thương Duật mở mắt tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi của Điệp Vũ Dương, hắn muốn đánh tay nàng lay tỉnh, nhưng bất giác lại biến thành nhẹ nhàng vuốt ve, khi chạm vào những dấu hôn tím trên người nàng, trong lòng bất giác hiện lên tia áy náy. Giấy phút lảng tránh đôi mắt hắn, Điệp Vũ Dương phát hiện vẻ mặt mờ mịt của Thương Duật, ánh mắt di chuyển đến bàn tay hắn đang đặt trên người mình, nhìn hắn đã muốn ngủ lại nàng liền ngồi dậy cầm lấy nhất kiện quần áo của hắn định mặc vào. “Ai cho phép ngươi mặc vào quần áo của ta?” Tức giận nhìn nàng đang mặc vào quần áo mà Hương Lăng làm cho hắn. Nàng khó hiểu ngẩng đầu:”Quần áo của nô tỳ đêm qua đã bị Vương gia xé nát. Chẳng lẽ muốn nô tỳ lõa thể mà ra ngoài sao?” nàng ngưng động tác, tay buông ra quần áo liền rơi lại xuống đất. “Ngươi cũng chẳng thanh thuần gì? Bọn họ cũng không phải chưa thấy qua thân mình của ngươi, lõa thể ra ngoài không chừng lại có lợi cho sinh ý của ngươi về sau ?” , Con người tàn nhẫn nên biết cho đến bây giờ chẳng phải đều lựa chọn tổn thương người khác để bảo vệ tôn nghiêm cho mình sao.