Thế thân khí phi

Chương 164 : Ôn tuyền, thâm tình cùng nhau tắm rửa (3)

Sau khi chợp mắt một hồi, Điệp Vũ Dương liền rời giường, rồi tự mình đích thân giúp hắn lau chùi thân thể một chút. Khi ánh mắt chạm đến vết thương xuyên thấu nơi ngực hắn, lòng nàng nhất thời trầm xuống. Không biết vì sao vết thương nơi cánh tay vốn tưởng đã không còn đau đớn chút nào bỗng nhiên giờ cũng bắt đầu nhức nhói. Tuy rằng sớm đã được băng bó nhưng nàng lại cảm giác như chúng đang không ngừng rỉ máu, càng lúc càng trầm trọng. Sau khi dùng xong bữa trưa, Điệp Vũ Dương dường như vẫn chưa có ý định đi vội đến canh giữ bên cạnh hắn, mà chỉ là đi đi lại lại dạo quanh khắp nơi một chút. Nàng không phải là loại người có thói quen ôn nhu, thích biểu hiện săn sóc này nọ cho nên chỉ cần biết rằng hắn giờ phút này đã an toàn qua cơn nguy kịch, nàng liền cảm thấy không cần thiết cứ ngồi đó mà chờ đợi. Cho nhiên nếu là người không hiểu rõ nàng, tự nhiên họ sẽ thấy nàng là một người rất tuyệt tình, bởi vì trước thời điểm nguy kịch không ngờ thái độ của nàng lại có thể dửng dưng nhàn nhã thế này. Nhưng Thương Duật thì khác, hắn biết rất rõ tính nàng, cũng chính nhờ vậy nên bọn họ mới có thể dễ dàng câu thông và nương tựa lẫn nhau. Trong lúc đi dạo Vũ Dương vô tình quét mắt nhìn cách đó không xa, phát hiện Lãnh Mi đang cùng người nọ nói chuyện gì đó. Giờ phút này trông hắn đã không còn dáng vẻ trấn định thường ngày mà thay vào đó là bộ dáng rất khẩn trương. Điệp Vũ Dương phát hiện khi Lãnh Mi thấy nàng đang tiến đến gần, rõ ràng thái độ vừa rồi thay đổi hoàn toàn, rất nhanh nói lảng sang chuyện khác:”Tốt lắm, cứ vậy đi, có gì thì đến bẩm báo sau!” Người nọ cũng rất hiểu ý, phối hợp rời đi. Vũ Dương nhìn vào liền biết hắn ta có chuyện đang giấu:”Lãnh Mi, có chuyện gì?” Nàng vốn không phải là người lắm chuyện, nhưng trong lúc Thương Duật bị thương nặng như vậy, nàng thật sự không thể nào mà không để ý. “Không gì!” “Ừ, vậy ngươi đi đi!” Mặt Vũ Dương có hơi trầm xuống, nhưng cũng để mặc cho hắn rời đi. Hắn mới vừa đi khỏi không lâu, Vũ Dương liền tìm đến hỏi chuyện một hạ nhân trong phủ. Sản nghiệp của Thương Duật ở đây chắc là vừa bắt đầu nên những hạ nhân trong này vốn không biết nàng là ai, nhưng đối với hắn trái lại bọn họ lại vô cùng kính trọng. Nhìn thấy chủ nhân của mình bị thương bọn họ cũng rất lo lắng, điều này nàng không khó sớm đã có thể nhìn ra. “Hôm nay trong thành có phải đã phát sinh chuyện gì không?” Người nọ khi nhìn thấy người đến là Điệp Vũ Dương thì sắc mặt liền đại biến, do dự không biết có nên nói hay không. Dường như có thể đoán được sự khó xử của người nọ, Vũ Dương lại tiếp:”Chẳng lẽ toàn kinh thành đang ra lệnh truy lùng Gia hay sao?” Người nọ lắc đầu, hơi do dự lên tiếng:”Dạ, thật ra thì cáo thị kia là đang truy lùng tung tích tiểu thư!” Vốn nghe nói lần này vương gia mang về một vị tiểu thư, nhưng họ không hề dự đoán nàng chính là người mà giờ phút này Hoàng Thành đang ráo riết tìm kiếm, bọn họ lại còn không ngờ người mà kinh thành đang treo giải thưởng rất hậu cho ai tìm được tung tích thật ra chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của người đang ngồi trên ngai vàng kia. “Ta?” “Dạ phải, toàn bộ Hoàng Thành khắp nơi đều đang treo rất nhiều cáo thị.” Tìm nàng? Thật ra là chủ ý của Mộ Ưu Vân hay của Nịnh Phi đây, hoặc là của cả hai người họ đi? “Được, ta đã biết!” Nếu đây là ý tứ của Mộ Ưu Vân, có lẽ nàng hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao đi nữa đây ít ra không phải là ý chỉ của Hoàng Thượng; nhưng nếu là ý của Nịnh Phi, chỉ sợ lại càng khó xử hơn. Nay Thương Duật trên người vẫn còn bị thương nặng như thế, nếu bản thân mình giờ lại phát sinh thêm chuyện gì nữa, chỉ sợ nhất thời càng khó mà giải quyết. Trong lòng nghĩ thế không khỏi cảm thấy phiền muộn, nhưng trên mặt nàng cũng không lộ ra chút biểu tình gì vì ít ra giờ nàng cũng đã hiểu rõ rốt cục Hoàng Thành là đang xảy ra chuyện gì. Nghĩ như vậy nên Vũ Dương liền thoải mái mỉm cười rời đi. Nàng mỗi ngày đều làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, mỗi ngày vẫn cùng hắn đồng sàng cộng chẩm, mỗi ngày vẫn giúp hắn lau chùi thân thể. Từ ngày đầu tiên hắn bất ngờ tỉnh lại được một lúc thì qua mấy ngày sau hắn chưa hề từng tỉnh lại lần nào, vẫn chìm trong hôn mê. Mãi đến khi mấy năm sau đó, khi hồi tưởng lại chuyện này nàng mới hiểu được ngày ấy hắn có thể vượt qua sự dự đoán của đai phu mà tỉnh lại, lý do bất quá chính là vì hắn quá sợ hãi, quá lo lắng, bởi vậy dù đang chìm trong hôn mê nhưng hắn vẫn buộc bản thân mình phải tỉnh lại. Sự tình xảy ra như thế nghe ra quả thật có chút quỷ dị, nhưng dựa vào tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho nàng thì chuyện kia nghĩ lại cũng không có gì gọi là hoang đường cả. Thế nhưng tình hình trong Hoàng Thành ngược lại càng lúc càng khẩn trương, Vũ Dương mơ hồ có thể ít nhiều đoán được. Không lâu sau đó nàng mới biết được nguyên lai vì tìm không thấy tin tức cùa nàng, toàn thành giờ đã bắt đầu tiến hành vào từng nhà để lục xét, mà cánh cổng Hoàng Thành từ đêm đó khi nàng mất tích, chỉ một đạo lệnh ban xuống liền phá lệ đóng chặt, không cho bất cứ ai ra vào. Bởi vì ích kỷ, nàng muốn có thể ở lại bên cạnh hắn lâu hơn một chút, cho nên trong lòng âm thầm hy vọng mọi chuyện không cần phát sinh quá nhanh. Sáng sớm, nàng ngồi đó nhìn Thương Duật đang nặng nề chìm trong hôn mê, khuôn mặt nhăn nhó khó coi vô cùng. Có lẽ thân thể hắn vốn bị đau nhức hành hạ trong một thời gian dài nếu hiện giờ bị thêm kích động, cho dù rất nhỏ đi nữa, e rằng cũng khó mà chịu nổi. Nghe nói quân binh đã muốn bắt đầu lùng xét đến những hộ dân ở thành đông, cũng nghe nói cái tên Điệp Vũ Dương giờ đã ăn đậm trong đầu của từng người dân trong Hoàng Thành; lại cũng nghe nói dung mạo của Điệp Vũ Dương giờ đã muốn khắc sâu tận trong tâm khảm mọi người dân nơi này. Vẫn nghĩ bản thân vốn trước giờ không phải là người trọng yếu gì, nhưng nay xem ra Nịnh Phi đối chính mình quả thật rất tốt, phải nói là thật sự rất rất tốt đi. Nàng rốt cục đành phải chấp nhận, đối mặt với chướng ngại duy nhất trong tình yêu bọn họ, cũng chỉ có thế thì sinh mệnh Hương Lăng mới có thể chuyển cơ. “Nàng đang suy nghĩ cái gì?” Thương Duật hôn mê nhiều ngày rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng đang phiền não của nàng liền hỏi:”Chuyện gì mà lại khẩn trương?” “Không có!” Vũ Dương rất nhanh đứng dậy, nhìn thấy trong phòng nước ấm đã được chuẩn bị sẵn, một bên tiến đến lấy khăn giúp hắn lau mặt, mặt khác cũng muốn gián tiếp dùng hành động này chắn đi ánh mắt đang dò xét, đánh giá mình của hắn. Nàng chỉ muốn để bản thân mình trong giờ khắc này có thể phóng túng, yếu ớt một chút, nhưng khi chiếc khăn trong tay vừa kéo xuống, thì nàng rất nhanh đã thay vào đó là bộ mặt mỉm cười rất thản nhiên. Một tay hắn nhanh chóng giữ chặt lấy nàng đang định rời đi, cơ thể mất thăng bằng ngã nhào trước ngực hắn. Nhưng giờ phút này hắn một chút cũng không chút để ý đến đau đớn nơi trước ngực nói:”Nàng đang gạt ta?” Đau đớn trước ngực truyền đến tạm thời làm cho suy nghĩ của hắn cũng thanh tỉnh hơn một chút. Nàng vì sao lại quên mất hắn là một nam nhân bá đạo cơ chứ, chưa từng bao giờ để ý đến hỉ nộ ái ố của bất cứ người nào? Nhưng nay hắn lại đặc biệt chú ý đến mỗi nhất cử nhất động của nàng, nếu nói không cảm động thì đó là giả nhưng không thể bởi vì cảm động mà chấp nhận cho hắn trả giá:” Không có, ta có thể gạt người cái gì chứ?” Mọi chuyện trong Hoàng Thành hắn vốn không biết, còn nàng lại vừa vặn đang cố muốn giấu nhẹm. Cánh tay đang nắm chặt hơi buông lỏng, lực đạo giảm bớt một chút:”Cho nàng cũng không dám!” Nói những lời này hắn bất giác cảm thấy mình có chút buồn cười, nàng Điệp Vũ Dương có cái gì mà không dám chứ? Trên đời này chỉ sợ còn không có người thứ hai như nàng xuất hiện đi. “Cười cái gì?” Nàng cũng không đứng dậy, cứ như vậy mà tựa vào vết thương trước ngực hắn, dù sao đều là đau đớn như nhau, vậy thì cứ để cho cả hai cứ vậy cùng đau đớn một lần này đi. “Cười chính mình thật ngốc nghếch!” Lần đầu tiên Thương Duật thế nhưng lại thẳng thắn và uyển chuyển thừa nhận:”Nàng như vậy không phải là đang cố tình muốn câu dẫn ta sao?” “Nếu vậy lại là thế nào chứ?” hắn mỉm cười nhướng mày, nàng rõ ràng là đang cố tình khiêu khích nhẫn nại của hắn đây mà. Hắn thở mạnh một hơi, rốt cục không thể nhẫn nại nữa đem môi mình hung hăn hạ xuống môi nàng :”Vậy ta đây cũng không khách khí nữa” Dù trên người nàng đang mang thai, thân thể có hơi gầy yếu nhưng không ngờ nơi đó lại đầy đặn lên rất nhiều. Điệp Vũ Dương cứ thế mà mặc cho hắn chà đạp. Có lẽ giờ phút này nàng thật sự rất để ý đến hắn nên tâm cũng bất giác càng đau đớn hơn. Nàng nhẹ nhàng đem đầu lưỡi thâm nhập, len lỏi môi hắn, thuận lợi đem đan dược đưa vào miệng hắn. Tuy có hơi bất ngờ, nhưng Thương Duật biết rõ Vũ Dương sẽ không hại mình cho nên hắn không chút do dự mà nuốt xuống. Hai tay hắn cũng không vì thế mà dừng lại, cứ tiếp tục thăm dò, chạy dọc, khám phá khắp nơi trên cơ thể nàng. Áo khoác rất nhanh bị hắn xé tung, tóc mai rối loạn, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp. Khi hắn đang muốn tiến nhập người nàng, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn. Vũ Dương lúc này hoàn toàn có thể nhìn thấy được rất rõ ràng sự giãy dụa của hắn:”Nàng đã cho ta ăn cái gì hả?” Vũ Dương cố gắng hít vào thật sâu, tay từ từ nâng lên, nhẹ nhàng chạm đến mí mắt hắn:”Cứ yên tâm mà ngủ một giấc thật ngon!”. Vừa mới nói dứt lời, nàng liền cảm nhận được thần trí của hắn cũng đang dần dần mất đi. Hắn lúc này nhìn vào như con thú bị thương, trơ mắt nhìn nàng, nhưng lại không thể khống chế chỉ phải từ từ híp mắt lại, miệng không quên kêu lên:”Không….!!”Có lẽ vì giãy dụa quá mức nên làm cho dược tính càng phát tán nhanh hơn, mí mắt vừa mới khép lại liền không thể nào mở ra được nữa. Nàng mỉm cười, nhìn thiên hạ đang hôn mê trên giường thượng, nhẹ nhàng đem chăn đắp lại cho hắn:”Ta đi, lần này là vì người, cho nên người phải nhanh chóng bình phục đứng lên, nhất định phải nhanh một chút, nếu như để ta đợi lâu, ta nhất định sẽ không đợi người nữa đâu!” Nàng cố tình để lại những lời này, cố tình giao cho hắn trách nhiệm, có như thế hắn mới không có lý do để tiếp tục hôn mê nữa. Khi nói xong những lời cuối cùng, mũi nàng cũng bắt đầu truyền đến từng trận cay xót. Vũ Dương không chậm trễ, đem áo choàng phủ nhẹ lên người rồi từ từ lặng lẽ rời đi. Trên thế gian này không ngờ vào những thời điểm gian nan, nàng chỉ có thể có nó là thứ duy nhất bầu bạn bên mình. Bởi vì không ai để ý cho nên nàng rất dễ dàng thoát ra khỏi cửa phủ. Mới đi chưa được bao xa, Vũ Dương đã nhìn thấy bảng cáo thị chói mắt kia. Một khắc khi binh lính Hoàng Thành phát hiện ra nàng, bọn họ vốn không cần nhiều lời giải thích gì, chỉ cung kính đối nàng hành lễ, rồi nhanh chóng đem nàng đưa vào trong cung. Vừa nghe được tin của nàng, Nịnh Phi sớm đã đứng ở cửa hậu cung chờ đợi, ánh mắt không giấu được nỗi lo âu cùng bất an. Bà thường không tự chủ đưa mắt nhìn đến cổng lớn, hy vọng sớm có thể nhìn thấy được thân ảnh kia, nhưng sợ hãi giây phút nhìn thấy bản thân lại càng thêm kích động. Hoàng đế Trục Nguyệt thấy vậy, ôn nhu cầm tay ái phi, đau lòng mở miệng:”Hoán Khê, nàng đã quá khẩn trương rồi đi!” Bà gắt gao cố ổn định tâm tình, cảm giác tựa như trong lòng giờ đây đang bị một tảng đá đè nặng. “Hoàng Thượng, người nói Vũ Dương có thể oán thiếp thân không? Có thể hay không sẽ không chịu tiếp nhận thần thiếp không? Có thể hay không…” “Hoán Khê, nàng đừng nên suy nghĩ nhiều quá, nếu cứ như vậy trẫm sẽ ra lệnh buộc nàng hồi cung đấy!” “Nhưng Hoàng Thượng, năm đó vì sai sót của chúng ta cho nên mới làm Vũ Dương phải chịu đựng nhiều ủy khuất như vậy. Nàng sẽ không bị đưa đi đến biên cương, lại càng không phải mang thai đứa nhỏ trong bụng mà không biết thật sự là của ai?” Bà vừa nói xong, nước mắt cũng bắt đầu rơi lã chã:”Một nữ nhân tuổi còn trẻ như thế, lai chưa cưới mà đã có con nhỏ, sẽ không tránh khỏi bị người trong thiên hạ chế giễu đi!” Trục Nguyệt nhẹ nhàng đem bà ôm vào trong lòng. Ông làm sao lại không đau lòng cơ chứ, dù sao nàng cũng chính là hài nhi của ông cùng Hoán Khê sinh ra cơ mà:”Đứa ngốc, tất cả không phải là do nàng sai. Đó chính là do trẫm đã tất trách, không bảo vệ tốt cho mẫu tử hai người.” Nhớ đến ánh mắt trống rỗng của Điệp Vũ Dương khi gặp lần đầu tiên, lúc ấy ông chỉ không hiểu vì sao lại có cảm giác thật sư rất đau lòng. Về sau, Phương Thân Vương lại đem nàng ra, muốn cố tình uy hiếp Thương Duật. Thế nhưng Thương Duật vào thời khắc ấy lại chỉ dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn hết thảy mọi chuyện, còn nàng trước sau chỉ nở nụ cười vô cùng đạm mạc, tựa hồ là một chút cũng không để tâm. Vào khoảnh khắc đó, ông liền biết nữ nhân như nàng chắc chắn trong quá khứ đã phải trải qua không ít những chuyện bất thường. Có lẽ vì nàng đã từng mất đi quá nhiều cho nên đã không còn mảy may để ý gì nữa. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, lại để cho ông phát hiện nàng chính là nữ nhi của mình bị thất lạc năm xưa, cho nên tất cả những thương tâm mà nàng phải chịu trong quá khứ giờ phút này lại biến thành lưỡi kiếm sắc bén, đem trái tim ông từng chút từng chút đâm xuống. Giây phút khi nhìn thấy Vũ Dương được quân lính đưa đến, hoàng đế Trục Nguyệt có thể cảm nhận được thân thể Hoán Khê giờ đang nép trong lòng ông đang không ngừng run rẩy. Vũ Dương không nhanh không chậm bước xuống xe ngựa, rồi sau đó hạ thấp người hành lễ:”Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng.” “Vũ Dương, không cần hành lễ, nàng thật ra chính là….” “Ừ, bình thân!” Bàn tay đang đặt trên người Hoán Khê thoáng hơi dùng sức, đem kích động nhất thời của bà chặn lại:”Mấy ngày nay ngươi thật sự đã làm cho Nịnh Phi lo lắng không ít!” Vũ Dương hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn vào Nịnh Phi. Mọi thứ trước mặt vốn đều tốt đẹp, chỉ là giờ đây bà ta tựa như đang rất kích động:”Nhọc nương nương lo lắng rồi!” Khi nghe gọi là nương nương, Vũ Dương phát hiện ánh mắt Nịnh Phi toát lên một tia khổ sở cùng chua xót. Tình cảnh trước mắt làm cho nàng quả thực có chút khó mà lý giải, bản thân vốn chỉ là một người dân bình thường, không ngờ lần trở lại này lại làm phiền đến cả Hoàng Thượng cùng phi tử được ông sủng ái nhất đồng thời nghênh đón tại cửa cung thế này. Đối với hành động này, nàng thật sự là có chút không khó mà lý giải. “Tốt lắm, trở về là tốt rồi, mau chút hồi cung đi!” Đoàn người rất nhanh đã tiến đến Ngữ Yên cung, Nịnh Phi tựa như muốn nói gì đó nhưng nhìn đến vẻ mệt mỏi trên mặt của Vũ Dương liền thôi, chỉ sai người đỡ nàng vào nghỉ ngơi trước. Nàng vừa rời khỏi, Hoán Khê liền khẩn trương mở miệng:”Hoàng Thượng, nàng có phải hay không rất giống thần thiếp?” Nịnh Phi không như Vũ Dương, bộ dáng nhìn vào luôn luôn đạm mạc, nhưng cả hai khi nhìn vào đều cho người ta cảm giác rất tinh khiết. Ông mỉm cười, chạm nhẹ tay bà:”Đứa ngốc, đứa nhỏ không giống nàng thì còn giống ai chứ hả?” Từ cái ngày xảy ra chuyện ở Cầu Phúc tự, ông giờ vẫn còn hoảng sợ, mãi đến mấy ngày sau đó cũng không dám ngủ say. Ông dù đã phái rất nhiều hộ vệ đi khắp nơi, thăm dò tin tức của hắc y nhân, nhưng đến nay lại không có tin tức gì. Sau đó lại nghe Hóan Khê nói đến hình xâm tiểu điệp trên cánh tay của Điệp Vũ Dương, ông liền không chút do dự mà ngay lập tức tin tưởng. Vũ Dương, hiển nhiên chính là nữ nhi của ông và Hoán Khê, Nhiêu Nhiêu, tiểu hài tử đã bị thất lạc nhiều năm trước đây. Không cần phải nói đến cái gì khác, chỉ là tính tình của bọn họ mà thôi phải nói là thật sự rất giống. Tuy cả hai đều ít nói, nhưng trời sinh cái loại hàm xúc, nội tâm uyển chuyển như thế của bọn họ, người khác thật sự không thể nào học được. Nhưng ông cũng không thể chỉ theo đó mà thừa nhận:”Nhưng mà chúng ta cũng không thể nào chỉ dựa vào tiểu điệp kia mà nhận định nàng là nhi nữ thất lạc trước kia.” Tiểu điệp đó vốn là ấn ký đặc trưng, từ lúc nhi nữ mới sinh ra đã có, trông nó rất đẹp, mà khi được in trên làn da trắng như tuyết của nàng thì trông vào càng thêm phá lệ xinh đẹp, sống động. “Hoàng Thượng, người không tin Hoán Khê sao?” Nghe vậy ông ta liền vội vàng mở miệng:”Đứa ngốc, không phải không tin nàng, mà là cách nhận thân như vậy không thể nào mà thốt ra miệng được. Nàng chẳng lẽ không phải đã sớm cũng nhịn được đó sao?” Theo như tính tình của Vũ Dương , nàng ta quả quyết sẽ không dễ dàng tin tưởng, càng không có cách mà đi chấp nhận. Nay chuyện họ có thể làm chính là để mọi chuyện hơi dịu lại một chút trước đã. Những ngày này, bởi vì trời bắt đầu vào đông nên thời tiết càng thêm lạnh lẽo, mà cơ thể Vũ Dương trước giờ vẫn mang theo âm hàn, nên Nịnh Phi cố tình hẹn Vũ Dương, rủ nhau đi đến ôn tuyền ngâm nước nóng thư giãn. Vũ Dương cũng không cự tuyệt, liền vui vẻ đi theo. Ôn tuyền này thật sự là một nơi rất đặc biệt trong hoàng cung, phong cảnh chung quanh khỏi nói đó là vô cùng đặc sắc. Nơi này trừ bỏ Nịnh Phi và hoàng đế Trục Nguyệt ra thì không có một ai khác được phép sử dụng, đây cũng được coi như là một trong những nơi cấm địa của hoàng cung. Trước mắt là một tòa lâu cao lớn, trần nhà được lót bằng vàng mỏng, chung quanh hơi nóng không ngừng xông ra, làm cho khung cảnh nơi này càng thêm huyền ảo, mờ mịt. Mọi thứ trước mắt nhìn vào chỉ là một mảnh mông mông lung lung, nhưng đương nhiên lại rất có vẻ thoát tục. Hai người tự đem quần áo trên người cởi bỏ. Khi xuống dưới nước, lúc ánh mắt Nịnh Phi vô tình cố ý xẹt qua tử điệp trên vai Vũ Dương, bà liền vội vàng nhìn sang chỗ khác, đem tâm tình kích động vừa rồi cố gắng ổn định lại. Chậm rãi đem người thả lỏng trong nước, nhìn đến hơi nóng đang dần dần lượn lờ bay lên Điệp Vũ Dương bất giác nhớ tới đoạn thời gian khi nàng còn ở trong quân doanh. Nơi đó cũng có một ôn tuyền, lại nói đó vốn là nơi chuyên dụng của hắn, không ngờ đồng thời cũng là nơi mà hắn và nàng chân chính gặp nhau. Giờ này khắc này, hắn ở trong phủ chắc đã tỉnh lại, biết chính mình đã rời đi, e rằng là đang nổi trận lôi đình đây? Mỗi khi chính mình không chịu nghe lời, hắn sẽ luôn nổi giận. Nhưng sau khi hết thảy qua đi, hắn lại không đành lòng đem sai lầm của nàng đi trừng phạt, ngược lại còn bắt đầu bay ra biểu tình hờn dỗi, thật lâu sau đó sẽ không thèm ngó ngàng đến nàng, đợi cho đến khi nào hắn đem mọi thứ bình ổn lại, mới tiếp tục chịu để ý nàng. “Vũ Dương, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Kia tử điệp vẫn không bởi vì giờ phút này bị ngâm trong nước mà mờ nhạt, ngược lại hình ảnh trong nước làm chúng càng thêm sống động, nhộn nhạo, đôi cánh dường như cũng bắt đầu rung động, chờ chực được phóng thích. “Không có gì!” Nàng quay đầu nhìn Nịnh Phi bên cạnh, âm thầm đem những hồi ức khi nãy giữ riêng cho mình. Trong lòng đang nghĩ vậy, ngón tay vô thức không tự chủ nhẹ nhàng vuốt ve từ điệp trên cánh tay. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tâm Nịnh Phi thoáng cái nhảy dựng, khẩn trương nhìn nàng hồi lâu rồi mới cố lấy hết dũng khí nói:”Vũ Dương, tử điệp trên người ngươi quả thật rất xinh đẹp.” “Đa tạ! Thật ra khi dân nữ vừa mới có ý thức cuộc sống, thì đã thấy nó ở đó. Bởi vì từ nhỏ vốn chưa nhìn thấy qua phu mẫu, cho nên dân nữ nghĩ đây chính là dấu ấn duy nhất của phụ mẫu để lại cho mình.” Ánh mắt Nịnh Phi không dám nhìn tiếp, nhanh chóng quay đầu, đem lệ nơi khóe mắt lau đi, mãi một hồi lâu sau mới nhìn Vũ Dương rồi chậm rãi mở miệng:”Vũ Dương, ta có từng nói với ngươi, nữ nhi Nhiêu Nhiêu của ta, đứa nhỏ bị mất tích từ khi còn rất nhỏ, cũng có một tử điệp giống y như vậy?”