Thế thân khí phi

Chương 161 : Triền miên vô tận(3)

Khoảnh khắc Điệp Vũ Dương bế mâu, bó tay mặc cho số phận, bên mũi liền ngửi được một cỗ hương vị quen thuộc truyền đến. Khóe môi thoáng hơi nhếch lên, là hắn, dĩ nhiên chính là hắn. Thời điểm thân mình bị kéo đi, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được rất rõ ràng cỗ khí phách quen thuộc, trong lòng giờ khắc này ngay cả một chút bối rối cũng không hề có, ngược lại còn phá lệ vô cùng bình tĩnh. Hắn liền tung chưởng, ở một bên cạnh nàng đánh trả. Trong lúc một chưởng kia của chủ trì sắp sửa chạm đến Vũ Dương, rất nhanh đã bị Thương Duật thành công khống chế, còn một tay kia của hắn lại hiển nhiên công khai ôm thiên hạ không biết sống chết là gì kia vào trong lòng:”Nàng, nữ nhân này thật làm cho người ta không thể nào mà không tức giận a!” Sau khi hắn phẫn nộ nói xong, bàn tay một bên cũng không ngừng tiếp tục ra đòn, đánh trả một chưởng thứ hai của chủ trì đang chuẩn bị công kích. Chính vào lúc này, nơi cửa sổ không biết từ lúc nào liền có rất nhiều hắc y phá cửa xông vào. Tuy bọn họ đều bịt mặt nhưng nhìn vào cũng không khó đoán được rõ ràng trước mắt đang có hai phe khác nhau, một nhóm là người của chủ trì, còn bên còn lại chính là thuộc hạ của Thương Duật. Đại Hùng bảo điện rộng lớn thình lình bị một đám hắc y nhân bất ngờ xông vào thoáng cái trở nên chật chội vô cùng. Nàng nãy giờ bên cạnh hắn thấy tình cảnh trước mắt hỗn loạn như vậy cũng im lặng mà không nói gì, chỉ là lẳng lặng đứng một bên mà quan sát. Tình cảnh thế này hiển nhiên rất quen thuộc, nhưng vô luận là trong bất cứ loại tình huống gian khổ, hay khó khăn nào hắn cũng chưa từng lơi lỏng vòng tay đang trói buộc bên hông nàng. Bọn hắc y nhân nãy giờ vẫn đang đánh nhau kịch liệt, rõ ràng nhìn vào bọn họ đã có sự chuẩn bị tốt mới đến, lại nói bên này người của Thương Duật đương nhiên cũng được huấn luyện rất tốt cho nên ra đòn ứng phó cũng rất thành thạo. Cách đó không xa Nịnh Phi nhìn đến một màn, không biết nhất thời bản thân nên làm thế nào cho phải. Bà không thể hiểu nổi vì sao thời khắc mình vừa mở mắt ra lại đã bị Điệp Vũ Dương đẩy sang một bên rất xa mới, nhờ vậy lại có thể tránh khỏi nguy hiểm? Bà càng không rõ đã qua nhiều năm vị chủ trì phương trượng nơi này như thế nào lại biến thành một người hung ác thế kia chứ? Bà cũng không hiểu được vì sao mình lại vô tình trở thành mục tiêu trí mạng để cho người khác không ngừng công kích chứ? Ngay lúc bà còn đang hoảng hốt, ánh mắt vô tình lướt qua, chạm phải ánh nhìn thân thiết của Điệp Vũ Dương, bà lập tức liền giật mình. Không sai, chính Vũ Dương đã bảo vệ bà, nàng tất nhiên là không cho phép bà có bất kỳ sai sót nguy hiểm gì bởi vậy nên dùng đôi mắt mình thay Hoán Khê quan sát hết thảy. Rõ ràng bản thân cũng là người không hề biết chút võ công, cho nên đã rất cẩn thận nhưng Thương Duật vẫn không thể nào né tránh trường kiếm do người khác không ngừng cố ý đánh tới. Vũ Dương chuyển mắt, phát hiện một tên hắc y cầm đầu xoay người, thanh kiếm trong tay như một mũi tên thẳng hướng trái tim Nịnh Phi mà đâm. Thương Duật đang đánh nhau nên chỉ tập trung lo cho an nguy quanh mình, đồng thời cũng hoàn toàn xem nhẹ đến chuyện sinh tử của Nịnh Phi. Mặt khác Vũ Dương nãy giờ vẫn nằm im trong lòng Thương Duật lại nhìn thấy tất cả, phát hiện mâu quang bình tĩnh vừa rồi của Nịnh Phi giờ đã xuất hiện những tia bối rối cùng bất lực, tâm nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng đau nhói. Nàng biết bản thân không thể xem nhẹ chuyện giờ phút này Nịnh Phi đang bị người ám sát. A, nhưng nàng thật sự xin lỗi hắn, không thể không dùng sức cắn mạnh lên cánh tay hắn, nháy mắt nơi đó máu tươi rất nhanh liền ồ ra, tràn cả vào trong khoang miệng. Bị cắn đau Thương Duật theo phản xạ hơi buông lỏng vòng tay, Vũ Dương nhanh chóng tránh khỏi trói buộc, xông lên trước mặt Nịnh Phi, toàn tâm vì bà chắn đi mũi kiếm kia. Chờ đến khi Thương Duật nhận ra đã nhìn thấy Vũ Dương đang đứng chắn trước mặt Nịnh Phi. Nhìn thấy mũi kiếm không chút lưu tình hướng nàng thẳng tiến, hắn lúc này cũng nhìn ra hắc y nhân kia chính xác là tên cầm đầu, kiếm pháp quả nhiên quỷ bí đến cực điếm. Thương Duật không chút do dự nhanh chóng phi thân đến đó, hướng hắc y nhân tung ra một cước, chỉ mong kéo ra một ít khoảng cách, nhưng vẫn không cách nào ngăn được lợi kiếm vẫn đang xông tới. Chỉ nghe âm thanh xé rách như xuyên thấu vang lên, sau đó là một trận đau đớn truyền đến. Vũ Dương cúi mâu chỉ thấy mũi kiếm kia không chút lưu tình một nhát xuyên thấu đâm thẳng qua ngực hắn, đồng thời cũng chạm vào người nàng. Đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, nàng không thể hiểu chuyện này rốt cuộc vì sao lại biến thành ra thế này. Một hồi lâu nàng vẫn không thể nào đem tầm mắt dời đi, nhìn chằm chằm máu tươi nơi khóe môi Thương Duật đang không ngừng trào ra, một lát sau mới ngây ngốc mở miệng:”Ngươi bị trúng kiếm!” Thương Duật chưa vội quay đầu, chỉ là nhìn đến tên hắc y nhân trước mắt, bàn tay dùng sức đem thanh kiếm trước ngực mạnh mẽ rút ra. Chỗ bị thương rất nhanh liền mất đi rào cản máu tươi từ nơi đó liền bị phóng thích, điên cuồng trào ra. Từng giọt từng giọt liên tiếp nhỏ xuống, chạm đến nền đất lạnh liền nở rộ, hóa thành những đoá huyết hoa, nhìn vào vô cùng yêu dã, lại cũng xinh đẹp cực điểm. Không người nào có thể đoán trước hắn lại hành động một cách quyết tuyệt như thế, càng không ngờ rằng ngay cả đối với chính bản thân mình hắn lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Mất máu nhiều thật sự là nguy hiểm cỡ nào vậy mà hắn một cái chớp mắt cũng không hề động, liền mạnh mẽ rút ra thanh kiếm trước ngực. Mọi người bất cứ là ai khi chứng kiến màn này đều không tự chủ mà hít vào một ngụm khí lạnh. Thừa dịp hắc y còn đang bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, bàn tay Thương Duật giờ đang cầm lợi kiếm vừa rút ra không chút chậm trễ dùng sức đâm thẳng vào ngực của hắc y nhân. Lợi kiếm từ trong ngực bất ngờ bị rút ra, nhất thời không còn bất cứ vật gì chống đỡ, làm cho Vũ Dương mất đi trọng tâm suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Tâm nàng giờ như đang ai đó xé rách, đau đớn. Nước mắt cũng rất nhanh liền không ngừng rơi từng hạt li ti, nhỏ xuống đất. Ý thức trước mắt một mảnh hỗn loạn, nhưng đám người kia vẫn không tha mà tiếp tục chém giết. Trong lúc Thương Duật xoay người, phát hiện mâu gian của nàng một mảnh mê ly, nhưng hắn hiển nhiên càng không nghĩ buông tha, không cho phép nàng xem nhẹ sự hiện diện của hắn. Nàng nhìn đến bộ dạng bá đạo của Thương Duật, khóe môi của hắn giờ đây cũng hơi cong lên. Không ngờ vào giữa thời khắc sanh tử thế này, hắn lại một chút cũng không màng đến an toàn của mình. Ánh mắt từ từ rơi xuống, chạm đến một mảnh huyết sắc, trông thật phá lệ chói mắt vô cùng. Thương Duật nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, máu tươi nãy giờ vẫn không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng nõn của nàng, ngược lại đối với bộ trường bào màu đen của hắn lại không mảy may có chút dấu vết gì. Thương Duật khóe môi mang theo máu tươi, nhẹ nàng áp xuống môi nàng. Nụ hôn này không hề mang theo bất cứ dục vọng gì mà chỉ là một loại tưởng nhớ, đem theo đau đớn của hắn truyền đến hòa với nỗi đau tê tâm liệt phế trong lòng của nàng. Tuyệt mỹ kia chính là dùng sinh mệnh hắn và nước mắt của nàng để đổi lấy, mà thê lương này là do máu của Thương Duật cùng máu của nàng hòa quyện cùng nhau mà thành.