The Smile!
Chương 110
Kể từ lúc Hà Vi Băng sang Hàn, đã được hai ngày. Và giờ đây chỉ còn lại 3 người bọn họ. Dù là vậy, dường như khoảng cách giữa họ lại càng xa hơn, giống như là một bức tường dày không thể phá vỡ. Họ vẫn là bạn bè, thế nhưng trong đó lại khôn giống như là bạn bè. Họ đã không còn giống với trước đây, mỗi người đều mang theo một tâm trạng khác nhau. Nhưng… lại không ai nói ra.
“ Reng! Reng! Reng!”
Tiếng chuông vang lên kết thúc những tiết học nhàm chán vô vị.
“ Tớ về trước.” Chan Jung Gyu khoác cặp lên vai, không quay đầu bước ra khỏi phòng.
“ Cậu ta vẫn như thế?” Lưu Anh Phương nhìn theo bóng dáng cậu ta không khỏi nhíu mày.
“Ừ.” Hoàng Thiên Vũ thu dọn đống sách vở trên bàn. Mấy ngày nay cậu đều sống ở nhà cậu bạn này. Cậu ta ra sao cậu chính là người rõ nhất.
Nhưng là, lại hoàn toàn không có biện pháp. Cậu ta cố chấp như vậy, tính cách này đến chếp cũng không thể sửa Chỉ là tại sao cậu ta lại đi yêu một người cố chấp chứ?
Đống tình cảm phức tạp này, đến khi nào thì có thể giải quyết hết?
“ Tớ cũng phải về trước đây, dạo này nhà tớ có chút việc.” Anh Phương cũng không nán lại lâu, liền nhanh chóng đi về.
Ba người bọn họ cứ thế mà mỗi người đi một ngả. Thời gian tụ họp lại ở cùng một chỗ cũng không được là bao lâu. Là vì chuyện kia mà ra nông nỗi này sao?
Cậu lại cứ như vậy ngồi thừ người ra. Cậu nghĩ lại, từ trước bọn họ quen nhau đến giờ, chuyện xảy ra như thế này là lần đầu tiên. Có phải hợp rồi sẽ lại tan. Thật lâu sau đó, cậu mới lên tiếng, lại là nói với người ngồi ở bàn bên cạnh.
“ Linh Nhi, cậu không về à?”
“ Hả? Về?” Vũ Linh Nhi nhìn cậu, mấy giây sau mới gật đầu.
“ Vậy đi thôi.” Cậu chủ động nắm lấy tay cô, kéo đi. Bàn tay cô lại có chút lạnh.
Vũ Linh Nhi có chút không được tự nhiên đi đằng sau cậu.
Có lẽ là trải qua chuyện đám cưới kia, giữa hai người lại có khoảng cách. Chí ít thì, cô đối với cậu cũng không giống như trước nữa. Mà cô lại không rõ là ở điểm nào. Điểu đó… có lẽ cậu cũng cảm nhận được.
“ Chuyện đó… cậu không cần để ý đâu.” Hoàng Thiên Vũ vẫn nắm chặt lấy tay cô, vừa đi vừa nói.
Cậu cảm nhận được bàn tay cô hơi run lên. Cậu có chút buồn, xem ra con đường cậu phải đi tiếp có lẽ sẽ dài hơn.
Vũ Linh nhi đi đằng su cậu, vì thế mà cô không biết được sắc mặt của cậu lúc này. Cô có chút lo lắng. Trái tim không ở yên trong lồng ngực mà đập liên hồi. Cô vẫn không thể hiểu rõ được tình cảm của mình dành cho cậu. Rõ ràng là cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cô. Vì cái gì mà lại có cảm giác như vậy?
Cô chỉ biết bàn tay cậu rất ấn áp, lại khiến cô cảm nhận được an toàn. Giống như… là anh hai của cô vậy.
Hai người ra đến cổng trường. Bây giờ đã là giờ tan tầm nên đường cũng rất đông. Cậu vẫn nắm lấy tay cô, chờ xe nhà họ Vũ đến đón. Còn cậu, có lẽ sau đó sẽ đi bộ về. Cậu dù gì cũng không còn sống ở nhà đó nữa, thẻ tín dụng cũng đã đều bị đóng băng. So với người nghèo cũng đâu có khác nhau là mấy.
Những học sinh từ trong trường đi ra đều nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò. Họ từ lâu đối với mối quan hệ của cậu với Linh Nhi đã sớm bàn tán ra vào. Đối với cậu thì không có chuyện gì. Nhưng cô… lại cảm thấy rất ngượng. Cô không quen bị người khác soi mói.
“ Cậu…” Vũ Linh Nhi cúi thấp đầu xuống, thân thủ rút tay mình ra khỏi tay cậu, thế nhưng lại bị cậu nắm chặt hơn.
“ Yên nào. Tay cậu cũng thật là lạnh.”
Cậu không phủ nhận là cậu có chút tham lam. Cứ cho như là cậu có quyền ích kỷ một chút đi, nắm tay cô một chút thôi cũng được. Đến cậu cũng không biết từ bao giờ mà mình có cái tính cố chấp đấy. Có lẽ, là từ lúc cô xuất hiện trước mặt cậu.
Vũ Linh Nhi cảm thấy nói với cậu cũng vô ích, liền từ bỏ. Đầu cúi thấp xuống, sắc mặt có thoáng ửng đỏ.
Cậu thấy thế liền khẽ mỉm cười. Cậu thật sự mong tà xế nhà họ Vũ lâu lâu đến một chút, hoặc là mãi mãi không đến cũng được. Không biết từ khi nào cậu lại trở nên trẻ con như thế nữa. Lại giống như con nít ôm khư khư lấy món đồ chơi mà chúng thích.
“ Reng! Reng! Reng!!”
Đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên. Là điện thoại của cậu.
“ Alo! Chị hai.”
“ Em biết rồi. Chút nữa em sẽ đến.”
Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Cất điện thoại vào trong túi, đôi mắt vô tình lướt qua bên đường. Lại vô tình nhìn thấy một dáng người.
“ Linh Nhi! Cậu quàng khăn như vậy gió nhất định sẽ vào cổ.” Hoàng Thiên Vũ đột nhiên xoay người đứng chắn trước mặt cô, đưa tay ra chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô. Lại thành công che chắn tầm nhìn của cô.
Cậu biết, đây là cậu cố ý. Cố ý để cho người bên kia nhìn thấy. Lòng cậu đột nhiên lại nổi lên ham muốn chiếm giữ. Là ích kỷ sao?
“ Tôi… tôi tự làm được.” Vũ Linh Nhi có chút ngượng, đưa tay ra chỉnh lại khăn của mình.
“Ừ.” Cậu thu tay về, lại cảm thấy thừa thãi bèn đưa lên gãi đầu.
Một chiếc xe BMW màu đen đỗ ngay trước mặt bọn họ.
“ Xe đến rồi. Cậu về đi.”
“ Tạm biệt.” Cô quay đầu nhìn cậu một cái rồi bước vào trong xe.
Cậu vẫn vẫn tay, nhìn theo bóng dáng chiếc xe cho đến khi nó biến mất hẳn khỏi tầm nhìn của cậu. Cậu liền bỏ tay xuống, ánh mặt tĩnh lặng nhìn về phía bên kia đường. Liền bắt gặp ánh mắt của hắn ta.
Hắn ta đứng yên lặng dựa lưng vào tường. Đôi mắt dài lạnh lẽo nhìn thẳng về phía cậu. Trong đôi mắt ấy có tức giận nhưng trên hết là tuyệt vọng cùng đau khổ. Thế nhưng điều đó lại được che dấu quá kỹ, kỹ đến nỗi khiến người ta không tài nào nhân ra được. Bề ngoài chỉ là một bộ mặt lạnh lùng.
Hắn ta nhìn cậu, sau đó quay người bỏ đi.
Phải rồi! Không phải hắn đã nói từ bỏ rồi sao? Vậy thì tại sao mỗi ngày lại cứ đứng đây nhìn cô chứ? Hắn không xứng để có được tình yêu, cũng không xứng để yêu ai cả. Đối với hắn đó chỉ là một khái niệm quá xa vời. Hắn đến cùng cũng chỉ giống như một thứ cặn bã, một con quỷ hút máu người. Hắn chưa từng có hy vọng. Cuối cùng hắn vẫn kết thúc trong đau khổ. Bởi vì kết thúc đó là do hắn tự chọn. Hắn không có quyền trách ai. Chỉ có thể trách chính bản thân mình. Nếu hắn đã chọn cách buông bỏ thù hận, vậy thì hãy để tất cả mọi việc trôi vào quá khứ đi. Kể cả cô nữa. Hắn cần phải quên tất cả, cần phải cho trái tim trở về đúng với trạng thái ban đầu của nó.
Thế nhưng… điều đó có phải quá khó không? Khi hắn nhìn thấy người con gái đó ở bên người con trai khác. Trong lòng hắn thật sự rất khó chịu. Nhưng, hắn có thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn? Hắn đã từ bỏ, vậy thì không thể níu giữ. Hắn có tư cách gì để làm điều ấy? Cô không phải cũng là chán ghét hắn sao? Cậu ta chí ít cũng không phải là người như hắn - một con người không đáng để được yêu.
Trái tim giống như có hàng ngàn hàng vạn nhát dao đâm vào. Không chỉ đau, mà là rất đau. Dòng máu màu đen đã sớm khô cạn… chỉ còn lại nước mắt cùng với một cái xác đã thối nát.
Máu của quỷ, không phải là màu đỏ mà là màu đen. Còn nước mắt, lại nhuốm một màu đỏ. Những con quỷ giống như bất diệt, bởi vì chúng không bao giờ khóc. Thứ chúng có chỉ là một trái tim lạnh giá không thể đập. Thế nhưng đến khi những con quỷ rơi lệ, chúng sẽ chết. Một linh hồn đã chết tồn tại trong một cái xác.
Có thể buông tay là giải thoát,
Nhưng nó không có nghĩ là chấm dứt
Cũng không có nghĩ là kết thúc.
Có khi lại là tiếp tục ràng buộc cả đời, trong đau khổ…
(hết chap 111)
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
69 chương
9 chương
103 chương
39 chương
562 chương
46 chương
498 chương
72 chương