The Smile!

Chương 109

“ Reng! Reng! Reng!” Điện thoại đặt trên chiếc bàn màu nâu rung lên vài hồi, liền có người bắt máy. “ Alo.” “ Gyu! Vũ có ở chỗ em không?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ. Là Hoàng Thiên An. Từ lúc Hoàng Thiên Vũ ra khỏi nhà đến giờ cô vẫn không cảm thấy yên tâm. Chan Jung Gyu nhìn người đang ngồi trên ghế, nhận được sự đồng ý của đối phương mới lên tiếng: “À, cậu ấy đang ở đây.” “Ừ, chị biết rồi. Nó tạm thời cứ nên ở chỗ em thì tốt hơn.” “ Chị đừng lo. Cứ để cậu ấy ở đây.” Chan Jung Gyu nói thêm vài câu rồi tắt máy. Mắt nhìn về phía Hoàng Thiên Vũ, lên tiếng: “ Cậu bỏ nhà đi thật sao?” “ Không phải. Là bị đuổi.” Hoàng Thiên Vũ lắc lắc đầu, khẽ cười. “Đến lúc này rồi mà còn cười được. Xem ra chị An rất lo cho cậu.” “ Cũng hết cách rồi.” Cậu nhún nhún vai. Đôi mắt lại có chút buồn, cậu nghĩ mình ra khỏi căn nhà đó là một quyết định đúng đắn. “ Nhà có chuyện? Chưa bao giờ thấy cậu bỏ nhà đi.” “ Thì là… Mà thôi, không nói đến chuyện này nữa. Cậu biết ngày mai Tiểu Băng sang Hàn đúng không?” “ Rồi thì sao?” Nhắc đến chuyện này, Chan Jung Gyu mặt lại có chút không vui. Cậu ta cũng đã gần một tháng rồi chưa có gặp cô. Cậu biết rõ rằng ngày mai cô sang Hàn, thế nhưng cậu không khuyên cô, cũng không thể khuyên cô. Cậu đối với cô là cái gì? Còn cô đối với cậu là cái gì chứ? Chẳng là cái gì cả sao? Cho dù hai người chỉ là bạn bè, cô cũng không nên giấu diếm cậu mà chịu đựng một mình. Điều này khiến cậu rất tức giận. Cho dù sau này cậu có thể gặp cô vậy thì sao chứ. Hai người họ mãi mãi cũng có thể dừng ở mức tình bạn. Trước đây cậu không mong đợi điều gì, cậu biết mối tình của mình chưa chắc đã được đáp lại. Thế nhưng trong thâm tâm cậu vẫn luôn hy vọng. Nhưng giữa bọn họ dường như bị ngăn cách bởi một bức tường. Bức tường ấy rất dày, rất cao, nó khiến cậu không thể vượt qua nổi. “ Cậu đừng nghĩ là tớ ngốc. Cậu mới chính là đồ ngốc. Mọi người cứ nghĩ tớ không biết gì nhưng tớ biêt tất cả.” Chan Jung Gyu im lặng không lên tiếng. Có lẽ cậu ta còn đang bận suy nghĩ đến chuyện nào đó. “ Nếu cậu không nói ra thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa đâu.” “ Liệu làm thế có tốt không?” Jung Gyu khẽ cười, cậu ta như là đang tự nói với bản thân mình. Hoàng Thiên Vũ khẽ thở dài. Tại sao mọi chuyện lại luôn phức tạp như vậy? Tất cả mọi chuyện! “ Cậu ấy không thích tớ chăng? Như vậy nếu nói ra tớ đến cả làm bạn cũng không thể.” Chan Jung Gyu lắc đầu, đôi mắt đượm buồn nhìn vào khoảng không vô định nào đó. Có phải cậu rát nhát gan không? Trong tình yêu, kẻ nào cũng sẽ là kẻ nhát gan. Sợ tình yêu của mình vuột mất, Sợ bản thân nắm chặt nó sẽ khiến nó tan vỡ… “ Thế mới nói là cậu ngốc, không thử sao biết được.” Hoàng Thiên Vũ cậu đã từng nếm trải cảm giác đó. Trong tình yêu, 1 phút do dự cũng có thể mất đi người kia mãi mãi. Có thể sẽ mãi mãi không còn cơ hội. Nhưng dường như… cậu vẫn còn cơ hội… Cậu đột nhiên lại nhớ đến Vũ Linh Nhi - người con gái mà cậu yêu. Giữa hai người bỗng chốc rơi vào im lặng, ai cũng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, Nhưng họ, dường như đều có một điểm chung là một trái tim sợ bị tổn thương. Chan Jung Gyu cậu sinh ra trong một gia đình giàu có. Được tất cả mọi người yêu thương. Cậu là con một, sinh ra giống như là bảo bối trong nhà. Cậu chưa từng yêu thương ai cho đến khi gặp người con gái đó. Cậu mới biết, hoá ra tình yêu lại đơn giản như vậy, lại ngọt ngào như vậy, nhưng cũng đau khổ như vậy. Cậu giống như người lạc giữa màn sương mù, không thể nhìn thấy phía trước. Giống như tình cảm của người đó dành cho cậu, cậu không thể nào xác định được. La bà trong tay không chỉ rõ phương hướng. Qua một lúc lâu sau, Jung Gyu mới khẽ lên tiếng. Giọng nói buồn bã, lại có chút tuyệt vọng. “ Tớ nghĩ… là tớ không làm được.” *** 8.00 AM, trước cửa sân bay… “ Sang đến nơi nhớ gọi điện cho anh.” Lee Woon Kyo đưa va ly cho Hà Vi Băng, dặn dò cô một số thứ. “ Em biết rồi.” Hà Vi Băng khẽ cười, sắc mặt lại có chút không được từ nhiên nhìn về mấy người đứng đằng sau Lee Woon Kyo. “Đi đường cẩn thận.” Lưu Anh Phương ôm lấy cô, có chút tiếc nuối mà không buông ra. “Được rồi! Con nhỏ này, tớ nghẹt thở bây giờ.” Hà Vi Băng vỗ vô và lưng Anh Phương. Cô thật sự rất tiếc nuối nơi này. Cô không muốn phải rời khỏi đây. Ở đây có bạn bè của cô, có người thân của cô. Còn ở nơi kia… cô chẳng có ai cả. “ Tớ sẽ nhớ cậu.” Anh Phương buông cô ra, lại nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt bắt đầu ươn ướt. “ Cậu đó, có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá không? Tớ có phải chết rồi khôn mà lại khóc như đưa đám vậy.” Hà Vi Băng cười, cô không muốn mọi người ở đây phải lo lắng cho cô. Cô muốn họ nhìn thấy hình ảnh cô thật vui vẻ. Cô là một con người mạnh mẽ. “ Tiểu Băng, khi nào rảnh nhớ về thăm mọi người.” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười. Dường như cậu biết thật tâm cô gái này đang nghĩ gì. “ Tớ biết.” Hà Vi Băng gật đầu, đôi mắt lại như vô thức nhìn sang người đang đứng cạnh cậu. Là Chan Jung Gyu. Chan Jung Gyu không nhìn cô, đôi mắt như cô lảng tránh ánh nhìn của cô mà hướng ra nơi khác. Cậu ta không lên tiếng. Đôi lông mày của cậu ta nhíu lại, vẻ mặt không vui. Trong nội tâm cậu thật sự đang rất rằng xé. Cậu tự nhủ với bản thân mình… Cô sắp đi rồi. Thật sự sắp đi rồi. Liệu có giống như lời Vũ đã t ừng nói? Nếu cậu không nói ra thì sẽ không bao giờ có cơ hội? Thật sự như vậy? Hà Vi Băng nhìn cậu ta một lúc, khẽ cười buồn. Cô không thể tiếp nhận tình cảm của cậu, cũng không có dũng khí mà nói ra. Vậy thì rời xa, có lẽ sẽ tốt hơn. Thế nhưng… cô có biết như vậy là rất ích kỷ không? Con người sinh ra là ích kỷ… Vì sự ích kỷ mà làm tổn thương người khác… Ích kỷ mà ra đi, để lại đau th ương cho người ở lại. “Được rồi. Tớ đi đây.” Hà Vi Băng quay người, đi vào trong sân bay. Chan Jung Gyu lúc đó cảm thấy như trong tim mình có cái gì đã tan vỡ, đã sụp đổ. Tình yêu của cậu… có phải cứ như vậy mà tan vỡ không? Thế nhưng… cậu rất đau… tim cậu rất đau… Cả người cậu giống như vô lực. Cậu đến cuối cùng vẫn không thể giữa cô lại… Cậu quay người, bỏ đi. Hà Vi Băng đang đi đột nhiên dừng lại, hơi nghiên đầu nhìn dáng người đang xa dần kia. Xin lỗi… Gyu, tớ chỉ có thể làm như vậy… “ Hà Vi Băng. Có đôi lúc cậu thật độc ác.” Cô nghe thấy là giọng của Lưu Anh Phương. Cô không quay đầu lại, nặng nề kéo vali màu đen đi thẳng vào trong. Bước vào trong… một cánh cửa mới sẽ mở ra. Cánh cửa hướng đến con đường mà cô phải đi sau này. *** Trong sân bay, người đi lại tấp nập. Những tiếng ồn ào khiến người ta có cảm giác như một khoảng nào đó im lặng thật là kì lạ với nơi này. Hà Vi Băng kéo va ly ngồi vào hàng ghế cuối cùng. Cô muốn cho bản thân mình có một khoảng thời gian yên ắng. Cô cần phải suy nghĩ về những chuyện sau này. Thế nhưng… không hiểu sao cô lại cảm thấy rất buồn ngủ. Dường như là do cô đã quá mệt mỏi. Cô nhanh chóng chìm vào vô thức. Cách cô một chiếc ghế, không biết đã có người ngồi ở đó từ bao giờ. Chiếc valy của người kia cũng đồng màu đen đặt ngay bên cạnh valy của cô. Đó là một người con trai có vóc dáng cao gầy, chiếc mũ đội trên đầu khiến cho người ta không thể nhìn rõ mặt, chỉ lộ ra vào sợi tóc màu bạch kim dài đến ngang vai. Hai mắt anh ta nhắm hờ, dường như là không ngủ. Bao quanh người đó như là có một làn sương mờ khiến người khác không thể chạm vào. Một không khí màu xám của sự cô đơn. Chỉ có hai chiếc valy màu đen đặt cạnh nhau trơ chọi ở đó như ngăn cách hai thế giới khác biệt. Dường như chúng cũng là sợi dây duy nhất kéo hai thế giới lại hoà vào làm một… Có lẽ… vào thời khắc này… cô không biết, cô lại gặp lại người đó. Người sẽ khiến cô phải gắn bó cả đời… Anh ta… tên là Joon Shin… Ra đi không có nghĩ là bổ lại hết tất cả, Mà là buông ra để tìm một cuộc sống mới. Có thể sẽ tốt hơn… Số phận của cô không đặt tại miền đất này, Mà là ở miền đất khác. Khi cô kết thúc vai diễn trong “The smile”. Cũng là lúc một câu truyện khác bắt đầu… Câu truyện đó… có têm là “Mask” Bạn có thể gặp những nhân vật cũng trong đó. Một câu truyện sẽ diễn ra tiếp theo… kết thúc những số phận… Lời tác giả: Hà Vi Băng - một mảnh ghép trong The smile đã kết thúc. Cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ chịu nhiều mất mát trong cuộc đời.Trái tim yếu đuối có một lỗ thủng bị khoét ngày càng sâu. Một con người không thể mở lòng. Có lẽ cô gái này ra đi sẽ để lại nhiều tiếc nuối. Nhưng hãy giải đáp những thắc mắc của bạn vào một ngày nào đó. Có lẽ ngày đó sẽ thật xa, nhưng cũng thật gần. Câu trả lời ở chính trong tim bạn. (hết chap 110)