Skye mở mắt ra cảm thấy như mình vừa ngủ 1 giấc thật dài – một giấc ngủ say không mộng mị từ 1 thân xác hoàn toàn cạn kiệt. Ánh nắng nhạt rọi vào phòng làm những tấm chăn Indian phủ vách phòng thêm rực rỡ như được làm từ hàng nhung thế kỷ 17. Cô lại nhắm mắt và vùi đầu vào gối. Mãi đến sáng cô mới chợp mắt nổi, lúc khu trại bắt đầu 1 ngày sinh hoạt mới. Rồi khi chó bắt đầu sủa, trẻ con cựa mình trong các lều lán, đàn ông ra khỏi nhà mặt còn ngái ngủ râu tóc chưa cạo, đàn bà vội vã ra sông lấy nước cho việc tắm rửa nấu nướng trong ngày. Vào lúc ấy cô đã quá mệt, người cơ hồ sụp đổ, chỉ kịp trút bỏ y phục lao lên giường ngủ như chưa bao giờ được ngủ. Skye đã trải qua 1 đêm rùng rợn nhất trong đời so với tháng ngày được bảo bọc trong chăn êm nệm ấm. Tuy nhiên lại không có chuyện gì xảy ra. Cô đã ở 1 mình trong phòng đơn độc với bóng tối vây quanh, gặm nhấm lấy nỗi sợ của riêng mình. Lao ra cửa sổ cô mong tìm 1 cơ hội trốn thoát, nhưng khi bức màn kéo ra cô thất vọng biết bao nhiêu khi thấy cửa sổ được chấn song - bằng sắt uốn từ thế kỷ 16, đẹp vô song - những chấn song để ngăn ngừa các chàng nhân tình táo bạo quấy rầy con gái trong nhà. Khoảng cách giữa các song chỉ vừa đủ rộng cho 1 bàn tay nhân tình luồn qua vẫy! Phía bên ngoài không có lấy 1 con đường, chỉ có vách núi chênh vênh và khu trại bên dưới. Kéo lại màn cửa, rồi đợi, rồi nghe ngóng, nhưng cô không nghe thấy gì ngoài âm thanh từ khu trại vọng lên. Tiếng nhạc càng lúc càng dồn dập hơn, náo nức hơn. Tiếng cười nói của những vũ công cũng một lúc một tăng theo tiếng nhạc. Rồi cả những âm thanh ấy cũng thoảng dần chỉ còn lại tĩnh mịch bao trùm và nhịp tim dồn dập hoảng loạn. Cô không thể ngờ hắn đã không xông vào đây đòi quyền làm chồng. Vẫn không hề tin khi hắn nói lời tạm biệt. Tối qua, hắn đến bên cô trong lúc người cô cứng lại vì sợ, nhưng hắn chỉ nói đơn giản. -Ngày hôm nay đã quá dài cho em rồi, bây giờ thì đi ngủ đi. Trước tình cảnh này cô không biết phải trả lời sao. Cô đã sẵn sàng để vùng vẫy chống trả lại những nụ hôn cưỡng đoạt, mặc dù đối với sức mạnh của hắn nỗ lực của cô chỉ là số không. Cô vẫn cảm nhận được đôi môi hắn tham lam mạnh mẽ đến dường nào. Trời ơi, nếu bị hôn nữa cô sẽ chết vì kinh hãi mất. Nhưng trái lại hắn chỉ mỉm cười, kéo tấm màn ngăn đôi phòng cô với hang chính, mời cô vào bên trong. Cô bước vào lòng phập phồng như thú sợ gặp bẫy. Tiến đến bên hắn, cô thấy mặt hắn ánh lên vẻ lạ lùng, ánh mắt như có lửa bên trong. Cô đã muốn bỏ chạy, nhưng lòng tự trọng đã ngăn cô lại. Dường như đoán được được ý nghĩ cô hắn bất chợt mỉm cười và cầm lấy tay cô. -Nét mặt em đã cho tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng tôi bảo đảm với em đối với tôi chỉ có nghi thức là điều cần thiết thôi. Hắn cúi đầu hôn lên tay cô, nhưng cô vội giật tay lại. -Đã quá muộn để cho ông biết tôi nghĩ gì về ông, nhưng hình như ông cũng biết rồi. Hắn bật cười. -Vẫn dữ dội thế sao? Tôi nghĩ có lẽ em đã quá mệt, làm sao còn sức để giận tôi nữa. -Giận à? Cô thấp giọng đay nghiến. “Tôi đã qua thời kỳ giận rồi – tôi nguyền rủa ông. Tôi căm ghét ông, khinh bỉ ông. Ông là kẻ ti tiện hèn hạ. Phải, ông đúng rồi – tôi không còn giận nữa.” Hắn lại phá lên cười, rồi không để cô kịp phản ứng, hắn cúi xuống hôn cô thật nhẹ nhàng. Trước khi cô chưa kịp ra tay chống trả, hắn đã bỏ đi. Bức màn chia đôi hai căn phòng đã buông xuống để lại mình đơn độc sau lưng. Cô nhìn vội vã quanh phòng, trong khoảnh khắc hy vọng tìm được vật gì che chắn cho cô, nhưng lại nhận thấy ý tưởng này thật ấu trĩ hoang đường. Có bất cứ thứ gì trong phòng này ngăn được sức mạnh của El Diablo đâu. Hoàn toàn không có gì để bảo vệ cho cô cả. Cứ thế cô chờ và chờ, ruột gan như có lửa đốt, lúc thì đứng bên cửa sổ lúc lại đi tới đi lui trong phòng như muốn nghiền nát mấy tấm thảm lông dưới chân. Hắn vẫn không tới! Tại sao hắn lại tha cho cô? Skye thầm hỏi. Lý do nào đây? Không tìm được lời giải đáp, cô đành nằm xuống hồi tưởng lại hết những diễn biến ngày hôm qua, từng chuyện từng chuyện một, để rồi lại thấy mình hoang mang hơn, lo sợ hơn. Lời cảnh cáo của chú Jimmy về những hiểm họa xảy đến cho cô mới đúng làm sao! Chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng chuyện này lại xảy ra, cho dù là trong ý nghĩ hoang tưởng nhất. Cô từng cảm thấy tuyệt đối chắc chắn, tự mãn với thân thế bất khả xâm phạm của mình. Quốc tịch Anh quốc và dollar Mỹ từng là lá chắn hữu hiệu cho cô tránh khỏi bất cứ tình thế khẩn cấp nào, tuy nhiên chả 1 chút hữu dụng nào đối với El Diablo. Thình lình có tiếng động lớn làm cô giật thót mình lo âu. Cô nghe có tiếng chân đi, tiếng lanh canh phát ra từ những khoen móc màn khi có ai đó đang kéo tấm màn che cửa hang bên ngoài. Cô không dám ngẩng mặt lên, không dám động đậy! Chỉ nằm im nín thở, nỗi kinh hoàng dường như làm tê liệt mọi ý nghĩ. Có ai đó đang bước vào phòng! Nhưng rồi cô nhận ra đấy không phải là nhân vật cô kinh sợ. Tiếng chân rón rén, khẽ khàng hơn. Cô mở choàng mắt. Một cô gái Indian đang đứng trước mặt cô, mái tóc đen tuyền được thắt gọn gàng thành hai bím buông xuống hai bên khuôn mặt với làn da màu đồng, đôi mắt xếch cụp xuống e lệ trước tia nhìn dò hỏi của Skye. -Tôi sẽ mang thức ăn cho cô, senora (bà). Cô gái nói tiếng Spanish với giọng ríu rít, kiểu phát âm riêng rất nhịp nhàng của người Idian khi nói Spanish. -Senora, lời nói này như đâm Skye 1 vết thương trên thể xác. Giờ đây cô là 1 phụ nữ đã có chồng và sẽ không bao giờ được gọi là senorita nữa. Cái danh xưng này làm cô rùng mình như thể gặp phải 1 điều kinh khủng khác nữa. -Tôi không muốn ăn, cô ráng nói nhưng cô gái Indian đã đi khỏi. Cô ngồi dậy và nhìn đồng hồ đeo tay. Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy đã gần 3 giờ chiều. Vậy là cô đã ngủ suốt từ sáng sớm đến bây giờ. Một thời gian khá dài, tuy nhiên từ tinh thần đến thể xác đều kiệt quệ. Khi nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mắt cô lại lướt đến 1 món trang sức khác trên cùng bàn tay - chiếc nhẫn trên ngón tay giữa, chiếc nhẫn El Diablo đã đeo vào cho cô. Cô chăm chăm nhìn 1 lúc rồi cởi ra quăng mạnh đi. Nó văng vào tấm chăn treo tường, rồi rớt xuống sàn, lấp lánh trong nắng. Nhìn xuống chiếc nhẫn sao mà cô ghét cay ghét đắng từ ý nghĩa tượng trưng nó đang mang cho đến cái người đã đeo nó lên tay cô. Thật là mỉa mai khi cô đã từng thề là không bao giờ muốn lấy chồng! -Tôi ghét đàn ông! Cô đã nói câu này không chỉ một mà hàng ngàn lần. Cô từng thề với mình sẽ sống đời độc thân, không qụy lụy bất cứ người đàn ông nào, cô là quy luật của riêng cô – thế mà bây giờ cô đã có 1 tấm chồng! Và người đàn ông đó là El Diablo, 1 tên sát nhân, 1 kẻ nổi loạn – 1 qủy vương! Cô úp tay lên mặt, nghe tiếng cô gái Indian đang đến phòng bên ngoài. Cô gái mang 1 cái khay và đặt xuống bên cạnh giường. Skye muốn từ chối không ăn, nhưng sực nhớ ra cô phải giữ tinh thần thể chất đầy đủ để đối phó với những thử thách trước mắt. Ráng ép mình, cô ăn 1 chút soup nấu với rau, loại rau hơi giống như măng tây. Không thể ăn thêm món nào nữa, cô chỉ nhấp vài hớp yerba maté nóng muốn bỏng lưỡi. Cô từng uống qua nước pha bằng lá yerba, đây là 1 loại thức uống miền Nam Mỹ. Skye thích cái ống hút nhỏ hơi phình ra ở đầu dùng để hút yerba. Mấy loại ống thường dùng làm bằng bạc, nhưng cô gái Indian đem cho cô 1 ống bằng vàng. Nước uống này thật nồng đậm, rất thơm. Cô nhã nhặn nói với cô gái. -Cám ơn cô, nó làm cho tôi khoẻ hơn nhiều! Tên của cô là gì? -Neengai, senora. -Tên đẹp quá! Có thể mang cho tôi ít nước để rửa mặt không, Neengai? Cô gái Indian mang 1 vò đất lớn đựng nước ấm, trong lúc Skye làm vệ sinh Neengai đi vòng quanh nhặt quần áo cưỡi ngựa cô bỏ trên sàn, rồi dọn dẹp phòng ốc. -Đưa áo cho tôi đi, Neengai! Skye nói khi lau mặt xong. Cô gái gật đầu. -Quần áo của bà, senora, được mang tới rồi. Tôi đi lấy cho bà. Cô ào ra khỏi phòng. Skye nhìn ra cửa suy tính làm cách nào để trốn đi. Trốn! Cái từ này dường như lập đi lập lại không ngừng trong tâm trí cô! Hay hắn sẽ thả cô đi? Đó lại là 1 câu hỏi khác. -Ta ghét hắn quá! Ghét đến tận xương tủy! Cô hét lên, nhưng mấy lời này chẳng làm cô thư thái hơn chút nào, thỏa mãn cũng không. Âm thanh chỉ nghe trống rỗng yếu đuối. -Áo của bà đây, senora. Cô gái Indian nói ngay từ cửa vào, rồi khệ nệ mang vào phòng 1 valise lớn. Skye thiếu điều rú lên khi nhận ra valise của mình. Làm sao mà không nhận ra, cô đã mua nó trên Fifth Avenue cách đây 6 tháng, cùng với hàng chục thứ khác cho cùng 1 bộ với nhau. -Cái này ở đâu đến vậy? Giọng cô cáu kỉnh đến độ cô cũng không ngờ -Còn nữa, senora – hai cái nữa. Cô gái lại làm thêm hai chuyến nữa đem hết đồ đến. Skye cô nghe cô gái nói bằng tiếng Indian với ai đó ở phòng ngoài, chắc với người vác đồ lên, rồi đi kéo màn. Cô quay qua Skye, thái độ hăng hái rất con gái. -Tôi soạn đồ cho bà nhé, senora? -Mấy cái này làm sao tới đây? Skye cố bình tĩnh nói. -Mấy ông đem đến chỉ 2... 3 phút trước thôi. -Nhưng mà từ chỗ nào? Skye căn vặn, nhưng cũng không hy vọng có câu trả lời. Cô gái này có biết chuyện gì đang xảy ra không? Cô nhắm mắt 1 lát, cố giữ mình bình tĩnh. Đột nhiên cô có cảm giác muốn gào lên, muốn hét lên nỗi lo sợ của mình cho cả thế giới cùng nghe. Nhưng hoang đường làm sao - bị nhốt tít tận trên đây, bên dưới thì đầy người. Họ có thể nghe cô, nhưng đâu ai thấy được cô. -Mở valise ra đi, cô nói cộc lốc. “Tôi muốn chọn đồ mặc.” Để sau này vậy, sau này khi có dịp sẽ tìm hiểu đồ của mình đem đến đây bằng cách nào. Không hiểu El Diablo đã trộm đi hay tấn công tàu của mình và bắt giữ nhân viên trên tàu? Có nhiều giả thuyết, nhưng trong lúc này chỉ có 1 điều quan trọng – cô phải ăn mặc tươm tất trước khi hắn đến đây. Skye kéo đại ra vài món, tránh không lấy những màu sáng hay lộng lẫy. Cuối cùng cô chọn 1 áo chemise để cưỡi ngựa màu trắng có nút cài cao đến tận cổ với cravat kiểu giống như của đàn ông màu đen, 1 quần tây đen mặc đi biển, và 1 chiếc áo khoác làm cô trông gầy đi, thân hình phẳng lì giống như 1 cậu con trai. Lấy bàn chải tóc từ trong valise đựng những dụng cụ dùng trong toilet, cô cố tình chải tóc sát đầu để trông nghiêm trang hơn. Nhưng những lọn tóc vàng như muốn chống đối cô, cứ rủ xuống viền quanh trán và hai bên tai khi cô vừa bỏ lược ra. Thêm 1 đôi giày gót thấp và đôi vớ dày là xong phần trang phục. Cô đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc kéo màn ra cô hơi lo ngại, phòng bên ngoài trông còn lớn hơn cô từng nhớ, phía bên kia có 1 cửa nữa tương tự lối vào phòng cô, cô đoán đằng sau là phòng ngủ của El Diablo. Cô không có thời gian để suy nghĩ bất cứ chuyện gì ngoại trừ thấy căn phòng trống trải. Cô bước khẽ đến cửa ra hàng hiên bên ngoài, có 1 người đàn ông đứng ở đó. Hắn đứng dựa vào tường, bên cạnh là khẩu súng trường. Trang bị với súng lục và dao gắn ngay thắt lưng, hắn ta đang hút thuốc và xem sinh hoạt ở khu trại bên dưới, tuy nhiên rất cảnh giác. Để thử cho chắc, cô cố gắng bước ra ngoài. -Buenos dias, cô nói với hắn. Hắn kéo nón xuống chào lại. -Buenos dias, senora. Ráng nở nụ cười, Skye bước qua người đàn ông, nhưng hắn đã đưa súng cản đường cô. -Excusa, senora, El Cabeza ra lệnh cô phải ở trong phòng. -Nhưng tôi chỉ muốn đi dạo đổi không khí thôi. -Excusa, senora, điều đó không được. Lời nói nghe cứng rắn, không thể đôi co gì được. Cô vội vã xoay người đi lại về hang. Dù đã đoán trước việc này, cô vẫn cảm thấy bị bẽ mặt khi bị công khai sỉ nhục như 1 tù nhân, bị canh gác bởi những tên đàn ông đang cười cợt trên sự bất lực của cô. Cô cảm thấy cơn giận ngùn ngụt dâng lên, suýt chút nữa là cô đã xông ra ngoài tìm đường thoát. Phải chi cô có được khẩu súng lục! Cô nhìn quanh hang, trần hang được chạm khắc tỉ mỉ, đến các vách tường đá hoa cương được mài nhẵn vô cùng công phu. Có 1 lò sưởi lớn gắn trong 1 vách tường, dựa vào tường bên kia là 1 tủ chạm. Hồi hộp, hy vọng tên đàn ông ngoài cửa không nghe được cô di chuyển, cô lén mở tủ nhưng nó đã bị khóa. Chỉ còn lại cái rương đựng kim cương và bàn viết kê dưới cửa sổ. Bàn có nhiều ngăn kéo, không cần thử cô cũng biết tất cả đều bị khóa. Cô biết mình đang đối phó với kẻ vô cùng khôn ngoan tinh vi hơn là loại người sẽ để súng trong ngăn kéo chờ cô tới lấy. Nếu muốn được lợi, cô phải thủ đoạn. Nếu muốn kế hoạch vượt thoát thành công, cô phải giữ mình bình tĩnh, tránh xúc động. Skye cố nhớ xem El Diablo có mang súng khi cô tới đây đêm trước hay không, nhưng chỉ nhớ đến hắn rất cao khi hắn từ trường kỷ đứng dậy khi thấy cô bước vào, và ánh mắt lạ lẫm của hắn khiến cô phải đưa tay che cổ áo. Cô nên nhận ra từ lúc ấy – không, phải nhận ra sớm hơn nữa – khi mà cô nói với hắn về người đàn ông bị treo cổ. Cô đã nhìn thấy nét nào đó trên khuôn mặt hắn mà cô không thể hiểu. Cô đã trải qua thời gian yêu đương trong đời, có bao nhiêu người ngưỡng mộ, có bao đàn ông say mê mình. Nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có người đàn ông nào nhìn cô bằng ánh mắt khinh thị gần như ghét bỏ, tuy nhiên cùng lúc lại khao khát được hôn cô. Skye úp tay lên mắt, hình ảnh lạ lùng đó cứ cứ miên man vần vũ trong đầu. Từng giờ, từng giờ trôi qua chậm chạp, Skye bước từ hang này qua hang khác rồi lại vòng ngược lại. Cô gái Indian đã dỡ đồ cô ra và treo mọi thứ vào hốc đá có màn kéo bên ngoài, y như tủ áo xây chìm trong tường, xếp các áo ngủ bằng sa mỏng cùng quần áo lót viền ren vào các ngăn tủ. -Bà không đi nghỉ sao? Cuối cùng cô gái cất tiếng hỏi khi thấy khuôn mặt trắng bệch căng thẳng của Skye, vừa phần bị Skye làm phiền khi cô đi qua đi lại liên tục. -Không... không... tôi không mệt. -Tôi sẽ đem cho bà maté mới pha. Neengai nhỏ nhẹ nói, muốn tìm cho Skye chút gì uống cho người dịu lại. Nói xong, cô vội vã chạy đi trước khi Skye lên tiếng từ chối. Cô khiếp sợ thấy El Diablo trở lại, nhưng đồng thời lại muốn gặp hắn. Cảm giác chờ đợi thật quá sức chịu đựng khi bị vây quanh bằng bao nỗi lo âu kinh hãi. Cô nhấp vài ngụm maté cô gái mang lại, cảm tưởng như nó cứ vương ở cổ. Từng giờ từng giờ lại trôi qua, đến cuối cùng 1 tiếng kêu lớn vọng lên, Skye chạy ra cửa sổ thấy El Diablo và 6 người tùy tùng phi vào trong trại. Nắng chiều *** lấp lánh trên bàn đạp và yên ngựa cẩn bạc khi El Diablo nhẩy xuống ngựa, chiếu lên cả đinh thúc ngựa. Hắng dừng lại trò chuyện với những người đàn ông đang đứng đợi, rồi thong thả bước lên cầu thang đá đưa lên hang. Skye rời cửa sổ. Bây giờ thì hắn đang tới, tim cô đập dồn dập khiến cô cảm thấy choáng váng. Cô xiết chặt hai tay trước ngực, cố suy nghĩ bình tĩnh những gì phải nói, phải làm, nhưng không cách nào ngăn cho đầu gối đừng run. Cô nghe bước chân hắn vang lên trên sàn gỗ ngoài phòng khách, nghe giọng nói hắn, trầm và sâu, khi ra lệnh cho ai đó đem đến 1 ly rượu đỏ - rồi căn phòng lại rơi vào yên lặng. Cô chờ hắn đến cửa phòng cô, hay chờ hắn cho người mời cô ra, nhưng vẫn không có gì xảy ra. Cô đứng bên cửa sổ chấn song, bứt những ngón tay đang run lên, đợi rồi lại đợi. Cô muốn ra ngoài, nhưng không ép mình đi nổi. Chỉ còn có thể đợi, hoang mang không hiểu lần này có là sỉ nhục tệ hại hơn những sỉ nhục cô đã từng chịu hay không. Năm phút trôi qua, 10, rồi 20 – Skye liếc đồng hồ - gần 8 giờ. Cô đoán hắn sắp cho mời cô, khi bữa tối đã dọn ra. Lần này thì cô đoán đúng. Skye chưa nghe cô gái Indian rời khỏi phòng, nhưng bây giờ cô ta trở lại. -Bữa tối bắt đầu, senora. Cô cúi đầu chào Skye và đi ra ngoài. Cuối cùng Skye ráng hết sức đi ra phòng khách. Cô bước chậm rãi, ráng giữ tư cách và thể diện, điều mà dường như xảy đến dễ dàng cho cô chỉ trong ngày hôm qua. Khi cô kéo màn, hắn đang dựa lưng vào lò sưởi trống, bình thản nhìn cô. Hắn mặc lại bộ y phục như hôm trước – chemise trắng, khăn lưng đỏ, quần tây đen làm hắn nhìn cao hơn khi mặc quần cưỡi ngựa. Hắn đang hút thuốc, khi cô bước vào phòng hắn lấy điếu thuốc ra khỏi miệng kẹp giữa hai ngón tay. Khói thuốc lan tỏa vương lên mặt hắn như hương khói trước 1 đấng thần linh. -Y phục của em tới rồi thì phải. Hắn đột ngột nói bằng tiếng Anh, vì đây không phải là những điều cô đang chờ hắn nói, cô giật mình lo lắng. -Tôi muốn giải thích... cô vừa nói nhưng bất chợt bị cắt ngang. -Chuyện đó có thể đợi, trong lúc này thì có vấn đề khác - kiểu quần áo em đang mặc. Không lôi cuốn 1 chút nào, và y hệt đàn ông. Tôi nghĩ em đã quên mất lý do tôi đem em về đây vì em là đàn bà. Tôi thích nhìn em trong áo dạ hội hơn. Bữa ăn sẽ hoãn lại cho đến khi em thay áo. Khuôn mặt đang tái của Skye bừng đỏ lên. -Ông dám nói vậy với tôi sao! Hắn nhướng mày. -Lại kiểu chống đối cũ? -Tôi không muốn thay, ông nghe không! Tôi không muốn. Hắn nhìn xuống điếu cigar, môi nhếch lên nụ cười nhẹ. -Có cần tôi đóng vai người hầu giúp em thay áo không? Lời nói hắn trầm tĩnh nhưng hàm chứa đe dọa, nét mặt kiên quyết. Trong khoảnh khắc cô muốn thách thức hắn, mặt cô nghênh lên, hơi thở gấp gáp vội vã. Nhưng rồi lại khóc nấc lên, trốn mất biệt đằng sau bức màn. Cô gái Indian không ở đó để giúp cô. Sợ hắn sẽ xông vào đây thực hiện lời đe dọa, nhanh như cắt cô trút bỏ quần áo đang mặc, tháo giày vớ, với ngay chiếc áo dạ hội đầu tiên cô chạm vào. Mặc vội vào người, liếc sơ trong gương khi cúi xuống cài quai giầy, cô nhận ra mình đang mặc áo dành cho các vũ hội trang trọng. Áo màu xanh lá cây nhạt, thêu kim tuyến, trên vai áo xuống chạy dài xuống 1 bên hông đính những đóa hoa màu san hô. Chiếc áo này cô chỉ mặc 1 lần trong 1 vũ hội ở New York. Giờ đây cô tự hỏi có còn tình cảnh nào khôi hài, kỳ dị hơn cái cảnh cô đang gặp – 1 trang phục lộng lẫy trong hang động xây bởi người Incas và cư dân là 1 đám thổ phỉ thời đại. Cô chải lại tóc, trong gương hiện ra 1 khuôn mặt với làn da trắng mịn màng, đôi mắt to nhuốm đầy lo âu. Khi cô bước vào phòng hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Điếu cigar đã hút xong, và trên tay là 1 ly rượu. Hắn đứng yên đứng ngắm cô không nói năng gì. Cô cảm giác thân thể mình như lộ ra ngay bờ vai trần, cổ áo thấp phô bày vòng ngực cong mềm mại nhấp nhô theo hơi thở gấp rút. -Áo này trông khá hơn nhiều. Sự chấp thuận của hắn dường như còn khó chịu đựng hơn là lúc hắn bắt lỗi cô. -Tôi căm thù ông! Cô nói khẽ nhưng giọng sắc lại vì giận. “Tôi căm thù ông!” -Vậy thì em càng làm cho tôi thích thú. Tôi không thể chịu nổi cái tình cảm ủy mị mà hầu hết đàn bà gọi là yêu. Căm ghét giúp cho người ta sống lành mạnh hơn, lại còn vô cùng kích thích nữa. Cô bám chặt lấy lưng ghế, phân vân không biết phải tìm lời lẽ nào để trả lời hắn nếu những người Indian không đem thức ăn vào phòng. Bữa ăn tối nay còn ngon hơn cả hôm qua, rượu ngon không thua gì rượu trứ danh dùng trong những buổi tiệc sang trọng trong các thủ phủ lớn ở Âu châu. Nhưng Skye thấy mình nuốt không nổi. Cô chỉ uống chút rượu, đợi đến lúc café được mang lên trước khi cô hỏi 1 câu hỏi vẫn còn run trên môi suốt cả buổi tối. -Ông muốn giữ tôi ở đây cho đến khi nào? Hắn nhìn cô như đánh giá; mắt lóe lên trên gương mặt cô, gương mặt sống động yêu kiều ngay cả trong lúc lo âu căng thẳng, rồi lướt khắp thân thể cô từ mái tóc vàng ánh như nắng xuống tận đôi sandal cao gót màu bạc. -Cho đến khi tôi chán em, ngay cả sự mới mẻ của hôn nhân cũng không qua nổi nỗi chán chường đâu. Skye đứng phắt dậy -Sao ông lại phi lý đến như vậy chứ? Ông tưởng rằng không có ai nhớ đến tôi sao? Đến giờ này thuyền trưởng tàu của tôi sẽ điện cho chú của tôi ở Chile. Những người đi kiếm sẽ được triệu đến để tìm tôi. Ông sẽ phải trả giá cho cơn thịnh nộ này. -Tôi không nghĩ thế, El Diablo khẽ nói, “em thấy đó, tôi đã lường trước hết tất cả mọi điều để em khỏi bị phiền thăm viếng 1 đất nước em vô cùng yêu thích.” -Ông nói vậy có nghĩa là gì? -Tôi nói chính xác lắm. Ngay cả tên “cướp cạn cò con” cũng có đầu óc, nếu nó thật sự muốn sử dụng đến. -Ai mách lại với ông tôi đã nói câu đó. Chuyện này giống như ác mộng vậy. Ông chỉ giả vờ như mình thần thông quảng đại lắm, không ai có thể biết hết mọi điều đâu. -Tôi không hề giả vờ. Hãy để cho tâm trí em được thảnh thơi đi. Tôi bảo đảm ông chú vô giá của em sẽ không bị ai làm phiền đâu. Nếu em muốn tôi sẽ giải thích mọi chuyện tôi đã xắp đặt nhé. El Diablo đứng lên đi về phía bàn viết. Hắn lấy 1 bức thư từ trong 1 cái bìa da, đem lại cho Skye. -Đây là bản sao bức thư mà thuyền trưởng của em nhận được sáng nay. Skye đón lấy tờ giấy từ tay hắn, nhìn đăm đăm vào lá thư. Chỉ cần liếc 1 cái thôi là đủ làm cho mắt cô tròn xoe sửng sốt, đôi môi hé mở bối rối. Thư được viết bằng chính nét chữ của cô. Nó được thảo ra khéo léo đến nỗi khó mà tin được là cô không có chủ ý. Thuyền trưởng Maclean mến, Tôi may mắn có dịp gặp vài người bạn, họ yêu cầu tôi ở chơi với họ ít lâu. Tôi thấy đây là cơ hội rất tuyệt cho tôi xem xét nội bộ đất nước này, và rất biết ơn họ. Làm ơn gói cho tôi 1 số y phục mặc trong khoảng hai hay ba tuần, và đưa cho người mang thư này. Evan sẽ biết những gì tôi cần, luôn tiện nhờ ông ấy lấy cho tôi vài bộ áo dạ tiệc. Hy vọng ông và tất cả nhân viên đều vui vẻ trong thời gian ở Jacara. Gia nhân của chủ nhà tôi đang ở sẽ liên lạc thường xuyên trong trường hợp có bất cứ thư từ gì cần tôi giải quyết. Thân mến, Skye Standish. Skye chăm chú nhìn chữ ký của mình, bật kêu lên. -Nhưng thế nào... ở đâu? ... Tôi không tin! -Tôi e rằng thư gửi cho cô của em ở Anh đã bị hoãn lại 1 ngày. El Diablo mỉm cười trước nét mặt ngơ ngác của cô. Trong 1 lúc cô không hiểu hắn có ý gì, nhưng cô chợt nhớ lại người đàn ông trên bến cảng cô nhờ ra bưu điện gửi thư. Tên đó đích thị là người của hắn ta. Thư từ là phương tiện tốt cho đám cướp này biết được chữ viết của cô. Cô miệt thị hắn cố tình dùng lời lẽ độc địa nhất. -Ông là 1 tên lường gạt kiêm luôn sát nhân. -Thật không may, tôi không dám nhận là mình có tài năng xuất chúng như vậy đâu. Có 1 người trong trại dưới kia là nghệ sỹ tài ba trong mấy chuyện này. Tôi nghĩ, nếu mình muốn tìm hiểu tông tích của người đó, thì hiện giờ anh ta vừa rời khỏi Argentina vì lý do tốt đẹp nào đó, có liên quan đến tài năng giả chữ ký của người khác! Nhưng hỏi đến quá khứ của họ, thì lại dây dưa đến tương lai của người ta. -Nhưng tôi quan tâm cho tương lai của tôi. Ông không có ý định giữ tôi ở đây... trong 1 thời gian dài chứ. -Có thể dài, có thể ngắn. Tôi đã giải thích cho em biết yếu tố nào quyết định chuyến viếng thăm của em rồi mà. -Ông xúc phạm tôi. -Em nói với tôi nhiều lần rồi, tôi bắt đầu nhàm đấy. -Vậy thì tốt, nếu tôi làm ông chán ông sẽ thả tôi đi. El Diablo bật cười. -Không đâu, khi em xinh thế kia. Nào, đến đây. Hắn đang đứng dựa lưng vào thành lò sưởi. Cô đang cách hắn vài bước, nhưng khi hắn gọi cô vô tình thụt lui lại. -Hình như em không nghe tôi nói. Hắn không lớn tiếng, vẫn cái cách trầm tĩnh đều đặn trong suốt bữa ăn. “Tôi bảo em đến đây.” -Không! -Cái từ đó nghe bướng bỉnh, nhưng không đủ vững vàng. -Rồi thì em sẽ biết tôi quen thấy mọi chuyện phải theo ý tôi. Mệnh lệnh của tôi phải được tuân theo... đặc biệt là vợ tôi. Skye vẫn đứng yên. Cô chăm chăm nhìn hắn ta, mắt tối thẫm trên nền da trắng, hai tay ấn chặt ngay vùng ngực trần. Căn phòng như chìm trong yên tĩnh sâu thẳm, cô dường như cảm thấy hắn nghe được con tim cô đang lồng lên khiếp sợ. Rồi hắn nhẹ nhàng cất tiếng. -Áo đầm đẹp thế này làm hỏng đi thì tội nghiệp quá. Ráng hết sức lê chân đi, cô chậm chạp bước tới.