Skye cảm thấy chưa bao giờ có bất cứ điều gì làm cô mừng rỡ bằng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của dân miền Scottish nơi thuyền trưởng Maclean, khi ông bước lên boong tàu gặp họ. -Chào cô Standish, giọng ông vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. “Có ai bị thương sao?” Từ đằng xa có tiếng đạn bay vọng lại. Phía trên cầu tàu, những đám đông đàn bà và trẻ con đang nháo nhác hối hả xuống đường. Skye biết tình cảnh của mình bây giờ, trong trang phục như gaucho đứng bên cạnh 1 người đàn ông bất tỉnh thân thể đầy máu, thật quá xúc động để bày tỏ được điều gì. Tuy nhiên thuyền trưởng vẫn phớt tỉnh như thể họ đang gặp gỡ nhau 1 cách bình thường trên bờ biển Aberdeen quê nhà của ông. -Ra khơi ngay đi, thuyền trưởng Maclean, chúng ta phải rời khỏi đây. -Tôi còn hai người trên bờ. Ông nghiêm nghị trả lời. -Không sao đâu, họ có thể theo chúng ta bằng đường bộ đến Montevideo. Phải đến được đó nhanh chóng để tìm bác sỹ. Thuyền trưởng nhìn vào El Diablo. -Chúng ta xuống bên dưới đi, ông nói tiếng Spanish chậm rãi với hai người gaucho, “rồi xem coi phải làm gì cho ông ấy.” Dù khỏe nhưng hai gaucho cũng vất vả mới đưa được thân hình to lớn của El Diablo xuống thang. Skye mở cửa 1 căn phòng đầy đủ tiện nghi đối diện với phòng cô. Phòng này được trang hoàng lộng lẫy, màn cửa sổ lụa hồng đồng bộ với khăn trải giường và chiếc ghế nhỏ có tay dựa. Khi thuộc hạ El Diablo đặt anh lên giường, máu trên trán anh vẫn tiếp tục ứa ra ướt đẫm gối, cho đến khi thuyền trưởng lấy khăn lông áp vào vết thương để cầm máu. Skye lại thấy tim mình quặn thắt đau đớn. Môi khô khốc, cổ như nghẹn lại, cố lắm cô mới hỏi được. -Anh ấy có chết không? Thuyền trưởng Maclean bắt mạch cho El Diablo. -Không đâu, đạn cắt vào trán làm anh ta bất tỉnh, vai anh ta cũng có vấn đề. Ông ta nói năng đầy uy quyền, Skye thầm biết ơn nhớ ra rằng vị thuyền trưởng nào cũng phải kinh qua kinh nghiệm cứu thương. Cô từng thấy captain Maclean chữa thương nhiều lần trước đây, bởi vì tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào ngay cả trên những tàu bè được điều hành tốt nhất. Cô xoay qua ông, lòng đầy hy vọng. -Anh ấy sống chứ? -Vâng, không cần phải nghĩ ngợi gì khác. Nếu cô muốn tôi sẽ nhờ Evan lo cho anh ta trong khi tôi cho tàu đi. -Vâng, vâng, mình cần phải rời đây cho mau. Không nên phí thời gian nữa. Cô nhìn hai chàng gaucho đang đứng lúng túng bên cạnh giường, mắt vẫn không rời vị thủ lĩnh của họ. Dù họ không nói ra, nhưng Skye biết họ đang hoang mang không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho những người ở lại. -Juan, anh phải về lại trại. Nếu cần đánh Alejo thì cũng phải làm, đừng để hắn chiếm được núi. El Cabeza sẽ trở lại với các anh ngay khi ông ấy lành lại – tôi cam đoan như vậy. Cô thấy mắt Juan đột nhiên ánh lên tia hy vọng. -Ông ấy sẽ trở lại chứ? Cô gật đầu 1 cách quả quyết. -Không lâu nữa ông ấy sẽ về lại với các anh. Cô nói 1 cách cân nhắc. “Đừng lo cho ông ấy. Hãy tự lo cho mình và đi gom hết người ở thành phố về.” -Tôi hiểu, senora. Juan đưa tay lên chạm nón chào cô, rồi cùng người gaucho kia bước ra ngoài. Skye thấy máy bắt đầu kêu rì rầm bên dưới, cô thở phào nhẹ nhõm. Họ sẽ sớm ra khỏi Jacara, bỏ lại Alejo và âm mưu tráo trở của hắn. Nhưng trong lúc này cô chỉ có thể nghĩ đến El Diablo, đang lặng yên bất động, hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi điều cô biết về anh. Cô đến bên cạnh sờ vào bàn tay anh và cứ đứng đó bần thần ngơ ngác, không nhận thức được gì ngoài nhịp tim đang dồn dập kinh hãi cho đến lúc Evan vội vã lướt vào trong phòng. Sau đó cô chỉ còn nhớ chút ít làm thế nào họ cắt bỏ đi lớp áo sũng máu trên vai anh. Evan đuổi cô ra nhưng cô khăng khăng ở lại muốn giúp tay. Chỉ đến khi captain Maclean trở lại với hộp đựng dụng cụ giải phẫu thì cô không cách nào nhìn nổi nữa. Skye rút ra ngoài mặt trắng bệch, hình ảnh bả vai của El Diabo với vết thương còn đang mở miệng gần chỗ mảnh đạn ghim vào khiến cô suýt ngất đi. Vết đạn cắt trên đầu cũng cần phải khâu lại. Máu không còn ứa ra nữa, trông cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Cũng may là viên đạn chỉ rạch ngang qua trán, khiến anh bất tỉnh và gây thương tích nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Trong phòng riêng Skye bước đến bên cửa sổ. Tàu đã ra biển. Khi họ vừa ra khỏi cảng, cô thấy Jacara đẹp mơ màng. Hơi nóng ban trưa khoác lên thành phố nét lung linh mờ ảo, phía trên khu phố những cửa kính của dinh thự lấp loáng trong nắng. Thật khó mà tin chỉ cách đó không lâu họ đã phải chiến đấu một mất một còn trên đường phố. Nhắm mắt lại, cô thấy hình bóng El Diablo nằm sóng xoải, mặt ngửa lên trời, một tay vẫn vướng vào dây cương trên xác ngựa. Đó chính là lúc, cô tự nhủ với mình cô đã yêu anh, và cũng chính ngay lúc đó cô cảm thấy như thể lằn đạn ấy đã xuyên suốt trái tim mình. Sâu trong tiềm thức cô chợt hiểu đâu phải ngay lúc ấy cô mới biết yêu anh, mà đã từ lâu, từ lâu lắm - buổi tối đó khi đoạt được súng nhưng vẫn không có can đảm để bắn anh, rồi trong giây phút kinh hãi chống lại Pedro cô đã gọi tên anh và lòng cảm thấy nhẹ nhàng không sao diễn tả trước bóng dáng anh. Cô đã mù lòa làm sao, ngờ nghệch làm sao! Cô phải đoán được lòng mình ra sao khi tìm ra tấm ảnh người đàn bà anh từng cất giữ, cái cảm giác nếm được ghen tuông đau khổ của lần đầu tiên. Cô chậm chạp trút bỏ bộ quần áo Josné đã may xuống sàn, với lấy chiếc áo tay chạm vào đầu tiên trong tủ mặc vào người. Lúc này cô chỉ biết mỗi điều là mình yêu anh, không thể nghĩ tới điều gì khác, không nhận thức mình vừa mới làm gì hay ngay cả thấy bóng mình trong gương. Thay áo xong cô đi qua phòng đối diện, đứng 1 lúc lâu bên ngoài, lòng phân vân lo sợ không dám bước vào. Cô vẫn đứng mãi đấy đến khi captain Maclean ra mở cửa. -Mọi... chuyện yên ổn cả chứ? Ông bước ra hành lang đóng cửa phòng lại. -Vâng, anh ta không sao. Còn khá hơn tôi hy vọng, nhưng giờ thì người đang nhức nhối lắm. Đừng vào trong, anh ta không nhận ra cô đâu. Gặp anh ta lúc này chỉ làm cô khó chịu thêm thôi. -Tôi không thấy khó chịu đâu, Skye nói nhưng cảm thấy không tự tin mấy, vì cô biết tại sao mình đã ra khỏi phòng khi captain trị thương cho anh. -Bác sỹ ở Montevideo đủ sức kéo anh ta đứng dậy. Ông nói 1 cách vui vẻ. “Mình sẽ tới đó trễ lắm là trưa mai.” Ông quay người đi về phía cầu thang, nhưng khi tới nơi ông xoay lại. -Cô có thể nói cho tôi biết tên anh ta không? Skye do dự. -Đôi khi người ta gọi anh ấy là El Cabeza. Cuối cùng cô nói ra. -Còn tên khác nữa chứ. Captain Maclean nói thêm, mắt ông lấp lánh tinh quái. Cô biết là ông đã đoán được thân thế người khách này của cô. Skye đợi cho ông đi hẳn đoạn bước khẽ vào phòng. Màn cửa sổ đã đóng, nhưng ánh sáng bên ngoài vẫn yếu ớt len qua. Evan đang ngồi bên cạnh giường, ông ta đứng dậy khi thấy cô đến. Cô ra hiệu cho ông cứ ngồi. Evan có dáng người nhỏ thó, còm cõi, trông già hơn tuổi. Gần như cả đời ông ta chỉ lênh đênh trên biển. Nhưng Skye biết, đôi tay ông ta lại vô cùng ân cần dịu dàng. Cô thà là để cho ông săn sóc mỗi lúc đau yếu còn hơn là nhờ y tá. El Diablo ngủ được là cũng nhờ vào captain và Evan. Cô thấy trán anh được quấn băng, một bên vai trúng thương cũng được băng, nhưng vai bên kia thì lộ trần ra trên nền vải linen mềm của khăn trải giường. Làn da trên vai trần thật trắng, đúng là màu da Anh quốc. Cô bước đến bên giường cúi xuống nhìn anh, gương mặt đã khởi sắc hơn vài giờ trước đây. -Cô có thể chông trừng anh ấy 1 chút không trong lúc tôi đi lấy 1 tách trà? Evan khẽ hỏi. “Giờ thì chưa tỉnh lại đâu, nhưng phòng khi anh ấy trăn trở có người bên cạnh vẫn tốt hơn.” -Vâng, tôi sẽ ở với anh ấy. -Tôi chỉ đi vài phút thôi. Evan hứa. Ông rút nhẹ ra ngoài, Skye ngồi xuống ghế của Evan. Nhịp thở của El Diablo sâu và điều hòa. Trong giấc ngủ anh trông trẻ hơn, vô tư hơn, trông anh lúc này không khác gì mấy so với bức ảnh trong tờ hộ chiếu chụp khi anh còn trẻ. Nhưng bây giờ thì nhân trung sâu hơn, vành môi khắc nghiệt hơn, cằm cũng vuông hơn. Phải, nét mặt anh là sự thay đổi lớn nhất. Nghĩ lại cô đã chống đối anh quyết liệt đến dường nào! Nhưng giờ đây vào lúc cuối cùng điều mà cô muốn trên tất cả mọi điều trên đời là có lại cảm giác môi anh áp vào môi cô. Skye thấy bất chợt không thể dung thứ cho chính mình, đã quá nhiều thời gian bị hoang phí rồi. Sao không nhận ra ở đằng cuối cuộc chiến vô vọng lại là khởi đầu của yêu thương? Nhưng cảm giác ấm áp vừa nhen nhóm trong lòng dường như đã bị bàn tay buốt giá nào đó xiết chặt, tâm trí cô âm vang lời nói hôm nào của El Diablo. -Tôi không thể nào chịu đựng cái cảm giác ủy mị mà hầu hết đàn bà gọi là yêu. Cô úp mặt vào tay. Anh có ẩn ý gì? Có phải niềm rộn ràng trong tim cô đây, những vũ khúc hoan ca trong từng đường gân sớ thịt trong người cô đây là những gì anh từng ghét bỏ, khinh miệt? Giờ đây cô có giống như những người đàn bà anh đã hờ hững chán chê, những người đàn bà mà vì họ anh đã từng đày đọa đay nghiến cô, bởi lẽ cô là dấu tích thường xuyên nhắc nhở anh họ đã từng qua ngày đoạn tháng trong trại trước khi cô đến? Cơn xúc động khủng khiếp làm cô đứng bật dậy. Không! Anh không thể nào có ý như vậy. Nhưng rồi khi nhìn xuống anh, nét mặt thản nhiên trong giấc ngủ say, cô biết điều anh nói hoàn toàn là sự thật, với El Diablo tình yêu chỉ là thứ đồ vô dụng. Người đàn bà xinh đẹp chỉ là 1 công cụ giải khuây, vỗ về yên ủi cho anh lúc đêm về, giúp anh đi quên đi những vất vả lo toan lúc ban ngày. Anh không muốn gì hơn ở cô là một thân xác mỹ miều khơi động khoái cảm trong anh. Chỉ có thế thôi! Với anh, không có thời gian cho những xúc động thường tình, không có thời gian cho những rung động chín mùi, buốt xé trong tim. -Chúa ơi! Con phải làm gì đây? Lần đầu tiên Skye thấy cái bẫy mình đã rơi vào. El Diablo lưu ý đến cô vì cô khác lạ, vì mặc dù anh cưới cô bằng thủ đoạn, cô đã khước từ không chấp nhận anh làm chồng và vẫn liên tục chống kháng anh bằng hết mọi năng lực mình. Bây giờ thì cô chẳng khác nào những người phụ nữ kia - những người khao khát anh, muốn chiếm đoạt anh, chia xẻ yêu đương với anh, có được tình yêu của anh. -Em yêu anh! Cô tuyệt vọng thì thầm, rồi cúi xuống áp môi mình vào bàn tay anh trên tấm trải giường. Lòng càng lúc càng đong đầy phiền muộn cô thẫn thờ đi về phòng mình khi Evan quay trở lại. Jacara đã khuất hẳn tầm mắt, và họ đang chạy dọc theo bờ biển, ánh đèn đêm *** rõ màu sắc sống động của vách đá, bầu trời và mặt biển mênh mông. Nhưng Skye không còn tâm trí nào lưu tâm đến cảnh vật chung quanh, lòng choáng ngợp với cơn sợ hãi đớn đau còn quá mới. Tại sao? Cô tự hỏi “mình có nghĩ mình khác biệt với mọi người khác hay không? Tại sao mình lại nghĩ là lòng mình đã chai cứng không thể yêu ai?” Rồi cô lại có câu trả lời cho mình. Dù rằng cô thề căm ghét đàn ông, nhưng thấp thoáng trong tâm tưởng cô vẫn mong chờ một hình bóng phi thường nào đó, khác xa đám thanh niên tẻ nhạt hời hợt từ London cho đến New York. So với El Diablo, bọn người đó chỉ là những cái bóng câm nín mờ nhạt của đàn ông. Cô không hiểu sao lại không nhận ra uy quyền của anh đã thu hút cô từ giây phút ban đầu. Giây phút anh đến, dáng dấp độc đoán tràn đầy sinh lực, sống động, hiên ngang trên thảo nguyên xanh bạt ngàn. Từ dạo đó cô căm thù anh, ghét anh trong mọi đường tơ kẽ tóc khi anh đã trói cô vào vòng hôn nhân cô không bao giờ muốn, ghét anh cầm tù cô, ghét kiểu tỏ tình của anh như một thứ tiêu khiển, trò chơi. Nhưng giờ đây, ngắm bờ biển Mariposa đang mờ dần xa xa, Skye thầm hiểu rằng đã có biết bao điều cô học được ở anh. Chỉ cách đây không lâu cô đã ngờ nghệch, liều lĩnh và ngu ngốc biết chừng nào khi vừa mới tấp tênh đến Mariposa! Một con bé khờ dại có quá nhiều tiền... nhưng bây giờ cô đã là đàn bà, trải qua biết bao nhiêu điều, và điều quan trọng hơn cả là đã biết yêu. Cô không chỉ học để biết yêu đương trong tận cùng hơi thở mong ước có anh mà còn học để biết yêu nhân loại chung quanh – yêu mọi người trong trại, trong hacienda, trong mỏ, yêu người dân Mariposa mà El Diablo đã tranh đấu hiến dâng cả đời mình. Yêu người, cô yêu cả đời sống trong trại. Cô đã bắt đầu hiểu ra ý nghĩa thế nào là một thực thể trong cộng đồng, để biết thế nào là tương thân tương ái giữa người và người với nhau. Em yêu anh! Cô muốn hét to lên chia xẻ cùng biển cùng trời. Và ngay trong giây phút này cô hỏi mình cô phải làm gì để cống hiến cho tình yêu đó. Chưa bao giờ cô thấy mình bất lực trống rỗng đến thế này. Cô có gì để hiến dâng ngoài nhan sắc đẹp và thân hình kiều diễm? -Chả trách đàn bà đối với anh ấy chỉ có một mục đích duy nhất. Cô thì thầm, rồi đắm mình trong thống hối ăn năn. Suốt buổi tối hôm đó khi ngồi trên boong tàu hay thế chỗ cho Evan, cô không ngừng vấn tội mình và đoạn đời trống rỗng vô vị cô đã sống cho đến khoảnh khắc bây giờ. Tiền bạc đã giúp cô mua thêm tài sản, nhưng không mang lại niềm hứng khởi mới nào. Cô chưa làm được bất cứ điều gì với gia tài bạc triệu của mình, xấu cũng không mà tốt cũng không. Có lẽ điều đó còn đáng trách hơn bất cứ điều gì khác. Trời đã khuya, Evan nhất quyết bắt cô vào phòng nghỉ ngơi. Ông hứa sẽ gọi Skye dậy đổi chỗ cho ông. Skye vẫn còn quá căng thẳng, nhưng dần dần cũng thiếp dần đi trong giấc ngủ đầy trăn trở. Những cơn mơ cứ chập chờn ẩn hiện, đã bao lần cô chơi vơi mất hút, cô đơn, kinh hãi. Cứ thế là đã qua một đêm. Cô choàng tỉnh khi đồng hồ báo thức lúc 5 giờ sáng, vì không mấy tin Evan sẽ cho cô chia xẻ gánh nặng với ông. Cô nhào xuống giường, thầm cảm kích đã thoát khỏi cơn mộng mị, rồi khoác vội áo choàng cô bước sang phòng kế bên tìm Evan. -Anh ấy vẫn còn hơi trằn trọc, tôi nghĩ tôi ở đây tốt hơn. Evan bảo cô. -Đi nằm một chút đi Evan, tôi lo được mà. Nếu có chuyện cần tôi sẽ rung chuông gọi chú. -Cô hứa chứ? -Vâng, tôi bảo đảm. Skye mỉm cười với ông. Ông miễn cưỡng ra ngoài, cô ngồi xuống bên cạnh giường. Thuốc tan dần, anh xoay trở không ngừng dường như rất bức bối. Một bên đèn ngủ vẫn cháy, nhưng được che bớt lại để cô thấy được mặt anh nhưng không làm phiền anh ngủ. Cô đứng dậy sửa gối anh lại cho thoải mái hơn. Vừa xong thì anh mở mắt. Trong một lúc mắt anh bị choá sau khi mê man quá lâu. Anh cất giọng khàn khàn hỏi cô. -Tôi đang ở đâu? -Trên tàu của tôi. Anh đã bị thương, và bây giờ thì mình đang đến Montevideo tìm bác sỹ cho anh. -Bị thương? Anh nói với vẻ trầm ngâm, đoạn nói thêm, “tôi đã nhớ ra. Bọn chúng bắn Marcos khi cậu ấy chạy xuống báo mình đã mắc bẫy.” -Đúng vậy, bọn chúng hình như mai phục cách đó một quãng. -Mọi người thoát được an toàn chứ? -Tôi không biết, cô thú thật, “nhiều tiếng súng lắm, vì bên mình đã bắn trả. Tôi chỉ lo đến chuyện là đem được anh đi thôi. Juan và 1 người nữa – tôi không biết tên anh ta – đã đưa anh xuống 1 con hẻm, rồi bọn tôi đưa anh đến đây bằng xe chở hàng.” -Tôi phải trở lại! El Diablo cố gắng ngồi dậy, nhưng vai anh đau đến chịu không thấu. -Đừng làm chuyện hoang đường. Anh như thế này thì làm sao quay lại được? Ngoài ra mình còn phải đi Montevideo tìm bác sỹ nữa. -Nhưng bọn họ - tôi phải trở lại với họ! -Juan biết cần phải làm gì mà. Skye nói 1 cách kiên quyết. “Bọn họ đã về trại đợi cho đến khi anh quay lại. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, họ sẽ gắng cầm cự chống lại Alejo.” -Sao em có thể chắc chắn như vậy? -Juan bảo với tôi mọi chuyện rồi, anh có thể tin cậy anh ta. -Đúng, tôi tin Juan, nhưng người khác có nghe lời anh ta không? Đó mới là vấn đề. -Nếu anh nói cho họ biết ý định của anh, họ sẽ làm theo. Cô nói 1 cách dứt khoát. -Tôi phải ở cùng họ... cái vai chết tiệt này! Anh chống tay phải, cánh tay không bị thương, lên giường, rồi sờ vào vai bị băng và trán. -Đầu tôi cũng bị thương à? Chuyện gì đã xảy ra vậy? -Anh bất tỉnh vì bị đạn cắt trúng, bị may những 6 mũi. -Thảo nào tôi bị nhức đầu. Vậy thì không cần cảm kích Alejo rằng tôi chưa chết. Đây là ý đồ của hắn mà. -Nếu cậu thanh nhiên đó không báo cho mình, tôi đoán mình không còn chút cơ hội nào thoát ra. -Không có ai hết, tôi cũng hình dung được. El Diablo gay gắt nói. “Chúng ta chắc bị kẹt giữa hai lằn đạn rồi. Đường hẹp như vậy thế nào mình cũng trúng đạn. Thật là ý kiến quá độc đáo, tôi cũng phải công nhận.” -Sao anh đoán được? -Tôi cứ nghĩ là có chuyện xảy ra ở dinh thự, tôi đã lầm rồi. Kế hoạch của Alejo còn nham hiểm hơn nhiều. Nếu mình bị chết trong phố hắn ta sẽ phủi bỏ hết trách nhiệm. Còn hắn thì ung dung ngồi ở dinh giải thích rằng làm sao mà hắn biết mình có kẻ thù ở trên phố mà đến giúp? Chúng ta phải biết ơn Marcos đã phát hiện kịp lúc. -Tôi đoán Marcos là gián điệp của anh ở trong dinh. -Một người trong số bọn họ. El Diablo nói vắn tắt. Anh cố gắng cử động lần nữa, nhưng vết thương buốt đến độ anh phải mím môi chặt môi, nhắm mắt một lúc. -Chừng nào mình đến được Montevideo? -Trưa hôm nay Anh mở mắt ra nhìn cô. -Tôi đoán em không định bắt cóc tôi như tôi đã bắt em chứ? -Anh thấy có giống không? -Không, tôi đoán là em cao thượng hơn nhiều nếu không em đã tống tôi xuống biển cho xong chuyện rồi. Anh cố cười với cô, Skye thấy được anh đang cố dấu cơn đau. Cô đưa tay định lấy cái chuông. -Em tính làm gì. Anh hỏi 1 cách ngờ vực. -Gọi Evan. Ông ấy là người tiếp viên đã chăm sóc cho anh, nhưng captain Maclean là người trị thương. -Captain Maclean? El Diablo lập lại, “hình như tôi biết cái tên này.” -Anh nên biết mới phải – anh cho người viết giả thư tôi gửi cho ông ấy mà. -Phải, tôi nhớ lại rồi. Skye thấy được anh đã cố gắng phi thường để chò truyện trong khi vết thương đau buốt. Khi Evan vội vã vào trong phòng cô nói ngay. -El Cabeza đã tỉnh rồi, nhưng đang đau. Chú có thể hỏi captain morphin hay thứ gì ông ấy cho trước đó không? -Ở đây tôi có vài viên. Evan trả lời. Ông lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ trong ngăn kéo bên cạnh giường. -Tôi không sao. Anh phản đối, nhưng cũng nuốt viên thuốc và nước Evan đưa đến tận miệng. Anh bắt đầu thấy buồn ngủ, mắt nặng trĩu. -Như vậy đỡ hơn, đỡ hơn nhiều rồi. Chúc ngủ ngon... cô gái tuyết. Nói đến mấy chữ cuối tiếng anh nhỏ hẳn, nhưng Skye vẫn nghe được hết. Giá mà anh biết được, cô thầm nghĩ, xuân đến mạch máu trong người cô gái tuyết đâu còn đóng băng nữa. -Về ngủ lại đi, cô à. Evan nhất định bắt cô về phòng. Tôi ở đây thấy vui hơn, nếu anh ấy ngủ yên, tôi sẽ chợp mắt 1 lát. Thấy ông cương quyết, Skye bỏ về phòng mình và trôi vào giấc ngủ không chút mộng mị. Skye thức sớm và đi lên boong tàu. -Tôi đã điện cho viên chức điều hành ở cảng tìm giúp bác sỹ giải phẫu khi chúng ta tới nơi. Captain nói với cô. -Ồ thật là tuyệt quá. -Cô muốn đưa ông ta vào bệnh viện không? -Không, đương nhiên là không. Skye buột miệng nói ngay. Trong một thoáng cô không lường trước El Diablo có thể bị bắt. -Tôi nghĩ rằng có lẽ bác sỹ sẽ cho rằng chữa trị cách đó sẽ tốt hơn cho ông ta. -Tôi không còn cách nào khác. Anh ấy phải ở trên tàu. Ở đây có phòng cho y tá nếu bác sỹ thấy anh ấy cần người chăm sóc. Lúc anh ấy hồi phục chúng ta phải đưa anh về lại Jacara. -Vậy thì theo ý cô. Captain Maclean không bao giờ hỏi han, cũng như không nói nhiều trừ phi cần thiết, Skye rất cảm kích tính tình trầm lặng kín đáo của ông. Trong lúc này cô quả thật không còn lòng dạ nào giải thích bất cứ điều gì. Cô bồn chồn bước tới bước lui trên boong. Sau khi dùng xong bữa sáng cô ghé qua thấy El Diablo vẫn còn ngủ say. -Anh ấy không sao chứ? Cô hỏi Evan khi thấy anh chưa tỉnh. -Ngủ là liều thuốc tốt nhất, có những cơn sốc người ta khó lòng cho qua trong lúc tỉnh. Trong thời gian chiến tranh, tôi từng ở trên tàu chiến khi tàu trúng đạn có những người bị khủng hoảng tình trạng còn tệ hơn là người bị thương. Tôi cho cô biết captain đã lo cho bả vai anh ấy tốt lắm đó. -Vậy tôi đỡ lo. Nhưng cho dù Evan có bảo đảm cỡ nào và cô tin tưởng captain ra sao, cô cũng không thể ngăn mình lo lắng. Skye thầm cảm tạ khi thấy màu nước màu nâu đục của cửa sông đổ ra Đại Tây Dương đã bắt đầu hiện ra đằng trước. Bao xung quanh bằng rặng đồi đá nhỏ, ngôi pháo đài Spanish cổ xưa từng được dựng lên chống lại người Indian Charria là di tích lịch sử đầu tiên và cuối cùng khi du khách viếng thăm Uruguay. Vị bác sỹ giải phẫu đã đứng đợi ngay cầu tàu của bến cảng xinh đẹp. Không một lời giải thích nào cô đưa ông ta vào ngay trong cabin. -Vết thương ghê quá, senorita. Bác sỹ nói với Skye lúc lên boong sau khi vừa mới rửa tay xong. Đầu hói bóng và cặp kính gọng sừng làm ông ta trông giống như 1 chú chim hải âu đạo mạo hiền từ. -Nhưng vết thương không sao chứ? Skye vội vã hỏi. -Tuyệt hảo rồi. Cách đây vài năm thì đáng lo, nhưng thời buổi này có penicillin và những thuốc sulfa mới thì không phải quan ngại nhiều nữa. Ngoại trừ thuốc, vấn đề chăm sóc hay thời gian cũng không làm được gì. -Nhưng thời gian rất quan trọng. Bạn... bạn tôi phải trở lại Mariposa. -Mariposa? Vị bác sỹ chuyên môn hỏi và xem ra biết được sự tình. -Chuyện lạ kỳ gì dường như cũng xảy ra ở trong đất nước đó. Nhưng người bạn của bà cần phải nghỉ ngơi vài ngày bất cứ giá nào. Tôi sẽ trở lại xem ông ta vào ngày mai. -Anh ấy có cần y tá không? -Không cần thiết, tiếp viên của bà xem ra rành rẽ lắm. -Ông không nghĩ còn chuyện gì khác - ? -Tiểu thư thân mến, bác sỹ xen vào. “Tôi hứa là sẽ lo lắng mọi chuyện cần thiết. Khi bệnh nhân có thể cử động không cảm thấy đau nữa, tôi sẽ chụp quang tuyến. Nhưng cho đến nay mảnh đạn không chạm đến xương, chúng ta không cần phải lo tới đờ người như vậy.” -Cám ơn bác sỹ, cám ơn ông đã đến đây. -Hân hạnh cho tôi, senorita. Ông lịch sự nói, rồi cúi chào cô trước khi bước lên thang. El Diablo tức tối vì không biết chút gì về bệnh tình của anh cũng như phương pháp chữa trị ra sao. -Cái tên ngu ngốc đó hình như nghĩ là tôi phải nằm ở đây vĩnh viễn sao. Hiện giờ tôi tin tôi có thể đứng dậy được mặc kệ hắn ta nói gì. -Nếu anh thử làm chuyện ngu ngốc. Evan và tôi sẽ đè anh xuống, hay là còn cách hay hơn là trói anh vào giường. Skye hét lên. Anh ngước lên nhìn cô, môi nhếch lên. -À bây giờ đến phiên em ra lệnh cho tôi! Hãy đợi đến lúc tôi khỏe lại thì biết tay tôi nhé. Cô cảm thấy tim mình bỗng dưng lạc nhịp trước lời trêu chọc của anh. -Chỉ có là bệnh nhân thì anh mới khỏe mau thôi, anh biết chuyện này quan trọng như thế nào rồi, không chỉ cho anh mà còn những dân cư trong trại nữa. -Em nghĩ là tôi không lo lắng cho họ sao? -Anh nên ngủ đi, tạm quên mọi chuyện trong lúc này. Skye ra lệnh. “Evan nói là điều cần nhất với anh bây giờ là ngủ, hình như chú ấy bảo anh rồi không có chuyện gì chú ấy không biết đặc biệt là thương tích và khủng hoảng tinh thần.” -Evan đi chết đi! El Diablo thốt lên tức tối. “Em hôn tôi đi, có lẽ tôi sẽ không bị Alejo ám ảnh nữa.” Run đến nỗi sợ anh đoán ra được lý do tại sao mình lại ra nông nỗi này, Skye cúi xuống nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi anh. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, giống như chạm vào 1 cánh bướm. Anh bật cười. -Đối với em như vậy là tình tứ nhất rồi sao? Em là cô học trò dở nhất tôi từng có đấy. Cô thấy mặt mình nóng bừng trước lời nói đầy ẩn ý của anh. El Diablo nhắm mắt lại thiếp dần vào giấc ngủ. -Học trò dở nhất! Lúc nào anh cũng so sánh cô với những người đàn bà khác, những người phụ nữ chỉ làm cho anh hứng thú đến khi họ yêu anh, cho đến khi anh không cần phải chiếm lấy cảm tình của họ nữa. Cô đi lên boong. Một chiếc ghế nệm có chỗ tựa chân đã được bày sẵn dưới 1 cây dù cho cô. Chưa bao giờ trong giấc mơ hoang dại nhất cô có thể hình dung mình ở trên Liberty cùng với El Diablo. Cô ước gì mình có đủ can đảm cho tàu chạy đến chỗ nào đó thật xa cùng trời cuối đất. Có lẽ cô sẽ bắt cóc anh, hay là đưa anh đi đến một quốc gia mới mẻ nào đó nơi không một ai sẽ chiếm lấy giờ giấc của anh, nơi chỉ có họ với nhau - sống đời sống vợ chồng bình thường. Nhưng rồi cô lại bật cười trước ý tưởng ngộ nghĩnh của mình. Anh sẽ chán chường đến thế nào sống đời sống đó! Sẽ bỏ cô ngay khi cơ hội đầu tiên vừa đến! Nhưng tại sao, tại sao nhỉ cô đã tự hỏi mình hàng ngàn lần rồi, chưa bao giờ anh đòi hỏi cô hơn những nụ hôn. Tại sao anh tha cho cô nỗi lăng nhục cuối cùng của thân phận tù nhân, thân phận người vợ miễn cưỡng khi cô biết thân thể anh cháy đang bỏng vì cô. Không thể nào cô quên được niềm đam mê khao khát của anh trong đêm cuối cùng trước khi họ đến Jacara. Cô không chống đối anh, vẫn bảo mình có chống đi chăng nữa cũng là vô dụng. Nhưng giờ đây cô thú nhận với chính mình – cô muốn được hôn, được vuốt ve âu yếm - Phải, sao không thú nhận chứ? – trong tận cùng ham muốn là ước muốn thuộc về anh. Âm vang của buổi tối ấy vẫn còn rạo rực trên da thịt, vẫn náo nức trên môi. Khi anh chào từ biệt cô đi về phòng mình, nến đã lụi dần và trời sắp sáng. -Em có mệt không? Giọng anh đầy âu yếm đến bất ngờ. -Mệt lắm. -Đó là lỗi của em vì em quá đẹp – em làm cho người ta phải chao đảo, Skye à. Anh lại ngồi xuống trường kỷ. -Có điều gì đó ở em làm tôi muốn điên lên được? Ngay trong lúc bận rộn nhất tôi cũng nghĩ về em. Skye mệt mỏi lắc đầu. -Tôi phải để em ngủ thôi, anh nói với cô nhưng vẫn chưa chịu đi. Lại cúi xuống lướt ngón tay theo đường viền thẫm dưới mắt cô. “Một ngày nào đó em sẽ trở thành đàn bà, cô bé Skye à, càng ngày em càng đẹp hơn, càng ngày càng làm cho người ta ham muốn hơn – dù bây giờ tôi không hình dung được sẽ ra sao. Nhưng em giờ đây thật làm đôi điên quá.” Anh cúi xuống toan hôn lên má cô, nhưng lại lần xuống bờ môi cô. Hai cánh môi mềm đi vì mệt rũ, và môi anh lại trở nên mạnh bạo hơn chiếm đoạt hơn, cứ muốn giữ lấy không buông. Cho đến cuối cùng, cố hết sức anh rứt khỏi môi cô. -Tôi nghĩ em bỏ bùa mê cho tôi rồi! Anh nói 1 cách gay gắt rồi đứng lên bỏ vào phòng, nến rực lên rồi tắt ngấm. -Tại sao lúc ấy cô không giữ anh lại? Đắm chìm trong ý nghĩ riêng mình Skye không nghe có người nào đấy đi lên tàu hay bước chân ai đó phía sau cô cho đến khi một giọng nói quá quen thuộc cất lên. -Thì ra cháu ở đây! Nghe tiếng nói cô chợt giật mình, và dang ta ra kêu lên mừng rỡ. Jimmy Donaldson đứng ở đấy trông thật bảnh bao trong bộ y phục bằng tweed mỏng, nón cầm trên tay, mái tóc xám ngập trong nắng. -Chú Jimmy! Chú là người chót cháu mong gặp đấy. -Tại sao thế? Chú đón phi cơ rạng sáng hôm nay ngay khi chú vừa nhận được tin tức. -Tin tức gì? -Về cuộc chính biến, dĩ nhiên rồi. Chú nghĩ cháu cũng có liên quan trong đó. Ông nhìn cô như thể cô là 1 con bé khờ khạo, đoạn ngồi xuống ghế trên boong. -Nghe đây Skye – cháu ngu hay là chú ngu đây? Có tin đánh đi về cuộc chính biến nổ ra ở Jacara. Chú nghĩ là cháu gặp nguy nên phải nhảy ngay lên phi cơ vào lúc rạng sáng để đến được Jacara lúc 11 giờ. Cuộc đàn áp của chính phủ đã yếu thế vì quân phản kháng đã thắng và tướng quân Alejo đã bị khử rồi. -Alejo đã chết? Skye thốt lên kinh ngạc. -Người ta bảo chú như vậy, ông nói tiếp. “Cái bọn thổ phỉ mà cháu biết đó, mấy người mình từng gặp lúc đi dạo – đã chiếm được tổng hành dinh rồi.” -Chú Jimmy! Nhưng chuyện gì đã xảy ra? -Chú không biết gì hết, nhưng có gì là quan trọng đâu? Chú liên lạc với nhân viên điều hành ở cảng, họ nói cháu đã đi Montevideo ngày hôm qua. Đã đến đây rồi, chú nghĩ phải gặp cháu trước khi chú trở lại. Nói thật nhé chú không nghĩ là cháu biết đường để tránh đâu khi cuộc chạm súng bắt đầu. -Chú Jimmy – lúc này cháu không nghĩ gì được. Chú nói lại lần nữa đi! Người của El Diablo đã chiếm được dinh và thủ đô à? -Và mọi nơi khác nữa. Họ bảo chú tại phi trường là dân chúng đã nổi dậy ủng hộ đám thổ phỉ. Chú luôn luôn nói với cháu là Alejo không nắm được lòng dân. -Nếu mọi chuyện là đúng, anh ấy phải về ngay lập tức. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra khi anh ấy không có mặt ở đó. -Nếu ai không ở đó? Jimmy hỏi. “Nhân danh Chúa cháu đang nói tới ai vậy?” -Chú có hiểu không – El Diablo đang ở trên tàu! -Chúa ơi! Jimmy đăm đăm nhìn cô. -Anh ấy bị thương, Skye giải thích, “vì thế cháu đưa anh ấy đến Montevideo gặp bác sỹ giải phẫu. Bây giờ thì không sao rồi – hay ít nhất sẽ ở thêm vài ngày, nhưng bọn cháu không đợi được nữa. Anh ấy phải trở về ngay, hiện tại thì phải ra chỉ thị trên tàu nếu anh ấy đi lại không được.” -Nhìn đây, Skye, cháu điên rồi sao? -Đúng, nếu chú thích nghĩ vậy. Skye mỉm cười. -Nhưng người này là một thổ phỉ, một nhà cách mạng. Cháu biết cái qủy gì về anh ta chứ? -Nhiều hơn chú nghĩ. Chú Jimmy, đừng để mình phải tranh cãi. Chú phải giúp cháu – chú phải giúp đó. El Diablo là người duy nhất có thể cứu Mariposa. Cháu sẽ kể cho chú nghe nếu có thời giờ, nhưng chuyện hệ trọng bây giờ là phải đưa anh ấy trở lại. Thiếu anh ấy họ không lo được gì đâu. Đám người đó chỉ là trẻ con thôi, họ sẽ bị lầm lạc nếu thiếu người lãnh đạo. -Nếu cháu nghĩ chú phải giúp cho một người cách mạng thổ phỉ Mariposa thì cháu lầm rồi. Chuyện này thì cả cháu cũng không được. Cháu có thể bỏ anh ta lên đất liền và để mặc hắn tự lo liệu. Cháu không được nhập chung với họ, chú thì chắc chắn là không. -Chú phải giúp! Giọng Skye điềm tĩnh. “Chú Jimmy, hãy nghe này, cháu biết cháu đang nói cái gì. El Diabo sẽ làm cho Mariposa tốt đẹp hơn nếu anh ấy có cơ hội, chú không cần chế nhạo anh ấy là thổ phỉ đâu – hay là một người Mariposa trong vấn đề này. Anh ấy là người Anh – dân Anh như chú và cháu – nhưng anh ấy không biết là cháu đã biết chuyện đó. -Người Anh! -Vâng, tên thật của anh ta là Guy Tremayne. -Guy Tremayne! Jimmy bật kêu lên. “Chú không tin – cháu đang dựng chuyện thôi.” -Là sự thật. -Chúa ơi! Guy Tremayne! Người này chú biết quá rõ. -Thật sao? -Nhưng cháu có chắc không? Anh ta có nói với cháu tên thật của mình không? -Không. Cháu đã nói với chú là anh ấy không biết là cháu đã rõ mọi tự sự. Cháu đã tìm ra hộ chiếu của anh ấy. Anh ấy đã lấy quốc tịch Mariposa. -Hóa ra là anh ta tới đây! Chú đã điều tra, nhưng có nằm mơ cũng không tưởng tượng là anh ta làm chuyện này. -Chú đang điều tra sao? Skye kêu lên ngạc nhiên. Điều tra thế nào? Khi nào? Tại sao phải điều tra? Đừng, đừng trả lời cháu bây giờ. Cháu phải nói với captain Maclean đưa mình về lại Mariposa. Chú không thấy sao, anh ấy phải về đó khi Alejo đã chết? Khi cô quay đi, có điều gì đó trên gương mặt hoang mang của ông làm cô thấy tội nghiệp. Cô cười khẽ và giơ tay chạm vào má ông. -Mọi chuyện đều yên ổn mà. Cháu đâu có điên, đâu có say, hay là bất cứ điều gì mà chú đang tưởng tượng. Cháu nghĩ, mặc dù không chắc chắn, rằng cháu đang hạnh phúc – có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt đời cháu.