Thê Khống

Chương 122 : Dấu răng

Edit: Chickenliverpate - Diễn đàn Rời khỏi viện tử của Ngũ nãi nãi, Phương Cẩn Chi liền sai Nhập Trà chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đến Nhập Lâu một chuyến. Nếu Lưu tiên sinh và ca ca của nàng là người quen biết cũ, có lẽ hắn sẽ biết chút chuyện về ca ca của nàng. Huống chi Lục Vô Nghiên cũng đang ở Nhập Lâu, nếu nàng đi tìm hắn cũng là có lý do để ra cửa. Phương Cẩn Chi đến Nhập Lâu đúng lúc Lục Vô Nghiên vừa rời khỏi, may là Lục Vô Nghiên chỉ ra ngoài làm chút chuyện, gần tối vẫn sẽ trở lại Nhập Lâu. Phương Cẩn Chi tìm được Lưu Minh Thứ tại hậu viện, Lưu Minh Thứ đang khom người lựa thảo dược đã được phơi nắng suốt một ngày. "Lưu tiên sinh." Phương Cẩn Chi đi tới. Thật ra thì Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy khá kinh ngạc, một người mù có thể làm đại phu, còn là một người mù được tôn sùng là thần y thật sự có hơi khó hiểu. Nghĩ như vậy, ánh mắt của Phương Cẩn Chi dừng lại trên đôi mắt của Lưu Minh Thứ. Người này thật sự không nhìn thấy sao? Xác định không nhìn thấy từ nhỏ, hay chỉ mới gặp nạn gần đây? "Đôi mắt của tại hạ trời sinh đã không nhìn thấy." Lưu Minh Thứ dừng tay lựa thảo dược, nói. Phương Cẩn Chi lấy làm kinh hãi, mặc dù người này không nhìn thấy, nhưng lại hoàn toàn không như người mù...... "Ngươi muốn hỏi chuyện của ca ca ngươi?" Lưu Minh Thứ đặt đống thảo dược đã được chọn lựa thật kĩ lên kệ. "Mười năm trước, có người mang hắn đã bị phế hai chân đến Thích Quốc tìm sư phụ ta, trùng hợp là sư phụ ta đã đi chu du tứ hải không ai biết hành tung, hắn không chê ta còn trẻ, lại chưa có y danh, tùy ý ta chữa trị, cứ như vậy mà quen biết." "Hơn hai năm sau đó, đến khi hai chân khỏi hẳn hắn liền rời khỏi Thích Quốc. Ta cho rằng sẽ không gặp lại nữa, nhưng chưa đến một năm, lúc ta gặp lại hắn, hắn chỉ còn nửa cái mạng. Rồi nhiều năm sau đó, mỗi lần hắn đến tìm ta đều trong bộ dạng tệ hại nửa chết nửa sống. Vì vậy, ta rất kinh ngạc đối với sức sống của hắn." Phương Cẩn Chi nhíu mày, trong lòng lo lắng. Nàng không khỏi nhẹ giọng nói: "Không ngờ những năm qua ca ca sống......nguy hiểm như vậy." "Không, là bản thân hắn muốn chết." Lưu Minh Thứ dừng lại một chút. "Nhưng cố tình lại không chết được." Phương Cẩn Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lưu Minh Thứ. Lưu Minh Thứ im lặng một hồi: "Huynh trưởng ngươi rất coi trọng lời hứa, hắn từng đáp ứng một người sẽ sống thật tốt. Nhưng trong lòng hắn lại rất xem nhẹ mạng sống của mình, hoàn toàn không màng sống chết." Phương Cẩn Chi rũ mắt yên lặng suy nghĩ chốc lát, lờ mờ đoán được người mà Phương Tông Khác đáp ứng đó chính là tiểu nữ nhi của Vệ Vương. "Đúng rồi." Phương Cẩn Chi chợt nhớ tới một chuyện. "Xin hỏi Lưu tiên sinh, người đưa ca ca đến Thích Quốc lúc trước là người phương nào?" Phương Cẩn Chi không muốn bỏ qua bất cứ một manh mối nào nên mới hỏi câu này. "Cũng là người Liêu Quốc của các ngươi, tên là Diệp Tiêu." "Diệp Tiêu?" Phương Cẩn Chi lập tức cả kinh trợn tròn hai mắt, tại sao lại đi một vòng trở lại? Xem ra nàng vẫn phải hỏi thăm một chút tin tức từ chỗ Diệp Tiêu. Lưu Minh Thứ cũng có chút ngoài ý muốn, nói: "Thế gian này quả thật quá nhỏ, không ngờ lại là người ngươi quen biết." "Cẩn Chi." Lục Vô Nghiên đã đứng ở cửa nguyệt môn của hậu viện một lúc lâu, cũng đã nghe được đại khái đoạn đối thoại giữa Phương Cẩn Chi và Lưu Minh Thứ. "Vô Nghiên, chàng về rồi." Phương Cẩn nói cảm tạ Lưu Minh Thứ lần nữa, rồi mới vội vàng nâng váy đi về phía Lục Vô Nghiên. "Ừ, xong việc rồi. Trời đã lập thu, sau này ra cửa phải mặc nhiều hơn một chút." Hắn cởi choàng của mình khoác lên người Phương Cẩn Chi, rồi cẩn thận buộc dây lại cho nàng. Lưu Minh Thứ hơi trầm tư một lúc, rồi nói: "Mấy ngày nữa đưa hai tiểu cô nương tới, dù sao mỗi người đều có sự khác biệt. Bệnh trạng của hai người bọn họ chưa chắc giống với Cố Hi và Cố Vọng." Lục Vô Nghiên đồng ý. Phương Cẩn Chi đi theo Lục Vô Nghiên rời đi, nàng vừa đi được hai bước, bỗng dừng lại. "Sao vậy?" Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn nàng. "Chàng ở đây chờ ta một chút." Phương Cẩn Chi quay trở lại, đứng cách Lưu Minh Thứ không xa, hỏi thăm: "Xin hỏi ở chỗ của Lưu tiên sinh có loại dược nào có thể tiêu trừ vết sẹo hay không? Ừm, vết sẹo lưu lại đã lâu, đã hơn một năm......" Lưu Minh Thứ mở cái hòm gỗ hoàng lê đặt trên bàn bát giác, lấy ra một cái bình sứ miệng nhỏ màu chàm tím ném cho Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi vội vàng đón lấy cái bình nhỏ, nàng vẫn có chút nghi ngờ hỏi: "Lưu tiên sinh, lọ thuốc này thật sự có thể tiêu trừ các loại sẹo sao? Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý chất vấn y thuật của ngài, chỉ là ngài vẫn chưa nhìn thấy vết sẹo trên mặt người đó....." "Ngươi cảm thấy trên đời này loại sẹo nào là khó trừ nhất?" Không đợi Phương Cẩn Chi trả lời, Lưu Minh Thứ đã nói tiếp: "Cho dù là vết phỏng nghiêm trọng cũng có thể trừ bỏ." Trong lòng Phương Cẩn Chi tràn đầu vui mừng, nàng lại cảm tạ Lưu Minh Thứ thêm một lần nữa, lúc này mới xoay người đi về phía Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên thở dài. Nhưng lúc Phương Cẩn Chi đi về phía mình, hắn ném phiền nhiễu này xuống tận đáy lòng, nắm tay Phương Cẩn Chi, đưa nàng về nhà. Trên xe ngựa, Phương Cẩn Chi vẫn ngồi suốt bên cửa sổ xe, vén một góc màn, ngẩn người nhìn cảnh sắc đầu thu bên ngoài cửa sổ. Lục Vô Nghiên nhắm mắt, cảm thấy tâm sự nặng nề. Lục Vô Nghiên thậm chí đang suy nghĩ, hay là cứ dứt khoát tìm cho Phương Cẩn Chi một cặp phụ mẫu giả, tránh để cho nàng mất hồn mất vía cả ngày. "Vô Nghiên." Phương Cẩn Chi tới gần, nàng kéo cánh tay Lục Vô Nghiên. "Hửm?" "Vô Nghiên, chàng đã sớm biết ta không phải là nữ nhi thân sinh của Phương gia có đúng hay không?" Nàng lắc lắc Kim Linh Đang trên cổ tay mình. "Chàng cũng đã sớm biết ca ca ta còn sống." Ánh mắt của Lục Vô Nghiên không khỏi rơi vào Kim Linh Đang trên cổ tay Phương Cẩn Chi, rốt cuộc cũng không nhịn được kéo tay Phương Cẩn Chi tới, động tác thô lỗ tháo Tiểu Linh Đang trên tay nàng xuống. Hắn thậm chí còn muốn ném cái vật nhỏ này ra khỏi cửa sổ, hắn vừa mới giơ tay lên liền dừng lại. Bởi vì lo lắng Phương Cẩn Chi sẽ tức giận. "Trả ta!" Phương Cẩn Chi kéo tay hắn. "Phương Cẩn Chi! Nàng đã biết hắn không phải thân ca ca của nàng rồi, còn mang đồ của hắn theo bên mình! Cũng đã đeo mười mấy năm rồi còn chưa đủ sao!" "Vậy thì thế nào!" Phương Cẩn Chi trợn tròn hai mắt nhìn hắn chằm chằm. Lục Vô Nghiên nhịn lại nhịn, bỗng kêu Nhập Trà bên ngoài xe ngựa: "Nhập Trà! Đưa trâm cài tóc của người đây! Gia muốn mang theo bên người mười năm!" Ngồi ở bên ngoài xe ngựa, tay đang cầm roi của Nhập Trà run lên, vội nói: "Nô tỳ... nô tỳ không có trâm cài tóc......" Nàng vừa nói, vừa đau lòng rút cây trâm đang cài trên tóc ném thẳng xuống đất. Nhìn trâm ngọc gãy thành hai khúc, trong lòng nàng đau như cắt. Sớm biết như vậy hôm nay đã không cài rồi...... "Chàng cố tình gây sự!" Phương Cẩn Chi nhấc chân muốn đạp Lục Vô Nghiên, nhưng khi nhìn y phục sạch sẽ như tuyết trắng trên người Lục Vô Nghiên, nàng chợt cởi giày, sau đó đạp hắn một cước. Một cước không đủ, lại đạp thêm một cước. Lục Vô Nghiên nắm đôi giầy nàng vừa cởi ra ném thẳng ra ngoài cửa sổ. "Lục Vô Nghiên! Chàng......" Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại, không nhìn tới dáng vẻ tức giận của nàng. Xe ngựa vào lúc này dừng lại, phía bên ngoài, Nhập Trà dè dặt nói: "Đến rồi." "Nhập Trà, trở về lấy cho ta một đôi giày mới." "Không được đi!" Nhập Trà đứng trước xe ngựa, tình thế khó xử. "Lục Vô Nghiên! Chàng ỷ thế hiếp người!" Phương Cẩn Chi giận đến ngực phập phồng, nàng chụp lấy tay của Lục Vô Nghiên, lập tức cắn lên. Dùng sức cắn. Cho đến khi mùi máu tanh xông lên mũi, Phương Cẩn Chi mới nhả ra. Nhìn dấu răng trên gan bàn tay của Lục Vô Nghiên, cơn giận trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn chưa tan, nhưng đã bắt đầu đau lòng. Lục Vô Nghiên nhét Tiểu Linh Đang vào trong tay nàng, đứng dậy xuống xe ngựa. "Xuống!" Lục Vô Nghiên đứng bên cạnh xe ngựa. Phương Cẩn Chi thở hổn hển nhìn hắn, không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. "Xuống......" Lục Vô Nghiên lặp lại một lần nữa, lần này giọng nói đã mềm mại hơn rất nhiều. Phương Cẩn Chi kiên trì nửa ngày, bất ngờ cởi chiếc giầy còn lại ném vào người Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên đi về phía trước một bước, hỏi: "Cõng hay ôm?" "Ôm!" Lục Vô Nghiên tiếp tục tiến về phía trước một bước, giang hai cánh tay. Chờ Phương Cẩn Chi từ trong xe ngựa chui ra, mới bồng nàng lên, ôm nàng đi về viện Thùy Sao. Phương Cẩn Chi ôm cổ Lục Vô Nghiên, tức giận trợn mắt nhìn hắn suốt đoạn đường. Lục Vô Nghiên làm bộ không nhìn thấy. Cho đến khi đi vào viện Thùy Sao, Lục Vô Nghiên mới đặt Phương Cẩn Chi xuống. Tiết trời đã vào thu, viện Thùy Sao đã được trải một lớp thảm nhung mềm mại. "Vô Nghiên....." "Hửm?" "Chàng cố ý......" Phương Cẩn Chi cúi đầu, trên mặt nhuốm mấy phần cô đơn. "Quả nhiên chàng đã sớm biết......" Lục Vô Nghiên cố ý, cố ý chuyển hướng câu chuyện. Lục Vô Nghiên trầm mặc hồi lâu, mới thở dài một tiếng, hắn ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, chống cằm lên vai nàng, cảm thấy hơi mệt mỏi: "Cẩn Chi, ta không muốn nói." Một lát sau, Phương Cẩn Chi mới "Dạ" một tiếng. Phương Cẩn Chi cười lên, giống như chưa từng gây gỗ với Lục Vô Nghiên. Nàng khẽ đẩy Lục Vô Nghiên ra một chút, cười nói: "Ta đã xin dược trị sẹo này ở chỗ của Lưu tiên sinh, cái này đưa cho Ngũ cữu mẫu." Nàng sợ Lục Vô Nghiên suy nghĩ nhiều, vừa hạ giọng giải thích một câu: "Một cái nhấc tay......" Thật sự không phải Phương Cẩn Chi chột dạ, mà do Lục Vô Nghiên rõ ràng không thích nàng quá thân cận với nam nhân khác. Đến hôm nay nàng mới hiểu tại sao từ nhỏ Lục Vô Nghiên đã không vừa mắt Tiểu Linh Đang trên cổ tay nàng, thì ra chỉ vì Tiểu Linh Đang này là đồ nam nhân khác đưa cho nàng. Hơn nữa, hôm nay nàng và Lưu Minh Thứ nói chuyện mấy câu, Phương Cẩn Chi cũng nhìn thấy vẻ mất hứng trong mắt Lục Vô Nghiên. "Ai!" Lục Vô Nghiên thở dài, ánh mắt rơi vào dấu răng trên gan bàn tay mình. "Chậc, cũng chảy máu nhưng không có người lo lắng có để lại sẹo hay không." "Chàng, cái này..... không cần phải bôi dược......" Phương Cẩn Chi bất đắc dĩ liếc hắn một cái, sau đó nâng bàn tay hắn lên, nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn. "Được rồi, lập tức không đau nữa!" Phương Cẩn Chi lại phồng má, thổi thổi cho hắn. Trong nháy mắt, ấm ức trong mắt Lục Vô Nghiên cạn sạch. Lúc này Phương Cẩn Chi mới buông tay hắn ra, sai Nhập Trà lấy giày mới, rồi đi đến viện của Ngũ nãi nãi. Nhưng nàng mới đi được nửa đường, liền gặp nha hoàn bên cạnh Ngũ nãi nãi đang đi tới viện Thùy Sao, tới tìm nàng. Lục Vô Ki để lại một phong thư, bỏ nhà ra đi.