Trong lòng Giang Vũ Phi băn khoăn, không lẽ hiện tại họ vẫn chưa tiến hành loại giao dịch này sao? Tuy nhiên, cô đã có lời nhắc nhở họ, tin rằng họ cũng không dễ mà mạo hiểm. Từ khách sạn bước ra, Giang Vũ Phi cáo biệt với cha dượng rồi đánh xe về nhà tổ. Trên đường về cô vẫn suy nghĩ về sự việc đó, sau cùng cô hoang mang nghĩ ra. Cô nhất định phải giúp cha dượng trong việc kinh doanh, chỉ khi việc buôn bán thuận lợi bọn họ mới không mạo hiểm làm chuyện phạm pháp. Chỉ cần kiếm được tiền họ mới không có hướng suy nghĩ đó. Xem ra, cô về nhà phải đề cập với Nguyễn Thiên Lăng về vấn đề hợp tác giữa công ty du lịch và khách sạn. Bước vào phòng khách của nhà tổ, Giang Vũ Phi phát hiện không một ai trong nhà. Cô hỏi thím Lý, người nhà đâu cả rồi. Thím Lý nói, lão thái gia thì đi uống trà chơi cờ với bạn, phu nhân và lão gia thì ra ngoài có công chuyện, còn thiếu gia thì từ ngày ra khỏi nhà vẫn chưa thấy về. Trong nhà chỉ còn mỗi mình cô, Giang Vũ Phi cảm thấy buồn chán, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một người. Cô lấy điện thoại thử quay số, điện thoại reo mấy tiếng sau đó được kết nối. “A lô?” - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm dễ nghe. Giang Vũ Phi cười nói: “Là Tiêu tiên sinh phải không? Tôi là Giang Vũ Phi, tôi muốn hỏi xem anh có thời gian rảnh không, tôi muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn anh ơn cứu mạng hôm đó.” Tiêu Lang cũng có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của cô, anh nhìn lướt đồng hồ trên tay rồi nói: “Vừa ngay lúc này tôi rảnh rỗi, chúng ta gặp ở nhà hàng Pháp lần trước đi.” “Được!” - Giang Vũ Phi gác máy điện thoại, rồi nhanh chóng đến chỗ hẹn. Đến nhà hàng, nhân viên phục vụ cung kính hỏi cô: “Xin hỏi có phải Giang tiểu thư không?” “Đúng rồi!” - Giang Vũ Phi gật đầu hơi có chút nghi hoặc. Người bồi bàn cười tươi: “Giang tiểu thư, xin mời theo tôi. Tiêu tiên sinh đang đợi cô.” “Được, cảm ơn!” - Thì ra là Tiêu Lang sắp xếp cho nhân viên phục vụ đợi cô ở đây. Tiêu Lang ngồi trên chiếc bàn trong một góc kề bên cửa sổ, anh nhìn thấy cô đi đến liền đứng dậy tiến về trước mấy bước, lịch sự kéo ghế cho cô. “Cám ơn!” - Giang Vũ Phi lễ phép nhoẻn cười. Cô ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. “Tiêu tiên sinh, hôm nay tôi đãi anh, anh muốn ăn món nào thì gọi món đó, nhất định không được khách khí với tôi!” - Cô lên tiếng và nở nụ cười thoải mái. Tiêu Lang cũng cười: “Cô cứ gọi tôi là Tiêu Lang, chúng ta cũng xem như là có duyên vì có thể được làm bạn bè!” “Được, anh cũng gọi tôi là Vũ Phi được rồi!” Đối với sự việc lần trước Tiêu Lang đã cứu cô, Giang Vũ Phi rất mực cảm kích. Nhắc đến chuyện hôm đó, trong lòng Tiêu Lang vẫn còn mối lo sợ. “Cũng may cô không xảy ra chuyện gì, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Dù sao kẻ xấu cũng đã chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng xem như ác giả ác báo rồi.” - Tiêu Lang nói. Giang Vũ Phi gật gật đầu: “Ừm! Vẫn là nhờ ơn của anh.” Cảnh tượng lúc đó thật đáng sợ biết bao! Nếu như Tiêu Lang hành động chậm một bước, cô không bị thiêu chết thì cũng bị hủy hoại dung nhan. Giang Vũ Phi đã được tái sinh một lần nên rất trân quý sinh mạng, cô cảm thấy rất may mắn vì mình vẫn còn sống khỏe mạnh. “Tiêu Lang, em kính anh một ly... Thật lòng cám ơn anh vì đã cứu mạng em!” - Giang Vũ Phi nâng ly rượu lên, nở nụ cười rạng rỡ và chân thành với anh. Tiêu Lang cũng bị sự chân thành và tia sáng trong mắt cô lay động, anh cũng nở nụ cười và nâng ly rượu lên. Cảnh tượng này, đúng lúc bị bắt gặp bởi người đàn ông ngồi cách đó không xa. Người đàn ông nhíu đôi mắt sắc bén, nhiệt độ cơ thể đột ngột như giảm đi nhiều. Đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái, sự sắc lạnh trong đôi mắt như tăng thêm bội phần. Con đàn bà chết tiệt, trước mặt anh lúc nào cũng diễn bộ mặt như ai thiếu tiền không trả. Nhưng trước mặt người đàn ông khác lại cười thành ra bộ dạng như vậy…