Tình cảm giữa hai chị em họ không được khắng khít cho lắm, dù sao tuổi tác cũng chênh lệch quá lớn. Trên bàn ăn, Tôn Hạo ăn tôm, bà Vương Đại Trân đích thân lột mấy con tôm cho cậu. Cậu chê bà lột chậm, vừa nói trong khi miệng vừa nhai: “Mẹ, mẹ đưa tôm qua đây, con tự lột cho!” Giang Vũ Phi cũng thích ăn tôm, Vương Đại Trân hôm nay đặc biệt làm một đĩa lớn tôm xào tỏi ớt, cố tình để trước mặt cô. Bây giờ nghe Tôn Hạo nói vậy, bà cười nói vuốt ve cậu: “Con đưa đũa dài ra sẽ gắp được thôi!” “Không mà! Để trước mặt con, con giơ tay tiện hơn.” - Tôn Hạo chau mày không đồng ý. Tôn Thiệu Huy nói với vợ: “Em để trước mặt con đi.” Bà Vương Đại Trân cũng rất cưng chiều con trai nên cũng cầm đĩa tôm trước mặt Giang Vũ Phi bưng qua để bên Tôn Hạo. Tôn Hạo vẫn chưa vừa lòng, liền kéo đĩa thức ăn về trước mặt mình, cơ bản là một mình độc chiếm đĩa tôm. Cả nhà họ ngồi quanh một cái bàn tròn, Tôn Hạo và Giang Vũ Phi lại ngồi đối diện nhau. Cậu ta để đĩa tôm trước mặt mình, ý bắt Giang Vũ Phi đứng lên gắp còn không thì đừng nghĩ đến việc ăn tôm. Tuy rằng Giang Vũ Phi rất thích ăn tôm, nhưng hoàn toàn không chấp nhất hành động trẻ con của cậu em. Nhưng Vương Đại Trân lại cười khỏa lấp: “Cái thằng này, sao đột nhiên lại khoái ăn tôm vậy? Lần sau mẹ sẽ nấu nhiều hơn, để các con ăn cho đã!” Tôn Hạo lập tức cười hì hì nói: “Mẹ, làm giống như hôm nay nha! Nêm nhiều ớt và tiêu, ăn đúng vị luôn!” “Được được, mẹ biết rồi!” Nhìn nụ cười trìu mến của mẹ đối với cậu em trai, sắc mặt Giang Vũ Phi hơi sa sầm. Cho dù bà có yêu thương cô như thế nào nhưng trong mắt của bà, đứa em trai cùng mẹ khác cha này vẫn chiếm vị trí độc nhất. Ăn xong cơm, Vương Đại Trân dặn Tôn Thiệu Huy đưa Giang Vũ Phi đi xem tình hình của khách sạn. Tôn Thiệu Huy cũng muốn tỉ tê với cô để cô về nói với Nguyễn Thiên Lăng giúp đỡ về việc hợp tác giữa khách sạn với công ty lữ hành. Cho nên ông mới vui vẻ đồng ý dắt cô đi tham quan. Hôm nay, mục đích của Giang Vũ Phi đến đây không phải tham quan khách sạn, mà là nhắc nhở bọn họ không nên làm chuyện phi pháp. Bước xuống xe cô đi vào bên trong một chút liền hỏi Tôn Thiệu Huy: “Chú, mấy chú mấy bác thường ngày cũng làm việc trong khách sạn chứ?” “Nếu không có việc gì thì không phải toàn bộ mọi người đều có mặt, trong thời gian này có lẽ chỉ có chú ba và chú tư ở đây. Chú dắt con đi tham quan trước, sau đó mới đi gặp họ.” “Dạ!” Sau khi đi tham quan một vòng khách sạn không lớn cũng không nhỏ nhưng cũng được xem là sạch sẽ này thì Tôn Thiệu Huy dẫn Giang Vũ Phi đi gặp hai người anh em họ của ông. Giang Vũ Phi chào hỏi với họ một lượt, nói rất tự nhiên: “Khách sạn của các chú đây rất tốt, chỉ cần làm ăn đàng hoàng nhất định sẽ sinh lợi.” “Nếu được hợp tác với công ty du lịch thì sau này thị trường phát triển càng rộng.” - Người chú ba lập tức cười nói. Giang Vũ Phi mỉm cười không nói gì, sau đó tiếp lời: “Các chú đây mở khách sạn, con cũng không đề xuất được ý kiến gì. Tuy nhiên, con được biết đến một tình huống trên mạng, tức là có một số người lấy danh nghĩa của công ty đặt phòng dài hạn xem như ký túc xá cho nhân viên ở. Thực ra lại không phải ký túc xá của nhân viên trong công ty, những căn phòng được thuê dài hạn chỉ là mượn khách sạn để che mắt những giao dịch bất hảo ngấm ngầm trong đó.” “Các chú nên để ý một chút, nếu như có công ty đến thuê phòng ở dài hạn, nhất định phải lưu tâm thận trọng. Những chuyện này được phanh phui sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với khách sạn, lúc đó sẽ khó có những bước tiến xa hơn.” “Ừm, kiến nghị này quả không tồi, bọn chú sẽ thận trọng!” - Chú ba gật đầu rất tán thành, cả gương mặt của ba dượng và chú tư cũng không có gì bất thường. Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy chán nản, không lẽ bọn họ không tiến hành những giao dịch đó trong thời điểm hiện tại sao?