Ngửi thấy mùi thơm có chút ướt át, cô cảm thấy như có men say. Hàng mi dài cong vút, trên đầu ngọn mi còn đọng lại giọt nước nhỏ lăn tăn, trông như những hạt trân châu cực nhỏ. Trước trán dính mấy cọng tóc còn đẫm hơi nước, mềm mại đen bóng vểnh lên, khuôn mặt trắng ngần thông thoáng như pha lê trong suốt. Giang Vũ Phi trong giờ này phút này, làm người ta bất giác liên tưởng đến câu nói “thanh thủy xuất phù dung”. Cảnh tượng đẹp như vậy, bản thân Giang Vũ Phi lại không tự nhìn thấy được. Tuy nhiên vừa ngay lúc đó, cửa phòng tắm bị mở ra. Nguyễn Thiên Lăng không nói không rằng bước vào trong, anh liền nhìn thấy một bức tranh “phù dung xuất thủy” cực đẹp. Anh khẽ nheo đôi mắt sâu thẳm của mình, cầm tay nắm cửa đóng lại, ánh mắt sắc bén nóng bỏng nhìn trên người cô, không để sót chỗ nào. Mái tóc dài của Giang Vũ Phi được búi cao, để lộ cái cổ cao gầy thanh tú. Dưới cái cổ ấy là một thân hình lung linh khiêu gợi. Làn nước mở nhỏ theo chiếc cổ lăn xuống dưới, xuống tận chiếc xương đòn tinh tế của cô, cho đến chiếc bụng phẳng lì săn chắc. Cuối cùng là đôi chân thon dài thẳng tắp… Ánh mắt của Nguyễn Thiên Lăng dừng lại trên cặp đùi của cô. Anh rất ít khi quan sát cơ thể của cô, hôm nay mới phát hiện đôi chân của cô trắng đến nỗi không một tì vết nào, ngón chân tròn trịa đáng yêu. Đôi chân nho nhỏ nhưng lại làm cho anh nhìn đến đôi mắt càng sâu thêm, yết hầu động đậy. Đây là lần đầu tiên anh nhận thấy thân hình của Giang Vũ Phi thật đẹp, ít ra vẫn có thể khơi gợi sự hưng phấn trong anh. Trước đây, anh chưa bao giờ ngắm nhìn cô một cách tỉ mỉ, anh cảm giác có chút thiệt thòi. Người đàn ông lại hướng ánh mắt từ dưới chân của cô dần dần đưa lên, một lần nữa lại về đến cổ của cô, sau đó tiếp tục hướng lên trên nữa. Nhìn thấy đôi môi mịn màng căng mọng của cô, cái mũi nhỏ xinh hơi hếch lên, cùng với đôi mắt trong sáng vừa mới mở trước đó… Như có điềm báo, đôi mắt của hai người đối diện nhau, cả hai cùng khựng lại trong giây phút. Giang Vũ Phi càng bị giật mình, cô không kịp trấn tĩnh, phát ra tiếng thét kinh hoàng. “Á… anh, sao anh lại vào đây? Đi ra, cút ra ngay!” - Cô hoảng loạn túm một lọ tinh dầu ném về phía anh. Người đàn ông nhẹ nhàng giơ tay chụp lấy, khuôn mặt tuấn tú nở ngay nụ cười mê hoặc. “Bà xã, hôm nay em đã chăm sóc anh, đổi lại bây giờ anh chăm sóc em được không?” Nguyễn Thiên Lăng nén nụ cười gian tà nói nhưng lại nhấc chân lên, như một con báo vừa nguy hiểm lại vừa thanh lịch, từ từ đến gần cô. Giang Vũ Phi bất giác lùi lại mấy bước, chau mày kéo cái khăn tắm, định sẽ quấn quanh cơ thể. Tay cô vừa nắm được một góc khăn tắm, Nguyễn Thiên Lăng đã nhanh chóng giơ cánh tay ra, ôm chầm lấy chiếc eo thon thả của cô. Cô kêu lên một tiếng, vùng vẫy trong tiềm thức. Nhưng anh đã xoay người cô lại, tay vẫn ôm lấy eo cô, khiến cho cô không cách nào trốn chạy. Nguyễn Thiên Lăng không mặc áo, bên dưới vẫn là chiếc quần vải mặc ở nhà. Tuy nhiên không phải màu trắng, anh đã thay chiếc quần màu đen. Bầu ngực của Giang Vũ Phi bị ép chặt vào ngực anh, cứ như hai dây dẫn được kết nối, một dòng điện từ cơ thể anh nhanh chóng chảy vào trong cơ thể của cô. Thân hình nhỏ bé của cô bất giác run rẩy, đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng. “Buông ra, anh như vậy là muốn làm gì?” Cô hoảng sợ đấm lên đôi cánh tay săn chắc của anh, nhưng mỗi lần đánh anh như vậy cô lại cảm thấy như đấm phải thanh sắt cứng ngắc, không những không làm anh đau, ngược lại còn làm đau tay cô. Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt hưởng thụ những cái đánh tát của cô, đối với anh thì những động tác của cô chẳng khác gì gãi ngứa, anh hoàn toàn không có cảm giác đau. Giang Vũ Phi dùng sức đánh mạnh một lát, mệt đến nỗi thở hổn hển, lòng bàn tay tê dại.