Anh giống như có được sức sống mới, một lần nữa kiểm soát được cơ thể của mình, cảm giác bực bội, lực bất tòng tâm, khó chịu đều không còn.
Nguyễn Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm trong giấc mơ, anh có thể tùy ý kiểm soát được cơ thể mình, cảm giác này thật tốt.
Tất cả điều này, phải cảm ơn đôi tay nhỏ dịu dàng kia.
Trong tim Nguyễn Thiên Lăng có chút rung động, không kìm lòng được, anh vươn tay nắm lấy đôi tay ấy, anh cảm giác như nó muốn rút lại.
Anh nhíu mày, thứ mà anh muốn thì không được bỏ chạy.
Nguyễn Thiên Lăng tăng thêm sức lực nắm nó thật chặt trong tay, trong lòng thét lên: Không được đi! Em là của tôi... của tôi!
Thế nhưng đôi tay ấy cũng có sức mạnh rất lớn, anh sắp không giữ được cô nữa!
Anh lo lắng, tức giận hét to: “Không được trốn!”
Tiếp theo, chính anh cũng mở mắt to nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giang Vũ Phi ngồi ở bên giường, đang cau mày nhìn anh chằm chằm.
Tay anh đang nắm một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại, anh chớp mắt mấy cái rồi nhìn xuống... Bàn đôi tay ấy là của Giang Vũ Phi.
Tim anh đập nhanh, anh hất tay cô đi như bị điện giật.
“Cô đang làm gì thế?” - Anh ngồi dậy, áp chế người khác một cách không chắc chắn.
Giang Vũ Phi âm thầm nghiến răng... Thượng Đế! Mau đón con trai của người về đi.
Thấy cô không trả lời, anh tức giận hỏi lại: “Tôi hỏi cô đang làm gì ở đây? Nhân lúc tôi ngủ cô lén lút làm cái gì?”
“Tôi chẳng làm gì cả, tôi đang xem anh có chết cháy không!” - Giang Vũ Phi bất ngờ đứng dậy, xoay người giận dữ rời đi.
Nhìn sắc mặt anh bình thường, giọng nói đầy khí thế, hiển nhiên là không sao.
Nếu anh đã hết bệnh, cô cũng không cần tiếp tục ở lại chăm sóc anh nữa.
Nguyễn Thiên Lăng hơi mở miệng định gọi cô lại, nhưng cuối cùng lại thôi.
Trên người anh toàn mùi cồn.
Lồng ngực trần và phía sau lưng dinh dính, có chút khó chịu.
Nhưng rất kỳ lạ, trong lòng anh không hề chán ghét.
Anh ngồi yên một lát, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mở vòi hoa sen ra, dòng nước ấm áp tưới từ trên đỉnh đầu xuống, vỗ vào da thịt anh giống như bàn tay nhỏ trong giấc mơ kia, hết sức mềm mại…
Nguyễn Thiên Lăng có chút sững người, bỗng nhiên có một dòng nhiệt chạy trong cơ thể anh.
“Chết tiệt!” - Anh chửi thề một tiếng, nhanh chóng gạt bỏ đi hình ảnh trong đầu mình, rửa đi mùi cồn còn lưu lại trên người.
Anh biết mình khỏi bệnh là dùng cồn hạ nhiệt mới khỏi.
Đương nhiên, anh cũng hiểu ai là người giải nhiệt cho anh.
Nghĩ tới đây, con ngươi của người đàn ông xẹt qua một tia nhìn xa xăm…
---
Nguyễn Thiên Lăng tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, Giang Vũ Phi cũng đang ở đó.
Cô cầm áo ngủ, thấy anh đi ra liền định đi vào.
Anh đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô, Giang Vũ Phi cũng nhìn anh, trong khoảnh khắc ấy cô có cảm giác sởn gai ốc.
Cứ cảm thấy ánh mắt của anh kỳ lạ, hơi nguy hiểm.
Có lẽ cô quá nhạy cảm.
Cô đi vào phòng tắm đóng cửa lại, cởi quần áo rồi đứng dưới vòi sen rửa sạch cơ thể.
Lát nữa là đi ngủ rồi, gội đầu sẽ lâu khô nên cô không định gội đầu.
Cả ngày hôm nay chăm sóc Nguyễn Thiên Lăng nên rất mệt mỏi, cô chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi sớm.
Giang Vũ Phi ấn một ít sữa tắm lên bông tắm, xoa ra rất nhiều bọt trắng, sau đó bắt đầu từ cổ rồi đến cơ thể cô.
Sữa tắm hương hoa hồng tỏa mùi thơm bốn phía, cả phòng tắm tràn ngập hương hoa hồng.
Ngửi mùi hương mang theo chút ẩm ướt, cô có phần say mê.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
113 chương
37 chương
63 chương
240 chương
60 chương
120 chương